Buổi sáng sau đêm say, Phương Phức Nùng không tới công ty, hắn vốn quen cái kiểu tản mạn này rồi, huống hồ khi tỉnh dậy đã là giữa trưa, đầu đau như nứt ra, dạ dày cũng ấm ách. Ngày tiếp theo, Phương Phức Nùng có mặt đúng giờ, dù gì cũng là thứ sáu, phần lớn mọi người đều thấy rệu rã lười biếng trong ngày làm việc này, chưa kể sau đó còn có ba ngày nghỉ Thanh Minh.

Còn chưa ngồi ấm chỗ trên cái ghế da trong phòng làm việc thì Amy đã tới báo, ông chủ muốn gặp hắn.

Không hề nghiêm chỉnh chấp hành, quý ngài trưởng phòng Quan hệ công chúng còn cố ý cù cưa thêm vài phút mới tới phòng tổng giám đốc. Khi đối diện với ông chủ trẻ tuổi của mình, nếu còn có người khác thì hắn sẽ cung kính lịch sự nhún nhường, nhưng nếu chỉ có hai người bọn họ, hắn sẽ lập tức ngông nghênh diễu võ, chẳng khác nào một tướng quân lạm quyền.

“Tỉnh rượu chưa?”

“Kha khá, còn hơi đau dạ dày thôi.” Giọng điệu kéo dài, khiến Chiến Dật Phi đang ngồi trước mặt Phương Phức Nùng hòa hoãn hơn, vẻ mặt cũng rệu rã tiều tụy tranh thủ lòng thương cảm.

“Anh còn nhớ ngày đó anh đã nói gì với tôi không?” Ngoại trừ Đường Ách là có thể khiến y móc gan trích máu, Chiến Dật Phi luôn giữ thái độ rút hàng ra là trở mặt vô tình với mọi đối tượng bạn gường ăn nằm cùng mình. Nhưng chỉ riêng với cái người tên Phương Phức Nùng năm lần bảy lượt không cho y đè này là coi như còn khách khí, có lẽ là vì không ăn được thì mãi mãi nhớ nhung tơ tưởng.

Đại khái là y cũng hoài niệm, ngày đó người này vuốt ve mặt y, hôn lên mắt y, còn nói, tôi thích cậu hơn.

Nhưng về phía Phương Phức Nùng thì hắn lại đang hoảng sợ, hắn nheo mắt ngửa đầu nghĩ ngợi một hồi – khi đó hắn uống say đến túy lúy mơ hồ, tỉnh dậy xong ngoại trừ nhớ rõ việc bản thân bị người này sờ soạng khắp người kèm cả cắn thì hắn đã quên sạch hoàn toàn những việc còn lại. Hắn lo lắng có khi nào lúc đó mụ mị tư duy, lỡ mồm nói ra với Chiến Dật Phi về tình trạng nợ nần của bản thân cùng với mục đích tới Miya là để lừa gạt, thế là hắn đành ra vẻ cây ngay không sợ chết đứng mà giải thích: “Mấy người nói cái câu ‘rượu vào lời ra’ đều là đám chưa say bao giờ, trong tình trạng đầu đau óc nhức như vậy chắc chắn chỉ có thể nói mấy câu đùa cợt mà thôi, thế nên dù tôi nói gì đi nữa thì cậu cũng tuyệt đối đừng có để trong lòng.”

“Ồ, vậy hả?” Chiến Dật Phi buông mi, sắc mặt tối lại, sự thất vọng và không cam lòng lóe lên trên mặt rồi nhanh chóng sủi tăm, sau đó y lập tức trưng ra gương mặt lạnh lùng như băng khắc ngọc mài. Y nói, “Tôi cũng không tìm anh để tính toán chuyện hôm đó, trước khi ra mắt sản phẩm, công ty còn rất nhiều việc, có lẽ lần này tôi không thể tới Hà Lan được. Ekip của Hạ Vĩ Minh sẽ xuất phát trước chúng ta, Miya cũng không thể không cử người đi cùng, thế nên tôi định phái anh đi.”

Tiêu hóa mấy câu này một lượt, Phương Phức Nùng nhíu mày: “Đây là ý của Đường Ách à?”

