Cố Nghị Quân nhếch khóe môi, mặc dù trên mặt đang cười, lại làm cho người khác cảm thấy rét run.  

"Cô nói, là Thích Hiểu gây sự?"

Phương Bình tóc tai bù xù nhìn tổng giám đốc anh tuấn trước mắt, trong mắt hiện lên sợ hãi, nếu như chuyện hôm nay truy cứu tới cùng, xác thực là lỗi của bản thân trước.....

Nhưng vô luận như thế nào cô ta cũng muốn đổ trách nhiệm lên đầu Thích Hiểu.  

"Đúng vậy, là cô ấy ỉ thế hiếp người, sáng sớm đã gây sự." 

Thích Hiểu trong lòng tức giận, nhịn không được giận dữ mắng: "Tôi gây sự? Nếu không phải cô ở sau lưng tôi nói lời bịa đặt, tôi......"

Thích Hiểu còn chưa nói xong, Cố Nghị Quân đã giơ tay ngăn cản, ánh mắt sắc lạnh giống như mũi dao kề cổ Phương Bình, làm cô ta không thở nổi.  

"Cô mới vừa nói, là ai?"

Sắc mặt Phương Bình tái đi, muốn giải thích nhưng dưới ánh mắt của Cố Nghị Quân chỉ có thể nuốt trở về trong bụng, vừa rồi còn cao giọng lập tức cúi đầu: "Giám đốc, thực xin lỗi, là lỗi của tôi."

Ánh sáng chiếu lên thân hình cao lớn của Cố Nghị Quân, gò mà tuấn mỹ mơ hồ mang theo khinh thường: "Không cần phải nói với tôi."

Phương Bình cắn răng, trong lòng càng khẳng định Thích Hiểu và Cố Nghị Quân có quan hệ mờ ám, cũng chỉ có thể nhìn về phía cô gái, cúi đầu: "Thích tiểu thư, thực xin lỗi."

Sau khi Cố Nghị Quân mở miệng Thích Hiểu cũng có chút sững sờ, người đàn ông này, là đàn bảo vệ cô? 

Rõ ràng lúc trước còn dữ dội như vậy, thậm chí cắt xén điểm tâm của cô, giờ phút này tại sao lại lãnh phí thời gian quý giá của anh, xuất hiện ở đây giúp cô giải vây?  

Thích Hiểu ngây người một lúc, Phương Bình toàn thân phát run, cô ta đã cúi đầu, nhưng Thích Hiểu còn không mở miệng nói chuyện, là muốn trêu chọc cô ta?  

"Thích tiểu thư..."

Nghe Phương Bình nghiến răng nghiến lợi nhắn nhở lần nữa, Thích Hiểu hừ lạnh: "Người không phạm ta, ta không phạm người, hi vọng về sau Phương tiểu thư có thể tập trung tinh lữ nhiều hơn vào công việc." 

Phương Bình im lặng không lên tiếng, lại gần như muốn bẻ gãy móng tay mới làm xong hai ngày trước. 

Cố Nghị Quân ngắm nhìn bốn phía, mặt không đổi sắc, quần áo tây trang cắt may vừa vặn làm nổi bật lên thân hình cao lớn, lại làm mọi người câm như hến, cả trai lẫn gái lúc trước xì xào bàn tán lập tức ngậm miệng, đều tự trở lại vị trí làm việc của mình, không dám lại nói nhiều một câu.

Trong nội tâm đều run lên, giám đốc ngày thường khi nào thì quản những chuyện nhỏ nhặt như vậy, xem ra thật đúng là rất coi trọng Thích Hiểu, xem ra sau này các cô làm việc nói chuyện cần phải suy nghĩ kĩ, miễn cho vô duyên vô cớ bị đuổi việc. 

Trò khôi hài này cứ như vậy kết thúc, mặc dù Thích Hiểu vẫn có thể cảm giác được ánh mắt nóng bỏng của đồng nghiệp chung quanh, nhưng dĩ nhiên so với trước thì tốt hơn nhiều. 

Đúng lúc này, Cố Nghị Quân còn chưa rời đi đột nhiên xoay người nhìn về phía Thích Hiểu, giọng nói mặc dù không lớn, nhưng đồng nghiệp vẫn có thể nghe thấy: "Thích tiểu thư, sáng nay nhìn thấy chân cô bị thương, đưa cô đi một đoạn đường, bây giờ cảm thấy thế nào rồi?" 

