Dưới mảnh rừng yên tĩnh, không một tiếng gió lay.

Hệ thống im lặng trong góc đợi ai đó bình tĩnh lại, suốt quá trình đợi chờ lặng thầm mài móng tay, trong đầu xuất hiện ra hàng tá dấu chấm hỏi to đùng.

Sau một kích bùng nổ vừa rồi, Diện Sân cảm thấy không được khỏe cho lắm, cho nên quyết định - đi bộ dạo đêm.

Hệ thống thấy y cứ đi chầm chậm như vậy, rốt cuộc mất kiên nhẫn, âm thanh thiếu niên vạn phần trong trẻo vang lên: "Ký chủ, ban nãy mị chỉ là lỡ dại chơi ngâu, trẻ nhỏ mất khôn, đừng giận mị được không?"

Diện Sân chọn lựa câm lặng lười cho ý kiến. Một mực nhìn thẳng, hai chân bước đều, bước đi như gió xuyên qua cánh rừng, trên đường đi dưới uy áp của y, không hề xuất hiện bóng dáng của một sinh vật nào. Vắng lặng mà tiêu điều.

Hệ thống vẫn không cam lòng: "Ký chủ đại nhân, người ta thường nói, đằng sau một nỗi sợ luôn có một câu chuyện dài. Ngài xem, dù gì mị cũng đã lỡ biết được rồi, vậy ngài cho mị biết luôn đầu đuôi đi cho viên mãn. Lão tổ đại nhân, đằng sau con sâu của ngài là câu chuyện bi thương gì ấy? Cho ta biết đi mà~ nha~"

Hệ thống được lắm, rất anh hùng khí khái.

Lặng lẽ thắp nến cho cưng. Thật là một đứa trẻ đáng thương không biết chết là gì mà.

Bước chân Diên Sân dừng lại.

Âm thầm trừng hệ thống phiền phức một cái, lại hơi nhếch mắt nhìn xung quanh.

Chỗ y đứng là một khoảng trống nhỏ, táng cây phủ kín chừa ra một đường nhìn như miệng giếng. Y híp mắt lại, quan sát thiên tượng.

Đường mây lại bắt đầu thay đổi nữa rồi.

Thiên tượng này cứ nửa canh giờ lại vận chuyển một lần, mỗi lần mỗi khác, nhưng tính theo thủy triều, đêm nay rõ ràng trăng sao rực trời, lại không rõ nguyên do mà trời đất mù mịt thế này.

Nếu là do thiên tượng kia ảnh hưởng...

Diện Sân đưa tay lên, ngón tay chạm vào không khí sau đó y nhẹ nhàng vận chuyển linh lực trong người vào từng ngón tay, vuốt xuôi đi như đang lướt trên một lớp màng nước, nơi tay y lướt qua, từng tia sáng mỏng manh từ từ lóe lên, tạo thành một đường dài.

Những tia sáng như mái tóc luồn qua kẽ tay Diện Sân, sau đó từ từ biến mất, tan đi thành những đốm sáng.

Tu chân giả chỉ có thể nhìn thấy linh khí, không thể chạm vào. Nhưng tu luyện tới một mức độ nào đó, những linh khí kia cũng sẽ như những dòng nước ôn nhu trôi nổi trong hư không, có thể tùy tay chạm vào, khuấy động.

"Ký chủ, phát hiện gì sao?" Hệ thống một mực mong chờ con đường cách mạng tìm ra "câu chuyện đằng sau con sâu" của lão tổ thành công, trông thấy y làm ra hành động vừa rồi cũng không dám tiếp tục đùa giỡn nữa.

Diện Sân trầm ngâm nhìn lòng bàn tay vẫn còn vươn lại những đốm sáng mát lạnh của linh khí, im lặng không nói gì, sau đó y phất tay, tụ bào trong gió ẩn hiện lên chín đóa tường vân phiêu dật. Bắt đầu ngự vân phi hành đi về mục tiêu thiêu tượng hội tụ.