“Vì để chụp poster đại diện cho Miya, Đường Ách không đợi vết thương khỏi đã muốn ra nước ngoài, còn xin đoàn phim nghỉ thêm một tuần. Tony sẽ lo liệu những vấn đề trong nước, vậy nên em ấy đề nghị anh đảm nhiệm chức vụ người đại diện tạm thời của mình…”

“Chờ một chút… Ngưng đã. Tại sao cậu không nói toẹt ra là cậu muốn tôi bưng trà rót nước, nâng khăn sửa túi, muốn tôi làm thằng hầu theo sau mông con vợ cậu.”

“Đúng rồi, nói ngắn gọn súc tích thì chính là vậy đấy.” Đối phương đã không khách sáo, Chiến Dật Phi lại càng thoải mái thừa nhận. Y nhét một viên kẹo bạc hà vào miệng, đôi mắt phượng hẹp dài lạnh lùng liếc qua, “Sao nào? Có vấn đề gì à?”

“Không hề, sao mà dám chứ.” Giấu đi sự khó chịu trong lòng, Phương Phức Nùng lè lưỡi nhẹ nhàng liếm môi, nhìn đối phương đầy ý đồ, “Viên kẹo kia chặn tôi cả đêm, hôm sau đi tiểu vẫn còn thấy đau âm ỉ.”

Viên kẹo bạc hà trong miệng bỗng nhiên ngọt phát ngấy, từng tế bào trên đầu lưỡi lập tức nhớ nhung hương vị trên làn da bí ẩn kia. Tuy việc nhét kẹo bạc hà vào niệu đạo của đối phương cũng coi như thắng một phần nào đó, nhưng đến tận giờ Chiến Dật Phi vẫn thấy hối hận. Phương Phức Nùng thật sự say, bản thân thì hoàn toàn tỉnh táo, đáng ra nên tranh thủ thời cơ mà đè hắn, chỉ liếm liếm sờ sờ như thế hoàn toàn không đủ thỏa mãn, ngay cả khí thế cũng tụt lại đằng sau. Nghĩ đến đây, vị ngọt trong miệng lại càng ám muội, hình ảnh bản thân mút ra mút vào con hàng thô dài kia có xua cũng không bay khỏi đầu. Chiến Dật Phi chột dạ tránh khỏi ánh nhìn trực diện của Phương Phức Nùng, nhẹ giọng lầm bầm: “Đáng đời anh.”

Chút tâm tư này không thể nào giấu đi, mặt y hơi đỏ, một mảng hồng hồng hiện lên trên gò má nõn nà như đám mây buổi hoàng hôn chạng vạng, thật sự rất đẹp.

Đương nhiên tâm tư không giấu được thì sao có thể lọt qua khỏi ánh mắt của Phương Phức Nùng. Thằng nhóc này da vừa trắng vừa mỏng, nếu không suốt ngày cố ra cái vẻ mặt đơ như ván gỗ thì y đăm chiêu suy nghĩ chẳng khác nào trần như nhộng, khiến người ta nhìn không sót cái gì.

Nhìn người con trai trước mặt, khóe miệng của hắn vô thức nở một nụ cười mờ ám. Hắn không nhớ đêm đó bản thân đã nói cái gì, nhưng có một điều hắn chắc chắn, hắn muốn đút vào y, đút vào lỗ sau của y, đâm rút mạnh bạo.

“Khụ khụ…” Hắng giọng một hồi, Chiến Dật Phi sầm mặt, dặn dò bằng giọng lạnh nhạt, “Đường Ách thích ăn sô-cô-la ngọt nhưng ghét hạt điều, nếu ở trong có lẫn hạt điều thì anh phải lọc ra cho em ấy. Sức khỏe em ấy không được tốt, dễ sinh bệnh, vì phải chụp poster quảng cáo cho mùa hè nên quay xong nhớ phải khoác thêm áo cho em ấy… Còn nữa, em ấy thích sưu tầm hàng thủ công mỹ nghệ khắp nơi trên thế giới, trước đây dù tôi tới đâu cũng sẽ mua về làm quà cho em ấy, anh nhớ dành ra chút thời gian dẫn em ấy tới chỗ nào có cửa hàng bán tác phẩm nghệ thuật độc đáo đi dạo một vòng… Điều quan trọng nhất là đừng để em ấy mải chơi. Trong bộ quảng cáo đầu tiên, Hạ Vĩ Minh sẽ tìm một đám đàn ông da trắng tới làm nền cho em ấy, anh đừng để cho bọn họ gần gũi với em ấy quá, hẳn là anh hiểu ý tôi…”

“Nếu thằng nhóc đó cứ cố bò lên giường người khác, tôi cũng chẳng ngăn nổi.” Phương Phức Nùng vẫn cười cười, giọng nói lại chua loét, hắn cười rạng rỡ như gió xuân, nhưng chua ngoa đủ để đạp đổ cả hũ giấm, nồi niêu bát đũa cũng va chan chát vào nhau mà vỡ toác.