Ánh mắt ghen ghét xung quanh từ từ phai nhạt đi, thì ra là vì vết thương ở chân, ánh mắt đồng tình nhìn Phương Bình, ngược lại có chút hả hê. 

Ngay cả chân tướng của chuyện này còn chưa biết đã ở sau lưng nói lung tung, xin lỗi cũng đáng! 

Thích Hiểu trừng mắt nhìn, chậm nửa nhịp mới gật đầu: "Ách, a, cảm ơn tổng giám đốc."

Cho đến Cố Nghị Quân rời đi, Thích Hiểu mới phản ứng, đối phương đây là... Giúp mình giải vây?

Cái người đàn ông hung dữ này nhìn thế nào cũng thấy không phải là người biết làm những chuyện như vậy, nhưng mà vô luận như thế nào, nếu không phải Cố Nghị Quân xuất hiện kịp thời, chỉ sợ hôm nay cô đã thành trò cười cho cả công ty. 

Lắc đầu, Thích Hiểu lập tức ném ý nghĩ này ra sau đầu, Cố Nghị Quân làm sao sẽ giúp cô đây, nhất định là không muốn xem công ty quá loạn, nhất định là vậy.

Một hồi trầm tĩnh lại, mới vừa rồi còn không cảm thấy đói bây giờ lại tới, thậm chí bởi vì lúc trước "vận động kịch liệt" lại càng khó chịu, Thích Hiểu thậm chí có thể nghe được bụng mình phát ra tiếng cô lỗ. 

Thật sự là mất mặt...

Nhưng như thế nào cảm giác đầu càng ngày càng nặng đây?

Ngồi ở một bên Tô Hà thăm dò nhìn lại, vốn chuẩn bị cùng Thích Hiểu thảo luận chuyện vừa rồi, lại ngoài ý muốn nhìn thấy bôn dạng cô bây giờ. 

"Thích hiểu, cô làm sao vậy, sắc mặt nhìn không tốt lắm." 

Thích Hiểu khoát tay áo: "Không có gì, một lát thì tốt rồi."

Cô không muốn lại gây ra chuyện gì, hôm nay ở trong công ty đã đủ ầm ĩ. 

Tô Hà ồ một tiếng, tựa đầu rụt trở về, Thích Hiểu cố gắng làm cho tâm tư của mình tập trung vào hồ sơ trong tay, nhưng cảm giác đầu váng mắt hoa ngày càng nghiêm trọng.

Chỉ còn hơn hai tiếng là đến giờ cơm trưa, chịu đựng! 

Nhưng là thật thật đói...

Như thế nào cảm giác Mark trên bàn biến thành hai cái rồi? 

Một tiếng trống vang lên, đồng nghiệp nhìn chung quanh, Tô Hà trợn mắt há hốc mồm vội vàng chạy tới ôm lấy Thích Hiểu sắc mặt trắng bệch. 

"Trưởng phòng! Thích Hiểu té xỉu."

Tin tức này một truyền mười mười truyền một trăm, rất nhanh cơ hồ truyền khắp cả công ty, Phương Bình khoái trí, cho tiểu tiện nhân cô dắc ý.  Chỉ là khóe môi còn chưa tới kịp nhếch lên, chỉ cảm thấy trước mặt một cơn gió lạnh thổi qua, Chẳng biết Cố Nghị Quân xoay người lúc nào, bước chân thon dài giống như gió, ba bước làm thành hai đi về phía cô gái té xỉu, một tay ôm lấy Thích Hiểu, không nói hai lời đi về phía thang máy.  

"Thích hiểu?"

"..." Không người nào đáp lại.

"Thích hiểu?" Giọng nói tối tăm đủ để thấy người đàn ông này khẩn trương như thế nào. 

Cô gái mềm nhũn tựa vào trong ngực của anh, cả người giống như một miếng bông, sắc mặt tái nhợt khiến anh theo bản năng gầm nhẹ, "Xe cứu thương, nhanh gọi xe cứu thương!" 

Vừa rống giận, vừa ôm ngang Thích Hiểu lên, để cô nằm trong ngực anh, sau đó bước nhanh về phía thang máy. 

Mọi người trong công ty hai mặt nhìn nhau, lần này không ít người hoài nghi, chuyện buổi sáng, thật sự chỉ là bọn họ hiểu lầm sao? 

Mặc dù bước chân giám đốc không loạn, nhưng chuyện tự mình ôm cấp dưới này...... 

Lại càng có không ít nữ đồng nghiệp thầm hận trong lòng vì sao người té xỉu không phải là mình, chết vì mỹ nam, thành quỷ cũng phong lưu. 