Khi ra khỏi mảnh sâm lâm rộng lớn kia, từ trên trời cao nhìn xuống, gió mát phất qua mặt, ánh mắt Diện Sân tĩnh lặng vô ba nhìn về thật xa phía trước, dưới màn đêm mịt mờ, giọng nói y loáng thoáng trôi đi.

"Một câu chuyện ngắn mà ngươi sẽ không muốn biết đâu..."

Hả? Hệ thống khó hiểu đáp lại một tiếng, phát hiện khí tức xung quanh người y tự hành trầm xuống, cũng không dám nói gì nhiều hơn.

Lão tổ những khi nghiêm túc, quả thật loại áp lực kia rất đáng sợ.

Hệ thống cảm khái, thật ra bản hệ thống cũng có một câu chuyện buồn vậy. Đó là "câu chuyện buồn đằng sau Lão tổ của hệ thống". (-_-) Kể ra chắc sẽ viết thành được một cuốn tình sử dài lê thê đẫm nước mắt và máu. ╮(╯_╰)╭ haizzz.

"Bản tôn nghĩ..." Diện Sân nói với hệ thống trong thức hải, "Thay vì tò mò câu chuyện của bản tôn, ngươi nên tò mò xem một lát nữa ngươi sẽ chết như thế nào đi? Hửm?"

Hệ thống: "..."

Ký chủ ngài thật là thù dai! Ta chỉ bảo ngài dùng linh lực ấp cái kén sâu thôi mà sao ngài có thể đối xử tàn nhẫn với ta thế kia chứ!!! Ta muốn lật bàn! (╯‵□′)╯︵┻━┻

Diện Sân cười thầm trong lòng, có một cái hệ thống ngốc chơi đùa thật là không sai. Bất quá đôi khi lại ồn ào đến bực mình. Nếu ngoan ngoãn hơn một chút nữa, cũng không bị y trêu chọc nơi nơi chốn chốn thế kia.

Diện Sân ngự vân phi hành không đến nửa khắc đã tiếp cận bên ngoài thung lũng Vạn Lý Sơn, từ trên cao hạ dần xuống, cụm mây đen dưới chân y đứng cũng dần dần biến mất.

Hệ thống nhìn một màn này, trong lòng không khỏi than thở ký chủ nhà mình thật màu mè kiểu cách, người ta chỉ cần ý niệm động một cái là bay lên rồi, y thì không chịu, cứ nhất quyết phải trang bức thêm một cái đám mây dưới chân nhìn cho tiên hiệp. Có một ký chủ thích kiểu cách như vậy, hệ thống tỏ vẻ, mình cũng phải nghệ thuật hơn một chút mới được. ╮(╯_╰)╭

"Ký chủ, tìm được nguồn gốc gây ra thiên tượng rồi, ngài tính làm gì đây? Ý định của chúng ta chỉ là tiếp xúc với nhân loại phụ cận để tìm hiểu thông tin, không nhất thiết phải tốn thời gian vô ích ở đây chứ."

Diện Sân mượn bóng cây che khuất đi chính mình, dùng thêm một Ẩn Thân Chi Thuật nữa thu liễm đi khí tức sau đó chậm rãi hướng về phía thung lũng đi tới.

Từ vị trí hiện tại của y đã có thể loáng thoáng thấy được ánh sáng của pháp khí phóng ra bao phủ một góc thung lũng, linh khí xung quanh cũng kịch liệt dao động đổ về hướng đó.

Từ lúc còn lang thang trong phiến sâm lâm nhìn cây ngắm cỏ, Diện Sân đã lặng lẽ phóng thích linh thức ra một lần dò xét tình hình trong vạn dặm xung quanh, lúc đó đã sớm phát hiện ra nơi này, cảm nhận được khí tức của hơn vạn tu chân giả, phần lớn chỉ là từ Nguyên Anh trở xuống, một số ít là Độ Kiếp trên Nguyên Anh, đặc biệt là bảo tháp pháp khí Tiên phẩm kia, bên trong y có thể cảm nhận được khí tức của tám Hóa Thần kỳ.

