Mị Ma không nghĩ ngủ một giấc tỉnh lại, thế giới trở nên kỳ quái lạ lùng khiến cậu hoàn toàn không thể hiểu nổi.

Con người trở nên không gì không làm được, không cần dựa vào lửa soi sáng thế giới, không cần dựa vào cầu xin thần linh để trời đổ mưa. Họ quang minh chính đại yêu đương với ma vật, họ không e ngại quỷ quái, cũng không ngốc nghếch phục tùng thần linh. Bay trên trời, chạy dưới đất, đều là Mị Ma chưa từng thấy, toàn bộ thế giới biến dạng.

Con người quả thật thành chủ nhân chân chính của thế giới này.

Mị Ma nằm sấp bên cửa sổ ban công đóng chặt nhìn phi hành khí bay tới bay lui trên trời, lại nhìn cánh sau lưng mình. Cậu ngơ ngơ ngác ngác về phòng, đối mặt với bài thi trên bàn lặng im không nói.

Bản thân là ma vật không giống con người có cách biệt ngôn ngữ, hay nói ngoại trừ con người, vạn vật đều có phương pháp câu thông đặc thù lẫn nhau. Thế nhưng bây giờ cậu phải nhất định phải học tập chữ viết con người, không thì không cách nào đi thi giấy chứng nhận tư cách ma vật vào đời.

Cố Vị Minh nói nếu không có giấy chứng nhận này, ngay cả cửa túc xá này cũng không ra được.

Đối với cậu mà nói, ra ngoài chẳng có gì mê hoặc, cậu chỉ muốn tiếp tục mơ giấc mộng yên bình kia.

Cậu co người trên giường, không bật đèn cũng không mở cửa sổ, tự giam mình trong phòng mỗi ngày dùng ma lực yếu ớt xây dựng cảnh mơ hư ảo.

Đề thi trên bàn sách rơi tứ tung.

Ba ngày trước khi kiểm tra, Cố Vị Minh tìm Mị Ma, anh mới mở cửa thì bị những cánh hoa bồ công anh phả vào mặt.

Tuy rằng những thứ này chỉ là giả, thế nhưng lông xù vuốt qua, nhẹ nhàng bay phất phơ tràn ngập trong phòng, Cố Vị Minh cảm thấy không chỉ muốn nhảy mũi còn thấy nhột nhột.

Lúc anh vào nhà thì Mị Ma đã tỉnh lại.

“Mấy ngày nay đọc sách thế nào?” Cố Vị Minh liếc nhìn bàn học, trên bàn là những xấp bài thi chưa từng mở ra. Tư thế đối phương từ chối không phải Cố Vị Minh không thấy được, anh nói: “Ít nhất phải vừa đủ đậu, thi đậu thì cậu có thể đi ra ngoài.”

Mị Ma cúi đầu không nói lời nào.

“Muốn ngủ say?” Cố Vị Minh chỉ vòng tay trên tay cậu, “Có thứ ngăn cách này, cậu không tài nào bước vào thế giới của cậu, muốn mở ra cậu phải vượt qua kiểm tra.”

“Là các anh đánh thức tui.” Mị Ma tức giận đứng lên, hung ác nhìn đối phương.

Cố Vị Minh tưởng Mị Ma cuối cùng đã phản ứng kịp thoát ra trạng thái ngủ mê, ngày đó ngoan ngoãn nghe lời thứ nhất do không phản ứng kịp, thứ hai có đại ác ma trấn áp: “Nếu không đánh thức cậu, kết cục của cậu chỉ sẽ thảm hại hơn.”

Mị Ma không nghe lọt: “Tui không muốn tỉnh!”

Cố Vị Minh giơ cổ tay lên giật giật vai cổ chuẩn bị bước vào trạng thái chiến đấu: “Quấy rầy cậu ngủ tôi rất xin lỗi. Thế nhưng tôi nghĩ cậu cần phải cảm ơn tôi. Nếu không phải vị Quỷ Vương kia phạm phải quy định đứng trước cảnh tù tội, tôi nghĩ hắn sẽ không giao cậu cho chúng tôi để đổi lấy tự do.”

