Ngày hôm sau, lúc Cửu Hàm lái xe đến đón Trương Vân Lôi đã thấy cậu thỉnh thoảng lại đưa tay lên ôm xương quai xanh rồi lộ vẻ vô cùng mất tự nhiên, nhưng Cửu Hàm cũng không hỏi nhiều.

Đến nơi diễn xuất, diễn viên của Đức Vân Xã đã tụ tập gần đủ. Trương Vân Lôi ôm xương quai xanh đi vào phòng thay đồ, vừa vặn gặp phải Mạnh Hạc Đường và Quách Kỳ Lân đang thay áo dài, có cả Dương Cửu Lang đang ngồi sát bức tường.

Trương Vân Lôi cứ lén lén lút lút khiến người ta hoài nghi, Quách Kỳ Lân nhìn thấy thì xích lại: “Lão cữu, anh làm sao thế?”

Cậu cẩn thận cầm áo dài che lên xương quai xanh, gương mặt sợ hãi: “Không có, không có gì, em thay quần áo xong rồi thì ra ngoài trước đi.”

“Em thấy không giống như không có chuyện gì đâu nha, anh ôm cái gì chứ? Cho em xem.”

“Không sao thật, em đi ra đợi trước đi.” Cậu qua quýt đẩy tay Quách Kỳ Lân ra rồi lùi về phía sau.

“Ầy, mợ ơi, anh không đến đây xem thế nào đi à. Cậu em có cái gì tốt này.” Quách Kỳ Lân thích nói đùa, cứ thế hướng về phía Dương Cửu Lang mà gào.

Trương Vân Lôi nhanh chóng che miệng Quách Kỳ Lân, mà Quách Kỳ Lân cũng thừa dịp cậu thả lỏng cảnh giới kéo áo dài của cậu xuống, hai người đứng đó không nhúc nhích. Đương nhiên, Cửu Lang vẫn chưa từng nhìn sang bên này.

“Hoá ra là băng cá nhân ha, cái này mà cũng giấu em. Cái này là đi tắm kỳ cọ mạnh quá đến rách da đúng không? Lại còn vui buồn thất thường.” Quách Kỳ Lân oán giận, cho rằng có gì vui ai ngờ chỉ là một miếng băng cá nhân.

Đang lúc Trương Vân Lôi còn bận thở dài, băng cá nhân bị một bàn tay lợn muối bóc xuống. Không biết từ lúc nào mà Mạnh Hạc Đường đã đứng bên cạnh cậu, ba người không hẹn mà cùng khiếp sợ đến nơi, Quách Kỳ Lân mới hơi hoang mang, còn Trương Vân Lôi thì sợ đến gần hôn mê luôn rồi. Trong vòng 3 giây Mạnh Hạc Đường đã kiểm tra kỹ càng cái vết ‘tắm chà rách da’ này, đột nhiên anh trịnh trọng nhìn về phía Trương Vân Lôi vào thẳng chủ đề: “Là ai làm?”

Trương Vân Lôi chầm chậm: “Chó cắn.”

“Gì? Em thất thân với một con chó hả? Biện nhi à, em quả thật là đói khát quá rồi.” Mạnh Hạc Đường vẻ mặt chết lặng nhìn cậu.

Quách Kỳ Lân thấp giọng nói: “Lão cữu, anh có bạn gái à?”

“Không có.”

“Người hâm mộ điên cuồng nào làm hả?”

“Không có.”

“Vậy em đi □□ rồi?” Mạnh Hạc Đường lại hỏi.

“Anh nói tiếng người đi được không, mấy người đừng có hỏi nữa. Em bị chó cắn thật.” Trương Vân Lôi vừa nói vừa thay áo dài.

“Chó mà cắn được chỗ này à? Là chó nhà ai mà có phúc quá vậy?” Mạnh Hạc Đường còn đang suy đoán.

Đột nhiên Dương Cửu Lang ngồi cách đó không xa hắt xì một tiếng thật lớn.

Ánh mắt Quách Kỳ Lân và Mạnh Hạc Đường chầm chậm nhìn sang Dương Cửu Lang, rồi lại nhìn nhau đồng thanh nói: “Nguyện cho giáo chủ, thọ cùng trời đất, giáo chủ phu nhân, tiên phúc cùng hưởng.” Nói xong, hai người đều cười, còn Dương Cửu Lang lại nặng nề sập cửa đi ra ngoài, khiến ba người trong này sợ đến phát run.

Từ đó về sau, ngoại trừ khi công tác, Dương Cửu Lang sẽ cố gắng không mỉm cười với Trương Vân Lôi, kể cả là cơ hội có thể đụng chạm, ngay cả tấu hài trên sân khấu đều cố gắng làm cho có lệ.

Trương Vân Lôi là ai chứ, tâm tư cậu nhạy cảm đến thế làm sao không biết Dương Cửu Lang đang tránh mặt cậu, cho nên trên sân khấu cậu mới kéo anh lại và nói: “Đừng đứng xa tôi như thế.”

Dương Cửu Lang lại quăng miếng hài, nói: “Khoảng cách này an toàn.”