Theo thứ tự tu chân của «Tà Ngạo Thánh Tôn» đề cập, tu chân giả ở đây chia làm các cấp từ thấp đến cao gồm có Luyện Khí, Hoán Cốt, Linh Huyết, Nguyên Anh, Độ Kiếp, Hóa Thần và Pháp Thánh.

Về sau nhân vật chính của «Tà Ngạo Thánh Tôn» tu luyện đến Pháp Thánh, sau đó phi thiên còn có thêm một tầng phân cấp tu luyện nữa, nhưng bất quá cũng là nói sau, hiện tại Thiên đạo trên mảnh vị diện này chỉ cho phép dưới Pháp Thánh tồn tại, khi tu luyện tới Pháp Thánh, một khi có thể đột phá liền lập tức phi thăng, tức bị Thiên đạo truyền tống đi một vị diện khác cao giai hơn.

Còn về sai số nào đó, Thiên đạo lựa chọn mắt thiếu ngủ thị lực kém, kiên quyết coi như không nhìn thấy là được rồi. ╮(╯_╰)╭

Diện Sân vừa đi cũng không quên đáp lời lại hệ thống: "Bản tôn chỉ là tò mò đây là thiên tượng gì thôi." Luôn có cảm giác, giống như rất quen thuộc...

"Ngài bao nhiêu tuổi rồi chứ, vì sao tính tò mò lại còn khủng khiếp hơn trẻ con là thế nào?" Hệ thống hết thuốc chữa nằm gục một góc, ngoài việc than thở ra cũng chỉ là than thở mà thôi.

Không biết với tình trạng này thì ngày nào tháng nào mới cập nhật được thời gian để vận hành cốt truyện nữa đây... hệ thống số hóa thật tình cũng muốn bạc đầu luôn đó có được không!

"Ngươi không hiểu đâu. Lần này nếu dự cảm của bản tôn không sai, một khi thiên tượng này hoàn toàn xuất thế, không máu chảy thành sông thì cũng là thây chất đầy đất." Diện Sân đạm mạc nói, ánh mắt nheo lại có chút sâu xa.

Hệ thống nghe y nói, cũng từ chối bình luận gì thêm, "Mị còn không biết thì ra ngài lại là người có thiện tâm như thế đấy." Còn lo lắng tính mạng người khác nữa chứ. Không lẽ trong quá trình xuyên mình đã làm y chạm dây thần kinh bác ái ở chỗ nào sao? Quá đáng sợ đi có được không?!

"Đây không phải là thiện tâm hay không." Diện Sân đáp lại hệ thống, thanh âm lạnh lùng không chút phập phồng, "Ta chỉ có thể nói, thiên tượng này hợp thiên thời sẽ cho ra thứ tốt, nhưng khắc địa lợi thì hậu hoạn khôn lường."

Kể từ lúc đặt chân lên mảnh đất phụ cận thung lũng này, y đã biết ở đây không có được thứ tốt lành gì rồi.

Mặc kệ là trời thông gió thoáng, mặt trời chiếu vuông góc thẳng đứng như trên sa mạc, Diện Sân vẫn ngửi được mùi vị của âm khí. Đừng nói là phía trước có hàng vạn tu sĩ đang tề tụ, cho dù là khí thế phương cương mạnh mẽ của tám Hóa Thần kia, cũng không thể áp chế được âm mạch đang chảy xuôi dưới phiến thổ địa này.

Linh mạch chứa linh khí sung túc uẩn nhưỡng ra linh thủy.

Mà âm mạch, cái nó uẩn dưỡng ra không chỉ còn là âm thủy nữa rồi. Thứ bên dưới phiến thổ nhưỡng này, chỉ sợ là không một ai ở đây biết đến nó.