“Mấy người chả khác gì hắn!” Mị Ma cực kỳ tức giận.

“Đối với cậu mà nói thì e rằng quả thật là vậy.” Anh lấy dao găm từ sau lưng ra.”Tôi nghĩ nếu cậu không phối hợp…”

Mị Ma nhìn anh chằm chằm, một giây sau đặt mông ngồi trên mặt đất: “Tui không đánh với anh, tui đánh không lại.”

“…”

Ngày đó Mị Ma thấy thái độ đối xử của đại ác ma với Cố Vị Minh nên tự mình biết mình, cậu chưa ngu đến cái mức kia đâu.

“Tui không muốn tỉnh lại, tui không muốn thi gì hết, tui chỉ muốn ngủ.” Mị Ma chỉ còn lại một sừng nhìn cánh hoa bồ công anh trên đất, tự tay nâng nó lên, “Tui không thích con người.”

“Không cần cậu thích, cậu chỉ cần vượt qua kiểm tra là được.”

“Tui không thi, tui chỉ muốn ngủ ở đây.”

“Ba ngày sau kiểm tra, thi rớt thì phải tiếp tục thi, từ chối kiểm tra sẽ bị coi là không muốn hợp tác với con người, cậu sẽ bị tố cáo có khuynh hướng phản nhân loại, bị giam cầm hạn chế tự do.”

Mị Ma tức đến không muốn nói chuyện.

Cố Vị Minh biết không thể khiến tam quan của ác ma vẫn ở hơn ngàn năm trước lập tức chấp nhận hoàn cảnh bây giờ, anh cố khuyên bảo: “Chỉ cần vượt qua kiểm tra thì có thể tự do hoạt động, tình huống đặc biệt như cậu, phải giám sát tạm thời, nếu có ác ma cấp cao muốn cướp sừng cậu tạo thành tổn thương với cậu, chúng tôi sẽ bảo vệ cậu.”

“Tui không cần mấy người bảo vệ.”

“Rất xin lỗi, điều này mang tính cưỡng chế. Hay cậu muốn vào ngục giam hơn? Trước tiên tôi nhắc nhở cậu, trong ngục giam cũng không để cậu ngủ thoải mái thế đâu, còn bắt cậu thi quy tắc của ngục giam, cái đó còn khó hơn, còn bắt cậu làm thợ nghề.” Cố Vị Minh nghĩ đến khả năng cậu nghe không hiểu, giải thích, “Thợ nghề rất thảm, bắt cậu khâu may quần áo làm giày này nọ, có lẽ còn phải làm cu li, rất mệt. Cậu xem cậu đi, ngay cả tôi cũng đánh không lại, cậu tới ngục giam càng đánh không lại mấy cảnh ngục nữa.”

Mị Ma nghe đến hoa mắt chóng mặt, chẳng nghĩ ra cách gì, cậu cúi đầu nhìn chăm chú vòng tay trên cổ tay, thứ này đã hạn chế phần lớn hành động của cậu.

“Muốn tháo ra?” Cố Vị Minh cười, “Cậu cứ thử đi.”

“Đừng tưởng rằng tui không biết anh gạt tui. Tui sẽ không làm.”

“Chúng ta đều lui một bước rồi.” Cố Vị Minh đi tới bàn học đặt sách vở và quyển kiểm tra tới trước mặt Mị Ma, “Thi đậu giấy chứng nhận cơ bản nhất, tôi sẽ xin mở ra cho cậu, đậu trung cấp mới mở vòng ngăn cách hoàn toàn, cậu có thể tiếp tục ngủ say.”

Mị Ma không tình nguyện mấy.

“Đây là nhượng bộ lớn nhất của tôi. Chúng ta đều ngang nhau, cậu thi đậu, bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu cũng có thể ngủ say, không cần lo lắng có người quấy rầy cậu, không ai tổn thương cậu.”

