Khu đại viện trong biệt thự nhà họ Cố.

Hơi thở nghiêm nghị đập vào mặt, đi qua ít nhất ba trạm gác bảo vệ, chiếc xe cuối cùng mới dừng ở cửa biệt thự nhà họ Cố, tâm tình Thích Hiểu bỗng nhiên trở nên khẩn trương.

Mặc dù đã sớm biết ở trong mắt người ngoài nhà họ Cố là không thể chạm vào, nhưng chỉ có tự bản thân trải qua mới có thể chân chính cảm nhận được loại quý khí không giống người thường này.

Cố Nghị Quân lớn lên tại nơi nghiêm ngặt như vậy, không trách được tính tình luôn luôn là một bộ mặt lạnh lùng.

Vốn tưởng rằng tình thế nhà mình đã đủ phức tạp rồi, nhưng so với nhà họ Cố lại như gặp sư phụ, mà cô hiển nhiên còn chưa chuẩn bị xong đã đối mặt với nhà họ Cố, nhất là Cố lão gia tử trong truyền thuyết.

Trong đầu Thích Hiểu lập tức hiện lên một lão giả sắc mặt lạnh lùng uy nghiêm, quả thực là phiên bản Cố Nghị Quân khi về già.

Thích Hiểu siết chặt bàn tay, lòng bàn tay thấm ra một tầng mồ hôi mỏng.

Tay trái bị một bàn tay ấm áp nắm lấy, Thích Hiểu cả kinh, vừa ngẩng đầu lên liền nghe thấy thanh âm trầm thấp của Cố Nghị Quân.

"Đi theo tôi, không phải sợ, đừng làm cho tôi mất mặt."

"Tôi mới sẽ không sợ!"

Thích Hiểu hừ lạnh, Cố Nghị Quân nhìn cô với ánh mắt khinh bỉ, được rồi, cô thừa nhận đúng là có sợ một chút...

Mặc dù biết trong lòng của chủ nhân bàn tay này đang có một cô gái khác, nhưng tại nơi xa lạ và sợ hãi như vậy, nhiệt độ cơ thể nhàn nhạt từ lòng bàn tay đối phương truyền ra, khẩn trương trong lòng cô cũng từ từ biến mất.

Chỉ là loại cảm giác ấm áp này còn chưa truyền tới đáy lòng, một giọng thanh âm bén nhọn truyền đến.

"Các con như thế nào giờ mới đến, cả nhà chúng ta chờ đến cơm đều nguội lạnh."

Thích Hiểu ngẩng đầu lên, đối diện là một người phụ nữ trung niên chanh chua, con mắt nheo lại nhìn cô từ trên xuống dưới, dừng một chút nơi bàn tay cô cùng Cố Nghị Quân đang nắm, đi tới làm bộ thân mật khoác ở cánh tay của cô, trên mặt lộ ra sự vui vẻ giả dối.

Thích Hiểu nổi da gà, lại không có cách nào phản kháng, chỉ có thể mặc cho đối phương đem cô kéo đi từ bên cạnh Cố Nghị Quân.

Dù sao người tên là Chúc Xuân Phương trước mặt này, trên danh nghĩa cũng là mẹ của Cố Nghị Quân, mặc dù chẳng qua chỉ là người thứ ba, một vị tu hú chiếm tổ chim khách, nhưng dù sao trên danh nghĩa luôn là trưởng bối của Cố Nghị Quân.

Móng tay Chúc Xuân Phương làm như vô tình đâm vào đầu vai Thích Hiểu, mặc dù không sâu, nhưng cũng lại lưu lại một đường vết đỏ.

Cố Nghị Quân mắt lạnh nhìn, đột nhiên đưa tay giữ chặt cánh tay Thích Hiểu, ánh mắt thâm trầm.

"Không cần làm phiền, tôi sẽ dẫn Hiểu nhi vào."

Lông mày Chúc Xuân Phương chau lên, trong mắt hiện sự khác thường khó đoán.

Lúc trước cô thúc đẩy hôn sự này, chính là nghĩ sau khi Tống Gia Nghiên rời đi Cố Nghị Quân không có khả năng sẽ yêu một cô gái khác, hôm nay cô dùng động tác vừa rồi để kiểm tra thử, thế nhưng không nghĩ tới làm cho cô phát hiện ra một chút thú vị?

Nhưng giờ phút này đối mặt với Cố Nghị Quân, Chúc Xuân Phương dù như thế nào cũng không có lá gan trêu chọc, chỉ có thể buông bàn tay đang cầm đầu vai Thích Hiểu ra, cười nói: "Khi nào thì Nghị Quân của chúng ta lại thương hương tiếc ngọc như vậy, thật sự là khó có được, bất quá lúc Tống Gia Nghiên ở đây con cũng là..."

Nói được phân nửa, Chúc Xuân Phương lúc này mới phảng phất ý thức được mình nói sai, lấy tay che miệng, nhìn về phía Thích Hiểu: "Hiểu nhi, mẹ không phải cố ý nhắc tới bạn gái trước của Nghị Quân, bất quá con là người rộng lượng như vậy, chắc chắn sẽ không tức giận."