“Anh -”

“Chiến tổng.” Tiếng gõ cửa vang lên, một người đàn ông đẩy cửa bước vào cắt ngang bọn họ, “Tôi có việc tìm cậu.”

Triệu Hồng Lỗi đừng ngoài cửa phòng làm việc, định vào nhưng lại do dự, rõ ràng là có việc gì đó mà gã không muốn Phương Phức Nùng tham dự.

“Không sao, vào đi.” Chiến Dật Phi dựa ra đằng sau, ngả mình xuống chiếc ghế giám đốc của y, phô bày tư thế vừa tín nhiệm lại thoải mái với đối phương, ý là: Quý ngài trưởng phòng Quan hệ công chúng đứng đây cũng không sao cả.

“Dựa theo hợp đồng, nên chuyển khoản chi phí mua nguyên vật liệu cho giai đoạn hai tuần trước rồi, mấy hôm nay các nhà cung ứng cứ chạy tới chỗ tôi giục tiền, cậu xem có nên…” Trợ lý phòng Sales trì hoãn không lấy được chữ ký của ông chủ, trưởng phòng Sales đành phải bất đắc dĩ đích thân ra mặt. Triệu Hồng Lỗi giơ một tờ kê chi phí ra trước mặt tổng giám đốc trẻ tuổi, nhưng y lại không vươn tay ra lấy, chỉ ra dấu bằng mắt cho Phương Phức Nùng.

Phương Phức Nùng hiểu ý tiếp nhận, hắn liếc nhìn thì thấy gần sáu triệu.

Một cái xưởng cung ứng nhỏ chẳng tên tuổi gì mà dám báo giá nguyên liệu lên tới sáu triệu, đã vậy còn là chi phí giai đoạn hai, người nào mắt sáng đều thấy được là đã chi tới tận cả chục triệu cho nguyên vật liệu. Phương Phức Nùng không nhịn được mà thầm bái phục họ Triệu này, đúng là người từng trải, bòn rút tiền còn độc ác hơn cả mình.

Chiến Dật Phi không phải thằng ngu, báo cáo kiểm định chất lượng mà Đằng Vân đưa tới đã thể hiện rõ nguyên liệu trong sản phẩm của Miya là hàng kém chất lượng, rõ ràng khoản chi phí sáu triệu này cao đến quá đáng.

“Sau khi quản lý Hoàng từ chức, ông từ từ bàn giao lại chuyện quản lý đối tác thu mua mới ở Tô Châu và Thượng Hải đi.”

“Bàn giao cho ai?”

Chiến Dật Phi vốn định bảo gã bàn giao lại cho Phương Phức Nùng, nhưng bỗng nhiên y lại thấy không yên tâm lắm, y nói, “Bàn giao cho tôi trước.”

Triệu Hồng Lỗi không cam lòng nhưng lại không thể biểu hiện ra ngoài mặt, gã cười nói: “Vậy vẫn phải thanh toán khoản cũ này chứ?”

“Lần nào ông tới phòng tôi cũng toàn giơ tay đòi tiền, giờ đến lượt tôi hỏi ông, trước đây tôi đã chi cho ông bao nhiêu chi phí lo lót, tại sao đến giờ vẫn còn chưa chốt được nổi một KA (*) nào? Công ty vốn định cho ra mắt sản phẩm online sau Tết Âm, cũng vì vấn đề của ông mà chậm tiến độ, poster quảng cáo cũng phải xong trước tháng Bảy, ông còn định kéo dài đến khi nào, ông định để người tiêu dùng nhìn quảng cáo của Miya xong lại không biết đi đâu mua à?”

(*) KA (Key account) là khách hàng trọng yếu của một doanh nghiệp được cho là tập trung vào những nhóm đối tượng lớn, trọng điểm của công ty hướng tới. Những khách hàng tiềm năng loại này là Key Account hay thường được các nhân viên kinh doanh gọi nôm na là “khách hàng lớn”. Có thể hiểu ở đây là các đại lý phân phối.