Cho dù có là trong nguyên tác chân chính của «Tà Ngạo Thánh Tôn», nhân vật chính trải qua đủ mọi cửa ải chông gai, cũng không hề biết được thứ này, hoặc là từng nếm trải qua thứ này.

"Hệ thống, bản tôn hỏi ngươi một chút." Diện Sân dừng lại dưới một gốc cây, yên lặng đứng đó, ánh mắt dõi về phía trước, trong lòng lúc nào cũng dâng lên một cỗ cảm xúc bạo ngược khó áp chế, âm thanh nói ra cũng càng thêm lạnh lẽo rợn người.

Hệ thống đầu tiên đã sớm phát hiện ra bất thường, nghe y hỏi đến cũng không dám nhiều lời hơn, chỉ im lặng chờ đợi những gì Diện Sân sắp hỏi mình.

"Chuyện ngươi mang bản tôn xuyên tới đây, trong lúc xảy ra sự cố, ngươi nghĩ có ảnh hưởng gì đến vị diện này không?"

Hệ thống không hiểu lắm: "Ý ngài là..."

"Ý của bản tôn là, trong lúc biến cố xảy ra khi ngươi mang ta nghịch lưu không gian, có khi nào sẽ tác động đến những không gian khác không?"

"Mị cũng không dám khẳng định." Hệ thống ỉu xìu trả lời, "Trong lịch sử của hiệp hội, chưa có trường hợp nào không thể tách linh hồn ra như ngài, cũng không có trường hợp nào khiến các hệ thống xảy ra lỗi nặng như mị, có thì cùng lắm là chút trục trặc số liệu nho nhỏ không đáng nói, có thể bù trừ lại, không mang đến tác động cho những ngoại tượng khác. Nhưng trong trường hợp của mị và ngài, lần đó xuyên không gian dư chấn khá lớn, mị nghĩ rất có khả năng sẽ xung động ảnh hưởng đến những không gian xung quanh..."

Do dự một chốc, hệ thống lại bổ sung thêm, "Đường không gian chúng ta đi lúc đó vì xung chấn mà vỡ ra, lực hút rất lớn có khả năng sẽ hút vào theo những tầng số hoặc không gian không ổn định khác. Nhưng mị cũng không dám chắc đâu, chuyện này còn phải đợi mị hoàn thành nốt sửa chữa số liệu rồi kết nối với tổng bộ, lấy dữ liệu thống kê mới biết được chúng ta có gây ra ảnh hưởng gì không."

Diện Sân lâm vào trầm tư. Nói như vậy, trường hợp cuốn theo một không gian khác cùng mình đến đây không phải là không thể xảy ra.

Nếu đúng là vậy, vậy thì xem ra không hay rồi.

"Ký chủ, ngài phát hiện ra bất thường gì sao?" Hệ thống bị hỏi như vậy nghĩ tới cũng thấy lo sợ, cầm lòng không nổi phải hỏi cho ra. Nếu thật mà có trục trặc gì, nó vừa mới xuất xưởng không lâu, thế nào cũng sẽ bị thu hồi về lập trình lại, chuyện này thật không vui tí nào. Số liệu mà bị xóa, chẳng khác nào linh hồn bị thiêu hủy, nó sẽ không thể tồn tại được nữa.

Nghĩ tới đây thôi đã cảm thấy xoắn!

Chuyện này, nói cho hệ thống biết cũng không sao, có khả năng còn giúp thêm được chút việc. Nghĩ vậy Diện Sân cũng không giấu diếm, bắt đầu không nhanh không chậm nói ra suy đoán của mình,trong quá trình vừa đi vừa nói, cuối cùng cũng đặt chân đến lân cận hộ trận, nơi chúng tu sĩ đang tụ tập lại cùng nhau.

"Bản tôn cảm nhận được một tầng không gian khác đang chồng lên trên khu vực này, rất có thể chính là không gian không ổn định mà ngươi nói."