Mị Ma nhìn chằm chằm vòng tay màu đỏ trên tay, là ma vật cấp thấp, ngoại trừ chấp nhận nghe theo sự an bài thì tựa hồ chẳng còn cách nào. Kỳ thực cậu không muốn bị ai kéo ra từ trong giấc mộng nữa. Mị Ma buồn buồn gật đầu.

Nhận mệnh bắt đầu đọc sách học tập, ba ngày sau Mị Ma kiểm tra thi được 9 điểm.

Ba điểm đoán đúng chọn đúng, sáu điểm có hai điểm đoán đại. Còn lại sai hết, bài văn phân tích viết rắm chó không kêu (diễn đạt không mượt, lung tung).

Lúc Cố Vị Minh nhìn thành tích quả thật không tin vào mắt mình. Đây là kiểm tra nhập môn, nội dung trong đó toàn là cơ bản, chỉ cần không kém thông minh người dê Địa Ngục đều có thể thi qua. Anh hoài nghi Mị Ma đùa với anh. Mãi đến khi anh thấy hiệu suất học tập của Mị Ma.

Đúng chất kém.

Phảng phất như học sinh mới vào tiểu học, cầm một quyển sách thì đầu tiên phải lật xem một lần tranh minh họa màu sắc rực rỡ trước. Lật hết, lại nhìn những câu chuyện xưa ngăn ngắn, xem xong chuyện xưa này thì đến chuyện xưa kế. Mấy cái trọng điểm trọng tâm, cậu đều như không thấy, coi như học thuộc hết nội dung trong sách vào đầu thì cũng không bao giờ phân tích được câu chuyện.

Đêm đó Cố Vị Minh về nhà, ở trên giường đối tượng của anh, quỷ hút máu thân vương sống hơn một nghìn năm, bất đắc dĩ nói: “Cứ tiếp tục như vậy không được, cậu ta ngay cả đọc sách nhập môn kiểm tra đọc cả đời cũng thi chẳng qua. Em phải đi dạy cậu ta.”

Andrew bùng nổ: “Em muốn làm gì? Dạy một Mị Ma? Hai người một phòng?!”

“… Cậu ta không phải là người.”

“Anh cảm ơn em, honey, nếu cậu ta là người thì anh chẳng phải sợ.” Andrew khó chịu, “Có phải em đã quên thiên phú chủng tộc Mị Ma?”

“Thuật mê hoặc không tác dụng với em…”

Andrew cởi áo ngủ, lộ ra vóc người hoàn mỹ, nói: “Nếu cậu ta hóa thành hình dáng anh mê hoặc em thì sao?”

Cố Vị Minh cười: “Đừng quậy. Ai thật ai giả em sẽ nhận lầm sao?”

“Ngoan. Đừng đi, để cậu ta tự thi. Thi rớt thì nhốt lại, chỉ là một ác ma cấp thấp mà thôi.” Andrew không để ý lắm.

“Anh nói cậu ta là ác ma gần hai ngàn tuổi, sao mà… Giống nhau?” Cố Vị Minh không không phải không biết xấu hổ nói thiểu năng trí tuệ.

“Cậu ta ngủ lâu như vậy thì không phải sống lâu như thế. Giống như em chơi game treo máy thì có thể lên kinh nghiệm thăng cấp?”

Cố Vị Minh vậy mà không cách nào phản bác.

“Không nói công tác nữa.” Andrew hôn môi Cố Vị Minh không ngừng, hai tay càng lúc càng không thành thật, “Hôm nay có mệt không, anh giúp em xoa xoa.”

Cố Vị Minh thở dài.

“Honey em nhất định cứ lãng phí thời gian trên giường nói chuyện của cậu ta?”

“Em là người hướng dẫn của cậu ta, thi sơ cấp em bên này —— ”

Andrew trực tiếp lấp kín miệng anh không cho nói, mập mờ úp mở mà nói: “Đi dạy cậu ta, em đừng hòng mơ tới.” Thấy anh muốn lên tiếng nữa, Andrew đè người xuống giường, “Anh giúp em quyết định. Không phải chỉ giấy chứng nhận sơ cấp thôi sao, anh dạy cậu ta.”

Hôm sau, quỷ hút máu tràn ngập tự tin đi tìm Mị Ma.