“Thứ nhất là còn chưa chốt được bao bì sản phẩm, thứ hai là…” Đối diện với lời chỉ trích từ ông chủ, Triệu Hồng Lỗi lật lại bài cũ, vừa đẩy hết sai lầm lên đầu Chiến Dật Văn đã qua đời, vừa tìm cớ bao biện cho sự tắc trách của mình, “Anh của cậu còn chưa hoàn thành việc định vị thương hiệu (*) Miya thì đã qua đời, định vị thương hiệu khác nhau sẽ hướng tới những nhóm khách hàng khác nhau, điều này không chỉ quyết định hướng phát triển trong tương lai của thương hiệu mà còn quyết định xem nên quảng bá sản phẩm qua kênh nào trong ba kênh KA (khách hàng lớn), CS (chăm sóc khách hàng), EC (thương mại điện tử), kênh nào dù có đập tiền vào cũng không kiếm được lời nhiều, kênh nào một vốn bốn lời, thu về cao nhất. Tóm lại là chuyện này liên quan đến rất nhiều vấn đề khác nhau, không thể quyết định qua loa được…”

(*) Định vị thương hiệu là tập hợp các hoạt động nhằm mục đích tạo ra cho sản phẩm và thương hiệu sản phẩm một vị trí xác định (so với đối thủ cạnh tranh) trong tâm trí của khách hàng, hay cụ thể hơn là điều mà doanh nghiệp muốn khách hàng liên tưởng tới mỗi khi đối diện với thương hiệu của mình.

“Tôi hiểu lời ông… nhưng mà…” Đây cũng là một vấn đề cấp bách không thua kém gì, đẩy mạnh bán hàng hay đẩy mạnh xây dựng thương hiệu, quảng bá sản phẩm cấp thấp (*) dễ được công chúng đón nhận hơn sẽ nhanh chóng thu hồi phí tổn và hoàn lại vốn, hay là năm nào cũng vung tiền đầu tư, tạo ra những sản phẩm cao cấp, giá cao, chất lượng cũng cao, đây gần như là vấn đề nan giải của hầu hết những công ty kinh doanh nhóm hàng tiêu dùng nhanh (**).

(*) Sản phẩm cấp thấp (low-end) là sản phẩm rẻ tiền ở cuối hoặc gần cuối danh sách hàng bán của một hãng. Các sản phẩm này chỉ đạt được một ít tính năng của sản phẩm đắt tiền, và có thể phải sử dụng các công nghệ lỗi thời hoặc sắp lỗi thời để giữ chi phí thấp.

(**) Hàng tiêu dùng nhanh hoặc Hàng hóa đóng gói tiêu dùng là những sản phẩm được bán nhanh chóng và với chi phí khá thấp. Ví dụ bao gồm các mặt hàng gia dụng không bền như thực phẩm đóng gói, đồ uống, đồ dùng vệ sinh, thuốc không kê đơn và hàng tiêu dùng khác.

Tất nhiên Triệu Hồng Lỗi không nhìn ra sự khó khăn của tổng giám đốc trẻ, chỉ thầm nghĩ quả nhiên là thằng oắt con thiếu kinh nghiệm, gặp phải vấn đề là đắn đó do dự, cân nhắc được cái này mất cái kia. Gã biết lúc này đối phương đã chẳng còn tâm trí đâu mà truy cứu việc mình không làm tròn bổn phận nữa, gã hả hê hỏi: “Chiến tổng, đúng là thời gian đã gấp lắm rồi, cậu cũng phải mau ra quyết định đi thôi…”

Hai năm du học ở Úc, người ngoài nhìn vào thì chẳng khác nào một thằng giàu đời hai ra nước ngoài đánh bóng, bồi dưỡng tâm lý, nhưng quả thực Chiến Dật Phi rất khổ. Trên chiếc bàn giám đốc làm bằng gỗ hồng mộc là cuốn “Đại đạo đương nhiên” của Vương Thạch, hai ngày nay y đang nghiên cứu cuốn sách này, vẫn còn đoạn cuối chưa đọc xong. Trên giá sách có bày những cuốn mà y phải đọc tiếp theo – “Thương giả vô cương” do ông già Nghiêm Trung Dụ của Nghiêm Khâm viết. Tuy Nghiêm Trung Dụ dạy con không ra gì nhưng dù sao tung hoành thương trường bao năm như vậy cũng đã lão luyện vô cùng, không dưng mà ông ta giàu nứt đố đổ vách như thế.

