Reng reng reng…

“Alo, Cửu Lang.”

“Ra mở cửa đi, anh đang đứng trước cửa nhà cậu đây.”

“Anh có chìa khoá mà?”

“Tay anh bận rồi.”

“Bận rồi mà còn gọi điện cho tôi được, ha…”

Trương Vân Lôi lập tức dúi nửa điếu thuốc vào gạt tàn, thuận tay cầm một viên kẹo bỏ vào miệng rồi đứng dậy mở cửa, vừa đi vừa sửa sang lại tóc. Vừa mở cửa ra đã nhìn thấy Dương Cửu Lang tay trái tay phải bên nào cũng xách hai cái túi lớn, cậu đưa tay muốn đỡ lấy lại bị anh nghiêng người từ chối. Dương Cửu Lang vào nhà, nói: “Được rồi, anh không cần cậu giúp, mất công làm gãy tay cậu nữa thì anh khóc không hết.”

Trương Vân Lôi đóng cửa, khoanh tay lại tựa vào cửa phòng bếp nhìn anh đang bận bịu: “Sao anh biết tôi có nhà? Không sợ không gặp được tôi à?”

Dương Cửu Lang đem cục xương to bỏ vào cái chậu bên cạnh, không nhìn Trương Vân Lôi mà nói: “Cậu nghĩ anh với cậu mới hợp tác với nhau thôi à? Cậu có hoạt động hay không chẳng phải anh là người biết đầu tiên à? Ông trẻ ơi mấy hôm nay cậu còn không thèm liên lạc với anh, anh nhìn là biết cậu ở nhà ngủ như chết rồi.”

Nói xong quen tay mở ngăn kéo tìm được ít dụng cụ, giọng nói lại có chút giận dỗi: “Cậu nói xem cậu ở nhà ăn cái thứ gì vậy? Tủ lạnh trống không, muốn chết đói à?”

Trương Vân Lôi không vui, bắt đầu giải thích: “Tôi gọi đồ ăn bên ngoài mà, với lại, tôi đâu có đợi anh đến cho ăn đâu.”

Rốt cục Dương Cửu Lang cũng xoay người liếc Trương Vân Lôi một cái rồi nói tiếp: “Không phải anh nói cậu uống ít rượu thôi sao? Ba chai rượu anh để dành cho cậu ở đâu hết rồi?”

Trương Vân Lôi cười ha ha, lấy tay vỗ bụng mình thay cho câu trả lời, Cửu Lang lắc đầu, không hiểu sao giác nhi nhà mình lại thèm rượu đến vậy? Thứ đó uống vào béo bổ gì, nghĩ vậy lại nói với cậu: “Sau này uống ít rượu thôi, ăn cơm nhiều vào.”

Cậu hùa theo phụ hoạ, sau đó Cửu Lang đem nguyên liệu nấu ăn để vào tủ lạnh, tủ lạnh mới vừa rồi còn rỗng tuếch nay đã trở thành thứ không thể thiếu trong ngôi nhà để sống qua ngày, nếu không thì Trương Vân Lôi sẽ bỏ qua nó.

Trương Vân Lôi nhìn Dương Cửu Lang thu dọn xong còn đem theo một túi lớn đồ ăn vặt đi ra phòng khách, thấy anh bỗng dưng đứng bất động bên ghế sa lông, cậu đi phía sau không kịp chú ý, trực tiếp va vào lưng anh. Cậu theo bản năng lùi về phía sau một bước, lúc Dương Cửu Lang xoay người lại khuôn mặt vô cùng cau có, càm ràm y hệt như một bà mẹ: “Anh nói cậu thế nào hả? Cậu nhìn cái gạt tàn này đi, chất thành núi được rồi. Cậu xem phổi cậu sắp thối luôn rồi đấy, có còn cần cổ họng mình nữa không hả? Cậu có còn muốn nói tướng thanh không hả?”

Trương Vân Lôi thấy anh nói hoài không dứt, không chút suy nghĩ, trực tiếp nhảy về phía trước một bước, một tay bắt lấy bả vai Dương Cửu Lang, một tay kéo cổ áo anh nhích lại gần mình, dùng miệng ngăn không cho Cửu Lang ca cẩm nữa.

Bất thình lình, Dương Cửu Lang còn chưa kịp phản ứng, Trương Vân Lôi đã lùi về, buông tay ra, không nói câu nào mà chạy thẳng vào nhà bếp.

Dương Cửu Lang cứ thế nhìn cậu như mây như nước hoàn thành động tác, lại còn tiêu sái quay người đi thì không khỏi tức giận: “Ý gì đây hả? Cậu không giải thích gì thì cũng nên chịu trách nhiệm đi chứ, khụ khụ khụ.” Dường như anh bị sặc gì đó, nhanh tay che miệng ho khan vài tiếng. Dương Cửu Lang lắc đầu, có lẽ chuyện vừa mới xảy ra đột ngột, cả người anh đều tê dại hết cả, hoặc là vì anh chỉ chú ý đến đôi môi mềm mại của Trương Vân Lôi, chú ý đến hương vị ngọt ngào giữa răng lưỡi cậu, cho nên căn bản không chú ý đến việc cậu vừa cho anh một viên kẹo nho nhỏ.

