Nhân Vật Phản Diện Trong Truyện

Chương 46: 46 Thấy Việc Nghĩa Hăng Hái Ra Tay

Tiểu Long Vương Chiêu Giang mới ngầu được ba giây, giữa lúc màn đêm khuya khoắt mây đen gió lớn, hắn và Tôn Minh Châu cùng leo cửa sổ trở về quán trọ.

Thế mà vừa vặn gặp ngay đám đồng bọn trộm cắp cũng đang leo cửa sổ vào phòng bọn họ.Hai bên gặp nhau ngoài cửa sổ, bên nào cũng sửng sốt, nhờ ánh trăng sáng, bọn trộm cắp nhìn Chiêu Giang không mặc quần áo, cũng không đội mũ, cả đám sợ ngây người, hai chân kẻ nào kẻ nấy như xoắn lại làm một, sợ đến mức muốn gào lớn thật lớn lên, Tôn Minh Châu nhanh mắt nhanh mồm: “Chiêu Giang, cho bọn họ ngậm mồm lại.” Bọn họ mà oang oang cái mồm lên là khách ở quán trọ bình dân này giật mình tỉnh giấc hết mất, thế thì làm sao nàng với Chiêu Giang hưởng thụ khoảng thời gian suиɠ sướиɠ được đây.Chiêu Giang nâng móng vuốt tát mỗi người một tát, thế là tát ngất người ta luôn.Thầm nghĩ sợ bọn này còn có đồng bọn nên Tôn Minh Châu kêu Chiêu Giang kéo bọn này đến rừng cây nhỏ, lúc đi, Chiêu Giang cũng không quên ôm lấy nàng.Mấy tên trộm cắp bị tát nước vào mặt đến tỉnh cả người, vừa mở mắt đã thấy một con quái vật đang há cái mồm đỏ lòm như máu đang phun nước vào mặt bọn họ.Một nữ tử đang ngồi trên đùi con quái vật kia, cặp mắt cong cong, nhưng ánh mắt đang nhìn bọn họ lại chẳng có chút ôn hòa nào, chẳng khác gì đang nhìn một người chết, thấy bọn họ tỉnh lại, nữ tử nở nụ cười, hàm răng trắng sáng trong đêm trăng càng trở nên sắc lẹm, lóe lên những ánh sáng lạnh lẽo.“Hôm qua chàng ấy còn chưa ăn no, không ngờ hôm nay các ngươi lại dâng ngay tới cửa, tới đây nào, nói cho ta biết các ngươi còn bao nhiêu “cái đầu” của đồng bọn nữa đấy?”Bao năm liếm máu trên dao, không có chuyện tà ác nào là bọn trộm cắp này không làm, mà nay, bọn hắn lại đang run sợ đến mức mồ hôi tuôn như suối, sao lại có thể hình dung một người chỉ bằng “cái đầu” thế chứ? Nàng ta đang coi bọn hắn là súc sinh đó! Hèn chi hôm qua không thấy mấy người huynh đệ quay về, thì ra là bị ăn rồi ư?Bọn họ đi trên đường cũng đã nghe lắm thứ như tu đạo tu tiên, nào ngờ như đá vào tấm sắt, gặp ngay một con quái vật siêu to khổng lồ!Danh xứng với thực, Chiêu Giang lấy móng vuốt bắt lấy một cái thân cây, thân cây rắn chắc như cây bông, sau khi bị móng vuốt của Chiêu Giang vồ lấy thì hóa thành vụn gỗ.Tôn Minh Châu nâng tay phải lên chống cằm: “Ta đếm đến ba, ai nói ra đầu tiên thì ta tạm tha cho một mạng.”Mấy tên trộm cắp nhìn nhau, thầm kiên cường ra quyết định, huynh đệ chớ có trách ta, ta cũng chỉ là vì muốn giữ lấy mạng mình mà thôi!Tôn Minh Châu cong môi cười cười, không nhìn ra là vui, hay là giận.Bọn trộm này ấy à, một kẻ lại một kẻ, kẻ nào trong tay cũng nắm vài mạng người, đã thế trong hang ổ còn giấu biết bao món đồ ăn trộm được.Phí một khoảng thời gian thế này khiến Chiêu Giang sắp không nhịn được nữa rồi, hắn mở to đôi mắt hung tàn khiến bọn trộm run sợ rúc vào thành một tụm.Tôn Minh Châu giải quyết rất dứt khoát, nàng viết ngọn nguồn câu chuyện thành một lá đơn tố cáo, ký tên: Long Vương Chiêu Giang.

