Hệ thống toát mồ hôi hột: "Lão tổ? "

Diện Sân tập trung phía trước không hề dời mắt đi. Một lát sau lặng lẽ thi triển Phong Độn Thuật, từ góc khuất dưới bóng cây dịch chuyển đến thiên không cao vạn trượng, đứng ngay trên đỉnh đầu của đám người Khốc Tu.

Y rũ mắt lặng lẽ nhìn xuống những chấm nhỏ dưới chân mình, gió đêm thổi bay y phục, tóc dài như tơ lụa, óng mượt phe phất qua gò má, che khuất đi nét mặt y. Tĩnh lặng vô ba. Sau đó, chỉ nghe giọng nói nhẹ nhàng của y vang lên nói với hệ thống: "Có vẻ ngày đầu đến vị diện mới, không tránh khỏi phải gây chút sóng gió rồi. E rằng mi đã gây không ít họa đâu hệ thống. "

Hệ thống đáng thương: (・∀・)???

Sau đó tiểu hệ thống vẫn còn mù mịt chưa biết gì, đã thấy Lão tổ đại nhân uy vũ vạn tuế tay ngọc nhấc lên, từng đầu ngón tay bỗng dưng lóe ra từng tia điện đen tím đáng sợ, uốn lượn như xà, giữa lòng bàn tay dần tụ lại một cụm khí đen kịt, trong vô hình, không rõ là tiếng gió hay thứ gì khác, hệ thống nghe thấy được thanh âm rền rĩ khủng bố như hàng vạn u hồn gào khóc trong lửa ngục, chói tai mà lạnh tái, kéo dọc sống lưng buốt sâu tận não...

Nếu như hệ thống có sống lưng và não... ( ̄∀ ̄)

Nhưng đại khái, trong giây phút đó,  đống số liệu đã yếu ớt đến không thể yếu hơn được nữa của tiểu hệ thống, đã loạn một nùi, chập chờn như điện tim đồ.

Diện Sân nâng tay cao, sau đó lòng bàn tay úp ngược xuống, tư thế như trong tay thâu tóm cả vũ trụ, như Phật Như Lai khi xưa vây khốn Tôn Ngộ Không, ép nhẹ xuống dưới, quả cầu khí đen bé bằng bàn tay, mang theo từng chuỗi tia điện u ám chậm rãi rơi xuống, vô thanh vô tức không một âm động, không một dị biến. Ngay trước khi rơi xuống đám người bên dưới, quả cầu đen lại biến mất một cách đột ngột, tựa như dung nhập làm một với không khí. Biến mất không một tiếng động.

Hệ thống nghi hoặc khó giải với hành động của Diện Sân, "Lão tổ? Ngài tính làm gì nha???"

"Cứ chờ đi. Mi không biết nhân loại có câu chờ đợi là hạnh phúc sao? Bản tôn chỉ làm một chút hậu bị thôi." Diện Sân mặt lạnh trả lời. Một phút trước còn âm trầm nghiêm trọng, một phút sau liền nhếch môi cười mỉm, tư thế kia, biểu cảm kia, chính là một loại tâm thái bất cần đời, mà dân gian gọi là cắn thuốc, hệ thống gọi là chơi-khô-máu... ( ̄∀ ̄) haha....

Lão tổ, ngài rất ác liệt. Ta chỉ muốn nói là.... Bây giờ ta rút còn kịp không.... (T▽T)

Đáp án đương nhiên chính là... Một phút sa chân vạn kiếp bất phục...

Đã lỡ bán mình theo người, thì chỉ có thể lấy gà theo gà, lấy chó theo chó a. (T⌓T)

Trong lúc hệ thống đang không ngừng bi ai cho số phận của mình, lại bỏ sót một tia bất an lướt qua trong mắt Diện Sân.

Cũng đã bao lâu rồi... Y không được gặp lại thứ cảm giác này?...

Mà bên dưới kia, so đấu của Bát đại tông môn cũng chính thức bắt đầu.

Trận thứ nhất là Chiêu Như tông cùng Thiên Đô tông. An Ngạch Chi tông chủ Chiêu Như tông vốn là một con cáo già thích ngoe nguẩy cái đuôi cao quý của mình giả cười khách sáo với người khác. Nếu đứng chung một chỗ với Khốc Tu, nhìn từ bên ngoài đúng là một cặp cha con trời sinh, còn từ bên trong, thì đúng là bằng hữu thân thích của nhau, chính là một mớ giả nhân giả nghĩa hỗn tạp lại.