**

Đương Thích Hiểu từ trong hôn mê tỉnh lại, lông mi hơi động, trước mắt từ từ xuất hiện một cái bóng mơ hồ, từ từ trở nên rõ ràng.

Bóng dáng cao lớn, ngũ quan đẹp mắt, lại cứ có cảm giác giống như khối băng. 

"Cố Nghị Quân?"

Mắt thấy chung quanh không có người, Thích Hiểu dứt khoát gọi thẳng tên anh, xung quanh một mảnh trắng xóa, dĩ nhiên là bệnh viện, trên mu bàn tay phải của cô còn đang truyền nước. 

Nghe được Thích Hiểu la to tên của mình, con mắt thâm thúy của Cố Nghị Quân quang thoáng hiện lên một tia không vui: "Cô có bệnh bao tử?"

Thích Hiểu xoa đầu lông mày, giờ mới hiểu vì sao mình vào bệnh viện, bệnh bảo tử có từ lâu rồi, nhưng do làm việc và nghỉ ngơi theo qui luật, cũng chưa từng phát bệnh, không nghĩ tới thế nhưng không ăn một bữa sáng,  thế nhưng lại tái phát.

Không, không chỉ là bữa sáng, tối hôm qua nếu không phải cái tin nhắn của Cố Nghị Quân, cô và học trhoảng cũng không chỉ ăn có một nửa, thậm chí còn chưa ăn no. 

Lần này tính ra, chính mình phát bệnh đầu sỏ gây nên còn không phải người đàn ông trước mắt này sao, còn khpong biết xấu hổ hỏi cô. 

Thấy Thích Hiểu không có mở miệng, Cố Nghị Quân không khỏi nâng cao âm lượng, chăm chú nhìn vào mắt cô, trầm giọng chất vấn,: "Vì cái gì không nói cho tôi?"

Thích Hiểu không khách khí trừng lại người đàn ông một cái. 

"Tại sao phải nói cho anh biết, căn bản không có cần thiết, anh cũng không phải là chồng thật sự của tôi, tôi càng không phải là vợ của anh." 

"Em!"

Cố Nghị Quân trợn mắt nhìn, muốn trách cứ, lại nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Thích Hiểu ma xui quỷ khiến mở miệng: "Bây giờ em muốn ăn cái gì, tôi mua cho em."

Thích Hiểu cho là mình nghe lầm, Cố Nghị Quân, cố tổng, muốn mua cơm cho mình? 

"Cô đây là ánh mắt gì, rốt cuộc ăn cái gì?"

Đôi mắt tĩnh mịch của Cố Nghị Quân khé chớp động, trước mắt Thích Hiểu mặc dù sắc mặt tái nhợt, lại có vài phần giống đứa bé bị bệnh cần chìu chuộng làm người ta chìu mến, chỉ là ánh mắt chất vấn giờ phút này thật làm chướng mắt. 

"Cháo đi..." Thích Hiểu nhếch miệng: "Cháo trứng muối thịt nạc tốt nhất."

Cố Nghị Quân gật đầu nhẹ, bóng dáng cao lớn bỗng nhiên đứng lên, cơ hồ che lấp ánh sáng trong phòng bệnh, đôi mày khẽ nhăn lại: "Tôi sẽ mau chóng trở lại, có gì thì rung chuông tìm y tá."  

Thích Hiểu gật đầu, đưa mắt nhìn bóng lưng Cố Nghị Quân rời đi.

Cảm giác này là an toàn có thể tin cậy sao. 

Nghĩ như vậy, Thích Hiểu không tự chủ được hiện lên nụ cười, đúng vào lúc này, tủ bên đầu giường ong ong chấn động, một chiếc điện thoại màu vàng đen nằm ở nơi đó. 

Hình như là Cố Nghị Quân đã quên lấy đi, Thích Hiểu mím môi, không có đi trông nom.

Ai ngờ người bên kia vẫn gọi tới nhất quyết không tha, tiếng ông ông thật sự hành hạ lỗ tai bệnh nhân.  

Thích Hiểu nhíu mày, nghĩ đến thân phận của Cố Nghị Quân, nếu như là điện thoại quan trọng của công ty, có lẽ mình nghe một tí vẫn tốt hơn. 

Nghĩ như vậy, Thích Hiểu liền duỗi tay trái đặt điện thoại ở bên tai, nhấn nút trả lời, một giọng nữ truyền tới. 

"Nghị Quân, em rất nhớ anh..."