Lông mày Thích Hiểu cau lại, nhìn người bên ngoài cười nhưng trong lòng không cười trước mắt, cảm giác đối phương giống như vị mẹ kế của mình, khóe môi cô không khỏi quyến rũ ra, thuận thế nắm qua cánh tay Cố Nghị Quân, cười đến thong dong: "Không quan hệ, con không cần là cô gái đầu tiên của Nghị Quân, chỉ cần có thể trở thành người cuối cùng của anh là đủ."

Lúc cô nói xong nhìn xinh đẹp đến cực điểm, Chúc Xuân Phương gượng cười hai tiếng, bất kỳ một cô gái nào ở vấn đề đối đãi bạn gái trước tất nhiên sẽ ồn ào không ngừng, không nghĩ tới Thích Hiểu lại tỉnh táo như vậy, cộng thêm cô cuối cùng không dám quá phận, cũng chỉ có thể nói tiếp: "Nếu đã như vậy là tốt nhất, Nghị Quân có thể tìm được người vợ động lòng như vậy cũng là có phúc khí."

Vốn tưởng rằng Cố Nghị Quân sẽ lạnh mặt mà chống đỡ, Anh lại đưa mắt xẹt qua đầu vai mượt mà của Thích Hiểu, dừng ở chổ vết đỏ hiện rõ ràng: "Đương nhiên, cho nên tôi tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào tổn thương cô ấy."

Ý tứ ở trong lời nói làm cho Chúc Xuân Phương chỉ trong phút chốc đứng ngồi không yên, cắn răng xoay người đi vào cửa không nói một lời.

Thích Hiểu mím môi, trên mặt mang theo màu hồng nhạt, lại càng xinh đẹp không gì sánh được.

Mặc dù biết rõ lời của Cố Nghị Quân chỉ là gặp dịp thì chơi, nhưng đại khái mỗi một cô gái lúc đối mặt với lời nói tình ý như vậy, trái tim cũng sẽ tung tăng như chim sẻ không thể ngăn chặn.

Thích Hiểu muốn rút bàn tay ở trên cánh tay anh ra, lại bị đối phương vững vàng giữ lấy.

"Còn có ông nội bên trong."

Ý là kịch vui này chưa có kết thúc, Thích Hiểu cúi đầu xuống, chỉ có thể giả bộ giống như xấu hổ theo Cố Nghị Quân vào cửa.

Vừa mới nhìn Chúc Xuân Phương như ra đón, nói gần nói xa nhưng đều là trách cứ hai người đến chậm, thanh âm lại thoáng nâng lên, hai người đi tới cửa lớn vừa vặn có thể nghe thấy.

Ở trong phòng ăn ương mặt cả trai lẫn gái xa lạ đang ngồi ngay ngắn, chủ vị là một lão giả đầu đầy tóc bạc, sắc mặt đỏ thắm, không giống bộ dáng nghiêm túc trong tưởng tượng, Cố lão cười đến thập phần hòa ái, đặc biệt là giờ phút này thấy tư thái hai người thân mật, lại càng cười lớn.

"Tiểu tử thúi, sau khi cháu cưới vợ cũng không trở về gặp một chút, mau cút tới đây cho ông."

Mặc dù lời nói tràn đầy không khách khí, lại càng hiện ra một phần thân mật đặc thù, cầm bàn tay Thích Hiểu, dưới ánh mắt cực kỳ hâm mộ của mọi người Cố Nghị Quân ngồi xuống bên cạnh Cố lão, trên mặt treo nụ cười ngày thường khó gặp.

"Ông nội, cháu đã trở về."

"Ai quản tên tiểu tử thúi nhà ngươi có trở về hay không, ông chỉ muốn gặp cháu dâu của ông." Ánh mắt Cố lão trực tiếp lướt qua Cố Nghị Quân, nhìn về phía Thích Hiểu cười híp mắt: "Không tệ không tệ, là một cô gái tốt, khi nào thì cho ông thêm đứa cháu nội mập mạp?"

Thích Hiểu á khẩu không trả lời được, hiện tại không nghĩ tới gương mặt ông lão nghiêm nghị đã từng thường xuyên xuất hiện ở trên tin tức lúc đang còn nắm quyền, thế nhưng có thể nói đùa như vậy, khiến cho cô không biết nên trả lời như thế nào.

"Ông nội, cháu đói bụng."

Cũng may Cố Nghị Quân mở miệng nói chuyện, lão gia tử hung hăng trừng cháu nội một cái: "Thật sự là quỷ chết đói đầu thai, bảo tiểu Ngô mang thức ăn lên đi."

Một câu nói nhưng lại hướng phía nhân viên cảnh vệ một bên phân phó, Thích Hiểu lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, ngẩng mặt lên đánh giá bốn phía, trong đầu nhớ lại hiểu biết trước đây về nhà họ Cố.