Bất quá đối mặt với tông chủ Thiên Đô tông, trời sinh ham thích quyền cước giao hữu, thân mình hùng vĩ đồ sộ như toà núi, chân chính là cách suy nghĩ của phái dùng cơ bắp nói chuyện, kiểu trong ngoài bất nhất thích diễn kịch của An Ngạch Chi quả thực là chẳng  thể thấm được. Vì thế Chư Long dứt khoát không để lão cười cho dứt cái điệu kia đã lao vào, một đao bổ xuống, cuồng phong thổi quét đi theo.

Vạn tu sĩ đứng ở một khu vực xa khác, nhìn một chiêu này chỉ có thể nín thở đỏ mặt, quả nhiên là đệ nhất đại lục, một chiêu thức thông thường, vảo tay bọn họ cũng trở nên hoa mỹ uy lực đén thế. Nếu là đám quèn như bọn họ ra chiêu, chỉ sợ mới hớt được đầu ngọn cỏ, chưa chém được tận gốc đã không còn chút uy lực gì.

Mà đứng phía dưới rừng cây, nhìn cành lá rậm rạp trên đỉnh đầu bị thổi quét nghiêng ngả, Ma Bắc Mạn lại cười nhạt không xem vào mắt.

Hắn đứng nơi đó, như cách ly với vạn vật thế gian, trong mắt ngoài cô độc mờ mịt ra, không hề chấp chứa một tia sáng nào.

Hắn cảm nhận được hơi thở của Khốc Tu.

Cái loại mùi tanh tưởi đó, cái loại khí vị ẩm mốc đó, cho dù có chết hàng vạn lần, hắn vẫn có thể nhận ra được. Căn nguyên cho tất cả đau khổ về sau của Ma Bắc Mạn hắn, tất cả đều bắt nguồn từ người này.

Vẻ ngoài đạo mạo như quân tử, đứng ở đỉnh phong quân lâm thiên hạ, bên trong lại thối rửa mục nát đến tàn tệ, vừa tham lam vừa tàn độc, vô tình vô nghĩa lục thân không nhận. Khốc Tu kiếp trước từng là ma chướng lớn nhất trong đời Ma Bắc Mạn, một bước đột phá cuối cùng trong Ma Quyết, cũng vì tâm ma này, khiến hắn suýt chút nữa hồn phi yên diệt, về sau cho dù đã vượt qua được tất thảy, cũng là nửa điên nửa tỉnh, năng lực đến chết vẫn không đi đến được đỉnh phong. Cũng vì tâm thần không tỉnh táo, mới dẫn đến việc táng thân dưới đỉnh Tru Ma.

Sống lại, trở về thời điểm bắt đầu tất thảy, hắn chỉ muốn làm việc mà kiếp trước dù cho đã đánh đổi tất cả cũng không thể thực hiện được.

Giết Khốc Tu.

Yên lặng đảo mắt nhìn từng vòng sáng đỏ rực uốn lượn, lúc ẩn lúc hiện trên mặt đất, Ma Bắc Mạn cười lạnh không thành tiếng, trong mắt lóe lên điên cuồng thị sát.

Giết Khốc Tu, giải đi tâm ma còn đọng lại. Hắn có thể chết được rồi.

Cuộc sống không còn gì vấn vươn, không còn gì để tiếp tục nỗ lực, không còn gì để tiếp tục duy trì. Cho dù đi đến cuối, cũng chỉ là một con đường mờ mịt vô tận.

Đối với Ma Bắc Mạn, còn tiếp tục sống, là đang chôn vùi chính mình.

Nhưng có một điều mà hắn không biết, sống lại một lần, có những thứ biến động cũng xảy ra rất bất ngờ, ập đến không báo trước, bẻ lái con thuyền sang một hướng khác, đến một vùng mây rạng ngời, cứu thoát hắn khỏi bóng đêm mờ mịt đầy bão tố.

Hoặc là, cứu vớt cả hai?

Ầm!

Phía đông thung lũng Vạn Lý Sơn, chấn động kinh thiên phát ra làm rung chuyển mặt đất, dư chấn mạnh đến mức khiến vài tu sĩ cấp thấp lảo đảo ngã khụy xuống. Hô hào táng loạn.

"Thiên Đô tông chủ quả nhiên lực mạnh, cao tay. Lão nhân tự nhận không bằng." Dưới vòng trời gió gào thét, tiếng cười thống khoái của An Ngạch Chi vang vọng khắp nơi.