Nàng lột sạch bọn trộm rồi trói cả đám vào một chỗ, sau đó vứt đồ bọn họ trộm ở trước cửa nha môn, sau đó cầm đơn tố cáo dán lên cây cột trước cửa, đảm bảo ai đi ngang qua cũng thấy được hết.

Dân chúng thuần phác, không đủ văn minh, chẳng giỏi phép tắc, ai nấy đều thích xem trò hay.

Tôn Minh Châu cho rằng quan viên trong triều đình chẳng có tài cán gì cho cam, từ đó nếu châu phủ Thanh Châu có chuyện gì dính liếu đến trộm cắp, nàng không ngại dẫn Chiêu Giang đến dạy cho bọn họ một khóa về giáo dục tư tưởng và phẩm đức đâu.Tôn Minh Châu ngáp một cái, nơi chân trời cũng dần ánh những ánh sáng trắng chói chang.Chiêu Giang cởϊ áσ choàng vừa lấy của bọn trộm ra, hắn ôm lấy Tôn Minh Châu, tranh thủ trở về quán trọ bình dân ngủ một giấc.Một người một rồng đánh một giấc tới trưa, thức dậy tắm rửa thay quần áo xong hết thảy, Tôn Minh Châu dẫn Chiêu Giang đi kiếm cái gì đó để ăn, ăn từ những tửu lâu lớn, rồi đến nếm thử các sạp ăn nhỏ.Tìm đến một sạp thịt dê, Tôn Minh Châu gọi năm bát canh thịt dê, hai nồi thịt dê hầm, gọi một bàn đủ các món ăn khác lạ.

Vài lần ông chủ cũng lên tiếng khuyên bảo, sợ hai người họ ăn không hết thì bỏ uổng.Tôn Minh Châu chỉ cười: “Ông cứ kệ bọn ta đi nhé, dạ dày bọn ta không đáy cả đấy.”Ông chủ cứ nghĩ nàng nói giỡn, ông vừa lắc đầu vừa cười cười, cũng thôi không khuyên nữa.Chiêu Giang đưa lưng về phía bên ngoài, Tôn Minh Châu ngồi đối diện hắn, dễ dàng nhìn rõ toàn cảnh sạp ăn này.Buổi trưa có không ít người đến ăn canh thịt dê, so với Bách Vị Trai thì những người đến đây dùng bữa đa phần là những người bình thường hoặc những ông chủ nhỏ, thương nhân nhỏ.“Ôi, ông có nghe tin gì chưa?” Một người đàn ông mặc đồ vải đoan chỉnh ngồi bàn bên cạnh hỏi một người đang ăn cơm ở đối diện.“Chuyện Long Vương hiện thân à?”Tôn Minh Châu cúi đầu thêm tiêu vào chén canh, nghe được mấy từ then chốt thì vểnh tai lên.

Thời cổ đại làm gì có hotsearch, làm gì có TV hay tin nhắn.