Cố lão gia tử có hai người con trai, một gái, con trai lớn là cha Cố Nghị Quân, Cố Nghị Lâm đang nhậm chức tại quân khu, ngồi bên cạnh là vợ ông người không có ý tốt lại vừa mới ra cửa nghênh đón Chúc Xuân Phương, con trai nhỏ Cố Hải ngồi tại chính giữa giống như có chức vị quan trọng, vợ Cố Hải cùng con gái yên tĩnh ngồi bên cạnh, lúc đối mặt Cố lão gia tử luôn giữ nụ cười khiêm tốn thuộc về vãn bối.

Con gái nhỏ nhất Cố Nghị Nhụy là một nhà vũ đạo xuất sắc, đã bước vào nghệ thuật từ sớm, tư thái ngồi ở bên cạnh bàn ăn cực kỳ có khí chất, lúc bắt gặp ánh mắt của Thích Hiểu ôn nhu cười cười, nghe nói Cố Nghị Nhụy dấn thân vào sự nghiệp vũ đạo, mặc dù tuổi gần bốn mươi nhưng đến nay vẫn chưa lập gia đình.

Còn có một người con trai từ sau khi cô đi vào liền nhìn cô không chớp mắt, ánh mắt tràn đầy hứng thú tìm tòi nghiên cứu, nếu như cô không có đoán sai, đó chính là con trai Chúc Xuân Phương, cũng là em trai Cố Nghị Quân - - Cố Cảnh Đào.

Trong nội tâm đối với những người này đại khái đã có ấn tượng, ánh mắt Thích Hiểu buông xuống, bắt đầu ăn cơm.

Nhà họ Cố dùng cơm vô cùng có trật tự, mỗi một món ăn đều là trưởng bối, cũng chính là Cố lão gia tử động đũa trước, người ngoài mới có thể dùng cơm, bàn ăn một mảnh im lặng, hiển nhiên theo quy củ không nói chuyện khi ăn. 

Yên tĩnh không tiếng động như vậy ngược lại làm cho trong nội tâm Thích Hiểu thoáng an ổn một chút.

Dù sao ngày thường ở trong nhà, bởi vì em gái ngang ngược kia, còn có mẹ kế, bữa ăn ở nhà trong ngày thường cũng là yên lặng không nói gì, không muốn nói nhiều một câu.

Chỉ là nhìn thức ăn đầy bàn, vì bảo trì hình tượng bụng Thích Hiểu sớm đã đói, cũng không dám động đũa lựa chọn thức ăn mình thích, dù sao đối mặt với cái nhìn như cười mà như không của Chúc Xuân Phương, bên cạnh lại là Cố lão gia tử cách đó không xa, suy nghĩ hết lần này đến lần khác, Thích Hiểu đành phải ủy khuất lựa chọn ăn cơm trắng trong chén.

Vừa rồi nhìn thấy nhiều lần thịt cá bị tùy ý ném vào trong chén - - ăn hết.

Chất mật bài cốt * đã thèm từ lâu từ trên trời rơi xuống - - ăn hết.

Mùi thịt kho tàu dính lấy tương óng ánh trong suốt xông vào mũi - - ăn hết.

(*mình cũng không biết "chất mật bài cốt" là món gì:’()

Thích Hiểu vùi đầu khổ ăn, không ý thức, chỉ thấy vừa ngẩng đầu, cơ hồ mọi người trên bàn đang nhìn cô kinh ngạc.

Nguy rồi, rõ ràng hạ quyết tâm nhã nhặn một chút, không nghĩ tới ăn được quá nhiều...

Thích Hiểu nghiến răng nghiến lợi nhìn về phía Cố Nghị Quân vừa mới không ngừng gắp thức ăn cho cô.

Người đàn ông này nhất định là cố ý! Vì để cho cô xấu mặt trước người của nhà họ Cố!

Đối mặt với ánh mắt của Thích Hiểu, Cố Nghị Quân lại ném tới ánh mắt như không cần cám ơn, lại càng làm cô tức giận đến không nhẹ, lại hồn nhiên không biết người chung quanh hoàn toàn kinh ngạc nhìn, Cố Nghị Quân thế nhưng sẽ chú ý đến người khác?!

Lão gia tử nhìn một màn bên cạnh này, trong mắt xẹt qua một nụ cười, trước còn cho là mình đã chia cắt đoạn tình cảm kia của người trưởng tôn này, bây giờ nhìn lại, người cháu dâu này có thể so với trong tưởng tượng của ông càng phải lòng Cố Nghị Quân.

Nhìn như vậy, ông rất nhanh có thể ôm cháu nội sao? 

Để xuống bát đũa, chờ chị Ngô thu dọn hết đồ trên bàn, ánh mắt ý vị thâm trường của Cố lão gia tử chợt lộ ra vui vẻ.

"Nghị Quân, cháu cũng đã rất lâu không trở về, ông muốn cháu ở đây theo giúp ông mấy tháng." Có ông giám sát, hai người nhất định sẽ rất nhanh tạo ra "Thành quả".

Thích Hiểu nghẹn họng nhìn trân trối, rất nhanh ý thức được ý của lão gia tử.

Ở lại trong biệt thự nhà họ Cố? Đây chẳng phải là sau này sẽ phải cùng Cố Nghị Quân ngủ chung một phòng?