Dạy một giờ hành vi học loài người, Andrew không nhịn được hỏi: “Có phải cậu bị bẻ sừng thì ảnh hưởng tới chỉ số thông minh không?”

Mị Ma: “…”

Andrew cố gắng không để biểu cảm trở nên dữ tợn: “Bây giờ tôi biết vì sao Mị Ma là xã hội mẫu hệ.” Nam Mị Ma không đủ thông minh để thống trị đám nữ Mị Ma vừa quỷ mị vừa xảo trá.

Mị Ma rụt đầu, không dám nói lời nào. Cậu sợ quỷ hút máu thân vương trước mắt, trên người đối phương có mùi máu tanh nồng nặc làm cậu nghĩ tới Huyết Trì (ao máu) Địa ngục.

Andrew ngồi trong phòng im lặng một hồi thì nói: “Kỳ thực, cậu là Mị Ma.”

Lời này không đầu không đuôi, Mị Ma mờ mịt nhìn hắn.

“Đối tượng cậu đọc ký ức và tạo cảnh mơ chỉ giới hạn ở con người đúng không.”

Mị Ma gật gật đầu. Nếu có thể đọc ký ức đồng loại ma vật, vậy Mị Ma không chỉ là ma vật cấp năm.

“Có thể lấy ký ức con người không?” Andrew hỏi, “Chuyển ký ức vào trong đầu.”

Mị Ma lần thứ hai gật gật đầu.

“Điều kiện tiên quyết là gì? Phải từng tiếp xúc với mình?”

Mị Ma gật đầu chưa từng dừng lại.

“Được.” Andrew trực tiếp bắt đầu cầm sừng Mị Ma, không để ý đối phương giãy dụa trực tiếp dịch chuyển biến mất trong phòng.

Trên đỉnh thành đại học. Sân thượng, gió rất lớn, không ai chú ý tới sự xuất hiện đột ngột của hai ma vật.

Mang Mị Ma dịch chuyển đến nơi này, Andrew buông đối phương ra, chỉ vào lớp học đối diện: “Ầy, bên kia là phòng học, nơi dạy học, thấy người đứng trên bục giảng kia không?”

Mị Ma quay đầu, ánh mắt chuyển qua phòng học đối diện rồi nhìn mãi bên kia.

Andrew không chú ý tới sự khác thường của cậu, còn đang cằn nhằn: “Tôi tạm thời giải trừ vòng tay của cậu, cậu đừng tưởng làm trò gian trá gì. Tôi để cậu tìm những giảng sư kia, thời gian có hạn, nhìn trong đầu người khác coi có gì, học thêm chút nghe…”

Vòng ngăn cách được tháo ra, trong nháy mắt, Mị Ma mở ra cánh.

Andrew thay đổi sắc mặt, hắn không thể tin đối phương là một ma vật cấp thấp lại dám ở  dưới mí mắt hắn gây sự, hắn muốn tóm lấy Mị Ma, nhưng vẫn không thể bắt lại một tia Ma hồn trước khi đối phương biến mất.

“Đệt!”

Mị Ma biến mất hiện thân trên hành lang ở dãy phòng học.

Không ai nhìn thấy cậu, ánh mắt cậu dán chặt vào bóng người phía trước, đi theo đối phương tới cuối hành lang.

Càng tới gần đối phương, thân hình của Mị Ma cũng dần dần thay đổi.

Sừng ác ma biến mất, cánh thu lại, móng dê cũng biến thành đôi chân con người. Bộ dạng xấu xí biến thành thiếu niên anh tuấn, tròng mắt màu nâu trong suốt, đi tới trước mặt bóng lưng kia.

Ở khúc ngoặt hành lang ngay cửa cầu thang, Mị Ma cuối cùng đuổi kịp người kia, vội vã giơ tay nắm cổ tay của đối phương.

Lúc đối phương xoay người, xuyên qua cặp mắt kia, Mị Ma thấy được linh hồn Kỵ Sĩ sau khi chuyển thế.

Tinh khiết trước sau như một, lóa mắt, độc nhất vô nhị.