Tất cả mọi thứ đều là truyền miệng cả.“Cái chuyện sau đó nữa cơ! Long Vương hiện thân hốt cả ổ bọn Vương Nhị rồi kia kìa!”Người kia vô cùng kinh ngạc: “Thật hả?”Người đàn ông ăn mặc gọn gàng kia thấy vẻ mặt bất ngờ của người kia thì đắc ý vô cùng, còn lớn giọng nói tiếp: “Còn chẳng phải thật à, cái đám Vương Nhị kia làm bao trò xấu, đến cả Long Vương còn nhìn không nổi đấy thôi!”Người kia vội nói: “Ông kể tôi nghe chút xem, rốt cuộc là thế nào?”Người đàn ông ăn mặc gọn gàng cũng không giấu gì, hắn nói: “Sáng hôm nay lúc ta đi làm có đi ngang qua nha môn, nhiều người vây quanh nha môn lắm! Ta chen vào ngó xem có chuyện gì, ồ! Đám Vương Nhị bị lột sạch đồ rồi trói vào một chỗ, kế bên còn dán một đống giấy, những người biết chữ đến đọc cho mọi người nghe, trong đó viết Long Vương thấy bọn hắn làm nhiều việc ác quá nên bắt bọn hắn đến nha môn, có vứt lại nha môn rất nhiều châu báu! Có người nói đây là đồ bọn hắn ăn trộm cả đấy!”Người kia hít sâu vào một hơi: “Còn có cả châu báu cơ à?”Người đàn ông ăn mặc đàng hoàng: “Cái đó à, nào là vàng bạc, nào ra châu báu, nữ trang, toàn đồ tốt cả!”Chu Vũ của châu phủ Thanh Châu là một quan văn, ngày trước, ông của ông cũng là một quan nhị phẩm của triều đình, từ nhỏ ông đã đọc thuộc lòng bao nhiêu là sách, là thơ, năm đó ông còn được người ta gọi là Thám Hoa Lang, vốn người như thế thì tiền đồ phải nên thuận buồm xuôi gió mới phải, nhưng đáng tiếc thay, tính tình của ông có hơi thẳng thắn, sở thích cũng khác người, rất thích nghiên cứu các công trình thủy lợi.Với ông, ông còn chẳng bao giờ ngồi xuống ngâm thơ uống rượu với bạn đồng liêu chứ đừng nói chi đến việc nói những lời nịnh nọt, xu nịnh.Ông không chỉ khiến quan trên chán ghét mình mà còn bảo Hoàng Đế lập đàn tế cầu phúc để cầu xin Chiêu Giang cho mưa xuống trùng tu thủy lợi.Dưới cơn tức giận, Hoàng Đế giáng chức ông rồi điều ông tới Thanh Châu, chẳng phải ngươi bảo muốn lo cho thủy lợi nước nhà à, vậy đi đi, đi mà nhận lấy thiên tai đi, ông đây sẽ không cho ông một phân tiền nào hết, để ông đây xem ông sẽ xoay sở thế nào!Người nhà Chu Vũ khóc sướt mướt tiễn đưa, ông đi đến Thanh Châu, trên đường đi ông nghe được vài chuyện, ví như mấy ngày liền Chiêu Giang cho mưa xuống xối xả khiến đập nước cũng suýt sập, thật sự quá là nguy hiểm, Chiêu Giang cho mưa xuống Kiến Châu tiếp giáp Thanh Châu, cho nên Chu Vũ không tài nào nhúng tay vào việc khống chế lượng nước ở những châu khác được, ông chỉ có thể viết vài phong thư kiến nghị đến phủ Kiến Châu.Vài phong thư của ông cũng chỉ như viên đá nhỏ ném xuống đại dương mênh mông rộng lớn, ông không có quyền khoa tay múa chân ở Kiến Châu, vậy nhưng, chuyện ở Thanh Châu cũng nghiêm trọng không kém, dưới tình huống nắng nóng chói chang, hạn hán thiếu mưa trầm trọng, ảnh hưởng trực tiếp đến tình hình phát triển của khu vực này.Trong tình hình này, không có gì quan trọng hơn lương thực cả, lương thực chính là sinh mạng của chúng sinh.Chuyện đầu tiên mà Chu Vũ làm sau khi đến Thanh Châu chính là bắt tay vào dẫn nước cho ruộng đồng.Lại nói đến đám trộm cắp hung hăng ngang ngược ở đây, đặc biệt là “Vương Nhị” cầm đầu một đám người đi cướp bóc các thương nhân qua đường, ức hϊếp người dân, đúng là một thế lực mà quan phủ không thể khinh thường.