Nhưng khi đứng trước định hướng phát triển chung cho công ty, y lập tức lộ ra sự thiếu tự tin, bồn chồn thấp thỏm: “Tốt nhất là kiêm luôn cả hai, dùng sản phẩm phân khúc dưới để giữ khách hàng, dùng sản phẩm phân khúc trên để tạo thương hiệu… Nếu coi những sản phẩm hiện tại là hàng phân khúc thấp, liệu chúng ta có thể mở một dây chuyển sản xuất mới, sáng tạo ra một nhãn hiệu cao cấp hoàn toàn mới bên cạnh ‘Miya’ không?”

“Được chứ được chứ…” Nhìn thái độ dò hỏi tự ti của thằng oắt này, Triệu Hồng Lỗi lại càng cười mỉa trong bụng, “Nhưng để đưa ra một nhãn hiệu hoàn toàn mới thì sẽ phải làm lại hết từ đầu, từ khâu bao bì, mua sắm nguyên liệu đến khâu quảng bá tiếp thị về sau, lịch ra mắt sản phẩm sẽ lại phải kéo dài. Trước mắt Miya vẫn chưa niêm yết, tạm thời công ty vẫn chưa thể tạo ra một nhãn hiệu mới.”

Phương Phức Nùng dự thính nãy giờ nhếch môi, thằng cha này rất giỏi trong việc đổi đen thay trắng, ném hết những vấn đề khó khăn cấp thiết cho ông chủ, cứ thế khiến chút vết nhơ của bản thân cũng biến mất một cách tự nhiên.

Khó cả đôi đường, Chiến Dật Phi hướng ánh mắt về phía Phương Phức Nùng, y biết người này có thể giải quyết vấn đề cấp bách của mình, nhưng đối phương lại cố tình cười cười tỏ vẻ chẳng liên quan gì đến mình, tóm lại là, kế hoạch chiến lược của phòng Sales, phòng Quan hệ công chúng không tiện tham gia.

Mở thêm một dây chuyển sản xuất tức là thêm một đường tiền tài, đương nhiên Phương Phức Nùng sẽ muốn cầm quyền mua vật liệu, nhưng dường như Chiến Dật Phi vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng hắn. Vừa rồi hắn vốn đã khó chịu khi nghe y liên tục lải nhải về Đường Ách, thế nên giờ hắn lại càng không muốn bỏ qua cơ hội cướp lại về mình đầy béo bở này.

Lời thì thẳng thắn nhưng lại mang dư âm vấn vít phía sau. Chiến Dật Phi hoàn toàn cảm nhận được ý đồ áp chế từ sâu trong đáy mắt hắn, thế nên y lại càng thêm căm tức trừng trừng nhìn, ánh mắt y sắc lẻm như róc xương lóc thịt, quả thực chỉ muốn đâm nhát nào trí mạng nhát đó.

Xin người khác giúp đỡ mà còn hung hăng như thế, Phương Phức Nùng lại càng có lý do để im lặng không lên tiếng, hẳn chỉ dùng nụ cười mềm mại dội hết toàn bộ tức giận của đối phương ngược trở về.

Triệu Hồng Lỗi vốn đang mười phần chắc chín, nhìn thấy hai người này “liếc mắt đưa tình”, chẳng biết bọn họ đang giấu giếm suy nghĩ gì, chính gã cũng bắt đầu thấp thỏm trong bụng.

“Kể từ sau khi Chris rời khỏi chức vị trưởng phòng Marketing, hiện tại chỉ còn hai vị đảm nhiệm chức vụ “trưởng phòng” trong công ty. Vậy nên tôi hi vọng cả hai vị sẽ cùng nhau đưa ra quyết sách với mỗi bước phát triển của Miya trong tương lai.” Một câu nói coi như nhận sai, đồng thời cũng coi như đã ủy quyền. Chiến Dật Phi quay sang nhìn Phương Phức Nùng, gượng gạo nặn ra một nụ cười giả tạo trên gương mặt lạnh băng, ôn hòa nói, “Trưởng phòng Phương, anh có cao kiến gì về việc định vị thương hiệu Miya không?”
Hết chương 34.