Mọi người dõi mắt nhìn lại, chỉ thấy dưới chân lão, một mảnh rừng cây hơn trăm trượng bị bổ ra một đường dài như rảnh trời, bụi bay mù mịt, âm thanh kéo dài trong hư không tựa như sét đánh ầm ĩ trước cơn mưa.

Chư Long tay cầm đao, gió thổi ù ù khiến y phục bó sát người hắn, lộ ra khối cơ thể hùng vĩ tráng kiện, hơi thở đậm đặc mùi vị mãnh thú, chiến ý bừng bừng lộ rõ trên mặt, hai mắt lấp lánh.

Hiển nhiên hình dạng lão nhân của An Ngạch Chi trong mắt hắn cũng chẳng thể vớt vát được chút nương tay nào, đánh là phải chân chính đánh một trận cho ra trò.

Chư Long, quả nhiên là hùng mãnh như cự long.

"An tông chủ, ngài thua rồi." Đứng xa xa quan khán, Khốc Tu một bộ lãnh tĩnh lên tiếng.

Lời vào tai An Ngạch Chi, không làm lão nhảy dựng lên, ngược lại cười lớn phất tay áo: "Khốc tông chủ nói chí phải, lão nhân quả thực thua, thua tâm phục khẩu phục. Một chiêu Cuồng Nộ vừa rồi của Thiên Đô tông chủ, quả nhiên danh bất hư truyền, bất ngờ phát động làm lão nhân ta không kịp xoay sở. Trận này, Chiêu Như tông chúng ta thua." Nói xong mỉm cười chấp tay, hướng Chư Long cúi đầu.

Dưới tầm nhìn của vạn tu sĩ bên dưới, có thể nhận ra chút ẩn tình.

Tu sĩ Giáp thì thầm với tu sĩ Ất bên cạnh: "Ngươi xem, ống tay áo bên trái của Chiêu Như tông chủ bị cháy xém mất một đoạn a."

Tu sĩ Ất nheo mắt nhìn một hồi, mặt mới như vỡ lẽ ra kinh thán xuýt xoa: "Huynh đệ nói phải nha! Không những ống tay, trên vai áo còn có vài vết chém. Cho dù không có máu, nhìn vết chém sắc bén, đường chém bằng nhau, chắc hẳn là Liên Kích trong Thất chiêu của Thiên Đô tông chủ lừng lẫy thiên hạ a~"

Tiếp đó mấy người khác cũng xum lại, ngươi một câu ta một câu nói rất sảng khoái.

Hệ thống dùng khuếch đại thám thính, nghe được mấy lời này, hắc tuyến kéo đầu đầu, yên lặng nhìn trời khóc thầm. Mệ, cái đám tu chân này quả nhiên là người qua đường, vừa tào lao còn vừa ra vẻ... nghe mà hổ thẹn.

Một trận kết thúc chóng vánh của Chiêu Như tông và Thiên Đô tông, ngay khi hai tông chủ của Tiêu Dao tông cùng Cát Chu tông vừa hạ trận chuẩn bị giao đấu, bất ngờ dị biến phát sinh.

_______

Tác giả có lời phát biểu:

Tiểu kịch trường:

Mạn Mạn: -_-Ta không còn mục tiêu sống nữa.

Thần nhân duyên: *tay xe dây tơ bị trật* Éc?

Mạn Mạn: Ta muốn chết.

Thần nhân duyên: *tìm gấp một sợi tơ đơn*

Mạn Mạn: Ta muốn chết!

Thần nhân duyên: *se tơ gấp*

Mạn Mạn: O.O?

Lão tổ đại nhân: *quăng kiếm tới* Chết bản tôn xem?

Mạn Mạn: O.O....

Hệ thống vs Thần nhân duyên: Cứ cảm thấy có gì đó không ổn...

Lão tổ đại nhân: *nhướn mày* hữm?

Mạn Mạn: Sư tôn! *níu chân* Đồ nhi không dám!

Lão tổ đại nhân: *đá* cút a! Đi chết đi a?

Mạn Mạn: Ta sống vì sư tôn! *mặt dày sáp tới*

Lão tổ đại nhân: Hừ! Cho mi muốn chết. *nắm cổ ai đó xách vào phòng*

Hệ thống vs Thần nhân duyên: -_- Biết sai chỗ nào rồi! Đoạn này ngày nào cũng thấy a!!!

Mạn Mạn Đế thần! Ngài thực gian tà a! Lão tổ thật đáng thương! Bị Đế thần hố sâu quá a~~~

_______

=3= Chúc các tình yêu đọc vui vẻ :3