Châu phủ ở đây cũng không phải không muốn tiêu diệt đám Vương Nhị, chỉ là nha môn Thanh Châu thì nhỏ xíu, sai dịch còn chẳng được bao nhiêu người, nào có nhiều như cái đám trộm cắp hoành hành kia đâu! Tự bảo vệ mình còn khó chớ nói gì tới việc tiêu diệt bọn hắn.Nghênh đón Chu Vũ đến đây là một hiện trạng khó giải quyết thế đấy, giữa lúc ông đang định cắn chặt răng lao về phía trước thì...!mưa đổ hạt, mưa như lũ thác giội ông ta choáng váng.Trận mưa này vừa hay là mưa xuân, ông không còn phải nghĩ nhiều đến việc cấp nước cho ruộng đồng nữa, cứ thế ruộng đồng rồi cũng sẽ từ từ tốt tươi hơn thôi.Buổi đêm, Chu Vũ vui vẻ dẫn trợ tá đến Vạn Vị Trai ăn chân giò, kết quả, ông ta đã được nhìn thấy cái gì? Một con rồng xanh bay lên trời đó!Chu Vũ đặt chén rượu xuống, ông vội dụi dụi mắt, trợ tá ngồi cạnh ông cũng kinh ngạc thốt lên thành tiếng, chấn động đến mức đầu ông choáng váng ong ong theo.Xem ra đây không phải là ảo giác.Có lẽ, ông không nên cố chấp với việc trị thủy này, ông vẫn là nên lập đàn cầu tế như Hoàng Thượng nhỉ?Ngay sau đó ông lập tức đè suy nghĩ này xuống ngay, chuyện Long Vương giúp đỡ cũng chỉ là chuyện nhất thời, quan trọng nhất vẫn phải trị thủy cho thật tốt, chớ để Long Vương phải nhọc lòng quan tâm.Sáng sớm hôm sau, trợ tá vội vã chạy đến gõ cửa phòng ông: “Đại nhân, đại nhân, ngài mau ra xem xem, Long Vương bắt trộm cướp giùm chúng ta rồi kia kìa!”Có cái gì mà nhốn nhào lên thế?Chu Vũ khoác thêm áo ngoài vào, vừa nghe mấy lời lộn xộn không đầu không đuôi vừa bị trợ tá lôi kéo ra ngoài.“Hơn mươi tên, vô cùng to con, bị lột sạch hết!” Trợ tá vô cùng hưng phấn, ông nói mà hai mắt sáng rỡ.Chu Vũ có thể nhìn rõ trợ tá của mình nào phải người có thể đi bắt phạm nhân, cùng lắm cái tướng này chỉ có mà đi bắt lợn con thôi.Chu Vũ học hành khổ cực hơn mười năm, mắt ông không được tốt cho lắm, vừa đi ra đến cửa phủ đã thấy dân chúng vây ném lá cây vào người một đám trộm cắp Vương Nhị.

Trừ cái khố ra, đám người kia đều đã bị lột sạch từ đầu tới chân còn bị trói gô lại một chỗ.Hơn mười tên thanh niên lực lưỡng cường tráng, thế mà lại bị thương không ít, trên người bọn hắn đầy vết tím tím xanh xanh, có khi tay chân cũng gãy rồi, tư thế bị trói cũng ưỡn ẹo chả ra làm sao.Chu Vũ vội vàng nói với những thôn dân: “Đừng ném lá cây nữa, ném thế gà cũng có ăn được đâu.