Hệ thống rối loạn. Đây chính là tiết tấu sắp chết của bản hệ thống sao? Thực sự có không gian bị kéo đến đây?

"Phần số liệu hỏng kia khi nào mới sửa xong. Cố gắng càng nhanh càng tốt tra xem chúng ta đã kéo tới không gian gì tới đây. Ta luôn có dự cảm thứ này chẳng phải thứ tốt lành gì, làm không khéo cả bản tôn và ngươi cũng bị vạ lây."

"Nếu như đủ năng lượng, có thể trong vòng nửa tiếng tới là sửa chữa xong." Hệ thống bắt đầu dựng lên đồng hồ đếm giờ, âm thanh nam sinh vốn sinh động vui vẻ cũng trở nên tĩnh lặng xuống.

Đây không còn là chuyện đùa nữa rồi.

Đến thứ mà ngay cả người như Diện Sân cũng cảm thấy bất an, thì một khi có biến cố thật, hệ thống cũng không biết phải làm gì để sửa chữa sai lầm đây.

"Nếu năng lượng không đủ, có thể mượn của bản tôn." Diện Sân đứng trong một góc khuất, yên lặng theo dõi tình hình bên ngoài, cũng không quên nhắc nhở với hệ thống.

Ban đầu lúc cùng hệ thống nói chuyện, cũng đã cùng nó nói qua việc vận hành năng lượng. Bởi vì hệ thống ký gửi vào tinh thần của ký chủ, cho nên năng lượng nó sử dụng cũng là năng lượng tinh thần, đối với tu chân giả thì chính là tinh thần lực.

Chuyện hệ trọng như lần này, Diện Sân không cho phép xảy ra chút sai lầm nào dẫn đến tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, dù sao cũng là cho vay chút tinh thần lực, về sau đòi lại lấy thêm chút lãi là được rồi.

Năm thắng còn dài, lãi này càng kéo càng chồng cao. Diện Sân tỏ vẻ, bản thân lấy lãi chính xác lương thiện hơn rất nhiều người, nên việc lấy lãi thế nào, tạm không đề cập với hệ thống.

Cứ nhìn cái hệ thống vừa nghe có chút việc đã sợ đông hãi tây kia đi, y rất tốt bụng không tăng thêm gánh nặng cho hệ thống đáng thương đâu.

Cùng là người đồng hành với nhau. Ít nhất phải có tình chiến hữu chứ. Y rất chiến hữu, rất thấu hiểu lòng người. ╮(╯_╰)╭

Lão tổ à, có thật ngài đã quên chuyện tính sổ tiểu hệ thống nhát sâu ngài không đó?

Chúng ta đang nói chuyện nghiêm túc về một đề tài nghiêm túc đáng gờm mà phải không??? Uy, uy! Lão tổ, đừng ra ngoài vùng phủ sóng chứ?! Uy! Uy!

________

Tác giả nói ra suy nghĩ: ╮(╯_╰)╭ Mỗ đã nỗ lực kinh khủng, một ngày đào liền hai cuốc, ra thẳng 2 chương.

Nhưng đọc vẫn chưa đã nghiền, mỗ sẽ lại cố gắng cần mẫn phát huy, chương này lượng chữ vẫn xem như dài rồi.

Tựa chương vẫn sẽ kéo thêm một đoạn nữa -_-, có lẽ chương sau sẽ tổng hợp cho dài lại khỏi phải chia cho nó sướng á hí hí :v

Viết liền nóng tay, có sai sót mong m.n thông cảm và nhắc nhở mỗ nhé :)

Chương này có được xem như mạch não của Lão tổ đang dần ổn định lại không? (>_<) nhìn chung vẫn không có cơ may cải biến lão tổ là thế nào ấy nhể =_=

Được rồi, anh em mong chờ kịch tính gì ở phía sau nào=3 chắc chắn sẽ có món "súp hường phứn" giảm sốc :v

Chương này có cảm tưởng gì về bạn thụ mời