“Tôi nay chúng ta ăn gì vậy? Tôi đói rồi.” Trương Vân Lôi lật miếng xương nhìn trái nhìn phải, tựa như một người bình thường không có việc gì. Dương Cửu Lang đỡ trán rồi lại vỗ vỗ, anh đi vào nhà bếp, cái người này, cái con người này, Dương Cửu Lang đúng thật là bị cậu ta ăn bằng sạch.

“Nhanh lại đây ăn cơm.” Dương Cửu Lang dọn đồ ăn lên bàn rồi rống cổ gọi Trương Vân Lôi, cái người đang ăn đồ ăn vặt xem phim hoạt hình.

Cậu nghe gọi thì bỏ bỏng ngô trong tay xuống, bước nhanh đi đến trước bàn ăn: “Wow, canh xương hầm.”

Cửu Lang giúp cậu múc một bát đầy thức ăn, nói: “Cậu ăn nhiều một chút, canh này bổ canxi, giúp xương cốt sinh trưởng tốt.”

“Dô, sao anh biết nhiều thế?”

“Haiz, ở nhà vợ anh nấu thế nào cũng không hiểu, anh lên mạng xem, cậu nếm thử xem mặn nhạt thế nào.”

Trương Vân Lôi dần dần thu hồi nụ cười, cầm muỗng lên uống một hớp canh, mặt không thay đổi nói: “Hơi nhạt.”

Dương Cửu Lang cũng lập tức cầm muỗng lên nếm thử, thử vài lần rồi trả lời: “Đâu có nhạt, có điều đúng là anh không cho nhiều muối lắm, cậu chưa hồi phục tốt nhất là ăn ít muối thôi.”

Dương Cửu Lang không có phản ứng gì, nhưng mà Trương Vân Lôi rất nhạy cảm, nước canh cậu uống vào chắc chắn là nhạt nhẽo vô vị. Hai người không nói lời nào, chỉ có động tác Dương Cửu Lang gắp thức ăn cho Trương Vân Lôi là lặp lại nhiều lần. Cậu nhìn Dương Cửu Lang, khó chịu không nói thành lời, những rồi cũng chỉ có thể giấu trong lòng.

“Cửu Lang, tôi hỏi anh, hôm đó anh nói trên sân khấu, đều là thật à?” Trương Vân Lôi lên tiếng.

“Hả? Cái gì?” Dương Cửu Lang còn chưa kịp nuốt thức ăn xuống.

“Chính là, anh nói chuyện anh hối hận nhất chính là hôm đó để tôi ở lại, một mình anh về nhà.” Trương Vân Lôi nhẹ giọng nhắc lại, cắn môi giờ Cửu Lang trả lời.

Dương Cửu Lang đặt đũa xuống trả lời: “Đúng, là thật, đối với cậu quả thật có rất nhiều chuyện khiến anh hối hận, cho nên anh muốn đối xử tốt với cậu, muốn bù đắp cho cậu.

Những lời này nói còn chưa dứt, biểu cảm của Trương Vân Lôi đã thay đổi. Cũng vì cậu quá đơn thuần, ở trước mặt Dương Cửu Lang càng không có gì phải giấu giếm, vui là vui, không vui là không vui.

Dương Cửu Lang nhìn Trương Vân Lôi rồi suy nghĩ lại lời nói của mình, không sai mà, chính là lời tự đáy lòng mình, có gì không đúng đâu chứ.

Trương Vân Lôi cũng đặt đôi đũa lên bát, cúi đầu nói: “Thì ra, anh tốt với tôi đều là vì bản thân anh tự trách, đều là vì anh thấy hổ thẹn, nên anh mới muốn bồi thường cho tôi, nên mới phải rất tốt với tôi.” Trương Vân Lôi nói hời hợt, có cảm giác đang bới móc làm nũng, lại có sự buồn bã sau khi nhận ra mọi chuyện.”

Cửu Lang li3m môi, thật sự muốn tự tát cho mình một cái, con người này làm sao lại nhạy cảm đến thế, nói là cậu tâm tư cẩn thận không bằng nói là để tâm vào chuyện vụn vặt thì đúng hơn.

“Anh không có ý đó, anh muốn chăm sóc cho cậu, muốn đối tốt với cậu đều là theo bản năng và bản tâm. Đúng, anh hổ thẹn, anh tự trách, nhưng đều là vì anh quan tâm cậu. Cậu nhìn xem những người khác bị ốm hay bị ngã gì cũng vậy, đều chẳng liên quan gì đến Dương Cửu Lang anh hết, anh có mơ cũng không đi tự trách với hổ thẹn với họ.”

Dương Cửu Lang nói thật, bởi vì trong mắt anh từ đầu đến cuối đều là Trương Vân Lôi.