Mau nào, nhặt cả lên đi nào.” Chu Vũ được xem như một vị quan tốt, vốn dĩ ông cũng đã phải chuẩn bị rất nhiều.Dân chúng: “...” Không như bọn họ đang thỏa thích phát tiết hết mọi căm giận trong lòng, Châu phủ đại nhân khỏe mạnh mới đến...!thì ra lại dân dã như thế.Chu Vũ sai bảo bọn sai dịch trong phủ: “Đứng ngây ra đó làm gì nữa, mau áp giải bọn họ vào ngục đi, tách ra mà giam.”Lúc này ông mới có thời gian xem mẫu đơn dán trên cây cột, chữ viết trên đơn không tính là quá tinh tế, chỉ có thể nói nét bút vô cùng vụng về, nhưng cũng không sao, đây chính là đơn mà Long Vương tự tay chắp bút.Chẳng có ai nghi ngờ chuyện này không phải do Long Vương giải quyết cả, chỉ trong một đêm ngắn, người có thể bắt gọn cả đám Vương Nhị, trừ Long Vương ra thì ai mà bắt được nữa chứ?Còn có người nói, hôm qua Long Vương hiện hình là để lên đường đi bắt đám Vương Nhị này đấy.Về phần lời khai của đám Vương Nhị, bọn hắn khai nào là quái vật, nào là một nữ tử ăn nói hàm hồ, Chu Vũ có thể cho rằng bọn họ nhìn thấy dáng vẻ thật sự của Long Vương cho nên ý thức mới rối loạn như thế.Sau khi chuyện của đám Vương Nhị được giải quyết xong xuôi, Chu Vũ dẫn theo người trong nha môn đến miếu Long Vương thắp một nén hương, từ đó về sau, cứ đến ngày mười lăm mỗi tháng, Chu Vũ sẽ lại đến cúng dâng, lại thắp một nén hương.Thật ra ông cũng thầm buồn bực lắm đó chứ, Long Vương giúp ông đến thế, chẳng nhẽ kiếp trước ông và Long Vương có duyên có phận gì sao?Tôn Minh Châu không khỏi cảm khái trước sức tưởng tượng của quần chúng nhân dân, vốn dĩ chuyện Chiêu Giang biến về dáng vẻ thật sự và chuyện gặp phải đám trộm cướp kia hoàn toàn không có liên quan gì với nhau cả, thế mà dân chúng lại có thể tưởng tượng tới mức này.Đây cũng có thể xem là chuyện tốt, thế này càng khiến địa vị của Chiêu Giang trong lòng bách tính càng cao hơn.Ở trên bờ đi dạo phố phường vài hôm, Tôn Minh Châu suy nghĩ một chút, trừ việc ra ngoài xây nhà ở, vẫn còn một việc chưa được xử lý.Trần Tam Bảo là thôn trưởng thôn Tham Thủy, hai ngày nay tinh thần lão vô cùng sảng khoái, nếp nhăn khi cười chắc cũng tăng thêm ngàn lớp rồi mất.

Mưa xuân quý như mỡ, tuy năm nay mưa xuân có đến trễ một chút, nhưng cũng không làm lỡ quá nhiều việc.Long Vương hiển linh rồi! Hai ngày nữa lão sẽ đi hỏi thăm thử xem sao cả nhà Chúc Liên Sinh đi thăm người thân sao còn chưa về? Lão còn nhiều việc muốn hỏi nàng ta lắm!Ngủ mãi đến nửa đêm, Trần Tam Bảo bị đánh thức, má trái đau rát vô cùng.Lão mở mắt lên, nhìn chăm chú một hồi mới nhìn rõ người trước mặt mình, suýt chút nữa đã không thở nổi rồi.“Chào buổi tối.” Tôn Minh Châu và Chiêu Giang đứng ở đầu giường, con dâu của Trần Tam Bảo bị đánh ngất xỉu, hiện đang nằm im không hề động đậy trên váng giường.Ánh nến yếu ớt, chiếu giọi từng chiếc vảy nhỏ trên gương mặt Chiêu Giang.Chân Trần Tam Bảo khẽ run, lão bị dọa sắp sửa tè cả ra trong quần rồi.Tác giả có lời muốn nói: Tôn Minh Châu: Cho ông vạn dặm được thì tôi đây lấy về vạn dặm cũng được..