Trương Vân Lôi không dám ỷ lại Dương Cửu Lang quá, lại len lén tự giam mình trong phòng tối nhỏ, tuỳ ý phong bế bản thân.

Trong lòng cậu cũng đang sâu sắc kiểm điểm, chẳng lẽ là ngày hôm qua cậu chủ động quá làm Cửu Lang không thích? Hay là bản thân Dương Cửu Lang không thể tiếp xúc thân mật với con trai? Tất cả những biểu hiện với cậu chả qua chỉ là phương thức biểu hiện với bạn thân mà thôi ư? Nhưng mà nói đi nói lại, Trương Vân Lôi cậu không phải là thẳng à? Lại không phải vì gặp Dương Cửu Lang mà biến thành dáng vẻ như ngày hôm nay? Bản thân cậu đã từng yêu đương với con gái, nếu như không phải vì gặp Dương Cửu Lang… Giờ đây tội gì phải thế?

Tối đó Trương Vân Lôi uống rượu khuya, cầm điện thoại lên bấm gọi một số, đầu bên kia nhanh chóng truyền đến một âm thanh vui tươi: “Alo, lão cữu, sao tự nhiên nhớ đến em vậy?”

Trương Vân Lôi lại không vui: “Đại Lâm, hỏi em một chút, em có cảm thấy lão cữu của em là cong không?”

“Này, lão cữu nói gì vậy?”

“Em có nhớ lần ở Nam Kinh không? Có rất nhiều người sau khi xem phỏng vấn, đã nói anh là vì người đàn ông đó mà nhảy lầu.”

“Này, chuyện này không phải là vô nghĩa à? Nếu nói anh vì Dương Cửu Lang mà nhảy thì em còn tin, chứ mà vì cái con tê tê kia mà nhảy… Ây dô, là ai hư hỏng thế, dô ~” Quách Kỳ Lân nhí nhảnh.

“Anh thích Dương Cửu Lang.” Trương Vân Lôi nói xong ngửa đầu uống cạn chai rượu cuối cùng.

Bên kia nửa ngày không có một tiếng động, Trương Vân Lôi cúp điện thoại. Cậu biết, Quách Kỳ Lân không có cách nào tiếp nhận nổi chuyện này, cũng không có cách nào cho mình kiến nghị hay ý kiến gì. Sở dĩ cậu nói ra, cũng chỉ là muốn làm cho bản thân mình kiên định hơn mà thôi.

Có thể bản thân cậu đã quấy rầy cuộc sống của Dương Cửu Lang, hoặc là cho phép bản thân mình tạo nên ảnh hưởng đối với anh. Càng có khả năng, chính cậu đã rời xa anh.

Những ngày tiếp theo cuộc sống vẫn cứ tiếp tục như cũ, hai người vẫn cứ tránh né lẫn nhau. Dương Cửu Lang cũng phát hiện ra tình huống này, anh cảm thấy hoặc là Trương Vân Lôi phát hiện anh lẩn tránh cậu nên cũng không thèm để ý đến anh, hoặc là cậu đã nghĩ thông rồi, phát hiện Dương Cửu Lang anh không đáng, nhưng mà sao lại không đáng chứ.

Vài ngày sau hai người đi chụp ảnh tạp chí.

Máy ảnh bấm tách tách không ngừng, hai người bị đèn lớn chiếu lên cũng thấy phiền, lúc cười tươi cũng không tự nhiên lắm khiến cho nhiếp ảnh gia trẻ tuổi không vui: “Hai vị lão sư, hai người có mâu thuẫn gì hả?”

Hai người nhìn nhiếp ảnh gia trăm miệng một lời: “Không có.”

“Ha ha, lại còn ăn ý thế, thế thì cười lên một cái được không? Đặc biệt là thầy Trương, anh cười lên thật sự rất đẹp nên đừng lãng phí tài nguyên tốt như vậy ha.” Nhiếp ảnh gia này cũng rất hài hước.

Nghe vậy, Trương Vân Lôi nở nụ cười như ánh mặt trời xán lạn.

Kết thúc buổi chụp ảnh, cậu quay trở về phòng hoá trang thu dọn đồ đạc của mình rồi chuẩn bị đi đến địa điểm khác. Cửa bị đẩy ra, Trương Vân Lôi quay đầu lại nhìn thấy nhiếp ảnh gia vừa chụp cho bọn họ, cậu lập tức đứng dậy hỏi han: “Thầy Trình Dương, hôm nay vất vả rồi.”

Trình Dương lịch sự đi đến trước mặt Trương Vân Lôi: “Không phải, thầy Trương mới vất vả, không biết cậu có bằng lòng cho tôi xin một chữ ký được không?” Trình Dương nói rồi lấy một tấm ảnh ra, chính là tấm ảnh Trương Vân Lôi cười rộ lên rất rực rỡ vừa rồi, hơn nữa còn cố ý phóng to ra.

Trương Vân Lôi cười cười, khom lưng mở bút nghiêm túc viết tên mình lên, Dương Cửu Lang trùng hợp đi ngang qua cửa sổ, anh dừng chân quan sát lại vô tình thấy được Trình Dương nhìn đang về phía gò má Trương Vân Lôi làm động tác hí mắt li3m môi.