Nhàn Vương Kiêu Ngạo

Chương 45: Này, các ngươi muốn chọn hoàng tử nào thì chọn

“Bộ dạng miễn cưỡng gọi là được.”

Tô Khinh Lăng nhẹ nhàng thổi lá trà. Nữ tử trong bức hoạ cũng được, cùng Vương phi nhà nàng có chăng có thể so một chút. Bất quá nàng có tâm tư đánh giá các nàng, đơn giản là vì nàng tin tưởng Hạ Tư Lạc sẽ không chú ý tới mấy công chúa gì gì kia.

“Y, vị này là?”

Lời nói của Tô Khinh Lăng khiến cho mọi người nhịn không được nhíu mày, Hoàng đế Bắc Phượng cũng cảm thấy “hắn” tựa hồ quá mức ngả ngớn. Nhưng “hắn”lại là Vương gia Nam Diệu, lão cũng không tiện nói gì, ngược lại người khác nhịn không được nghị luận lên. Hơn nữa, sứ giả Đông Nhạc và Tây Thành, bọn hắn vừa rồi mở to hai mắt, tuy vị nam tử trẻ tuổi này ngồi chung với hoàng tử, nhưng Hoàng thượng vừa rồi không có giới thiệu “hắn”.

“Chư vị sứ thần, vị này là Nam Diệu Vương gia, Nhàn Vương.” Hoàng đế hướng sứ thần giới thiệu.

“Nhàn Vương Nam Diệu?” Sứ thần nhịn không được nhìn nhau. Nhàn Vương như thế nào lại ở Bắc Phượng? Lại còn cùng nhóm hoàng tử Bắc Phượng ngồi chung? Chẳng lẽ Nam Diệu đánh cái chủ ý gì sao?

“Các vị không cần nghĩ nhiều, bổn vương lần này lấy thân phận bằng hữu của Thập Nhất hoàng tử mà đến, sẽ không cùng các ngươi tranh giành.” Tô Khinh Lăng hướng nhóm sứ thần khoát khoát tay áo, gạt đi băn khoăn trong lòng bọn hắn.

“…”

Mọi người đối với nàng thật sự không biết phải phản ứng như thế nào. Vị Nhàn Vương này tựa hồ rất tuỳ ý a!

“Bất quá…” Tô Khinh Lăng đột nhiên nở nụ cười, mâu quang tà tứ nhìn mọi người: “Trừ bỏ Thập Nhất hoàng tử bên cạnh bổn vương, các ngươi muốn chọn hoàng tử nào thì chọn.”

“…”

Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, trong mắt đều là khó hiểu giống nhau. Ý tứ của “hắn” là gì?

Chúng hoàng tử trong mắt đều là lửa giận. Nhàn Vương thật sự là quá mức rồi! Cái gì gọi là chọn hoàng tử nào thì chọn? Bọn hắn là hàng hoá sao? Cho dù bọn hắn có là hàng hoá, “hắn” cũng không phải hàng hoá sao? Thật sự quá mức rồi! Nhóm hoàng tử luôn sống an nhàn sung sướng chưa từng chịu qua vũ nhục bực này, quả thực khinh người quá đáng. Trừ bỏ Hạ Tư Lạc, đám hoàng tử đều giận dữ với Tô Khinh Lăng, lấy ánh mắt mà lăng trì nàng.

Hạ Hà cùng Xuân Vũ phía sau nhịn không được co rúm người lại, chủ tử lại chọc giận người ta rồi!

“Bệ hạ, chuyện này…” Nhóm sứ thần đem ánh mắt ném lên người Hoàng đế Bắc Phượng. Bọn hắn cũng bị vị Nhàn Vương vô lý này khiến cho khó chịu không thôi.

Hoàng đế Bắc Phượng mới đầu ngẩn ra, sau liền cười ha hả đứng lên: “Ha ha ha… Nhàn Vương quả nhiên khôi hài, bất quá lời hắn nói cũng đúng. Tuy Thập Nhất hoàng tử của trẫm là tuấn tú bực này, nhưng tính tình lại quá mức lãnh đạm. Trẫm sợ công chúa quý quốc chịu không nổi, vẫn là lựa mối hôn sự với hoàng tử khác là hơn, tránh cho công chúa uỷ khuất.” Hoàng đế nói, mâu quang không dấu vết đánh giá Tô Khinh Lăng, trong lòng lại cân nhắc, không biết vị Nhàn Vương này đánh cái chủ ý gì.

Lão hồ ly, đoán đến chết ngươi cũng đoán không ra!

Tô Khinh Lăng một bên nói thầm. Nga, đúng rồi, không phải nghe nói còn có Tam hoàng tử Lạc vương sao? Như thế nào lại không thấy?

“Lạc Lạc, Lạc Vương muốn tạo phản nhà ngươi đâu rồi?” Tô Khinh Lăng lại ghé sát vào người Hạ Tư Lạc hỏi.

Hạ Tư Lạc khó có một lần cho Tô Khinh Lăng một ánh mắt, sau đó lại thu hồi.

“Aizzz, ta nói a…”