Nhân Vật Phản Diện Thật Tuyệt Sắc

Chương 7: Danh môn chính phái tề tụ ở Hoa Sơn

Tiếng chuông tập hợp vang lên, lúc ta đi ra bên ngoài, đám đông như nước chảy, đồng loạt đi về hướng chính điện, bọn họ chen lấn khiến cho vết thương của ta càng trở nên trầm trọng, chẳng lẽ ta phải băng bó cả người giống như quả trứng gà - - rồi ghi chú lên chữ đồ dễ vỡ xin cấm đụng vào, cầu xin các vị biết thương hoa tiếc ngọc a!

Thật vất vả mới chen đến trước cửa chính điện, mọi người nín thở nhìn cách cửa đại sảnh đóng chặt, chờ một hồi lâu, cuối cùng cũng có người mở miệng lên tiếng.

Tất nhiên ta sẽ không bỏ qua bất kì cơ hội nào để nhiều chuyện, kéo nhẹ cánh tay áo người kế bên, “Tại sao lại gõ chuông tập hợp vậy hả?”

“Nghe nói đã tìm ra gian tế tiếc lộ thông tin ngày chúng ta định tiêu diệt Thủy Đông Lưu trong ngôi miếu cũ, cho nên khi hắn nghe được tin đồn, không tự mình xuất hiện, mà sai đệ tử ma giáo đến trước, làm cho đệ tử chính phái của chúng ta phải thiệt mạng hơn mười mấy người. Bây giờ chưởng môn các phái khác quy tụ về Hoa Sơn, là muốn bắt cái tên mật gián kia, vẫn đang thảo luận ở bên trong nha.”

Biết được nguyên nhân ta cảm thấy cực kì hài lòng, an lòng đợi bọn người sư phụ đi ra.

Qua nửa canh giờ, cửa đại sảnh rốt cuộc cũng mở, Nhị sư bá đi ra, bảo chúng ta mau quay về, mọi người lập tức giải tán.

Ta đi đến nhà ăn để xin đại thẩm chút cơm, nếu có một chén cơm trắng, cộng thêm thịt khô, oa tưởng tượng thôi cũng khiến ta thèm chảy nước miếng. Đại thẩm ở nhà ăn nhìn ta, giơ tay nắn bóp cánh tay ta, vô cùng đau lòng nói, “A Lê à, ngày nào cũng ăn nhiều như vậy tại sao thịt lại không săn chắc thêm một chút hả, thật quá lãng phí lương thực.”

Ta không đồng ý, “Đại thẩm, rõ ràng mỗi ngày ta ăn có chút xíu.”

“Hừ, nói dối cũng không buồn chớp mắt.”

... Đầu năm nay người nào cũng thích lấy ta ra để châm chọc nhỉ.

Ta tức giận bới chén cơm lớn nhất, phải lấp đầy dạ dày mới được, dù có bị thương cũng không cảm thấy đau như thế này. Sờ sờ bụng tâm tình hết sức vui vẻ, bởi vì ta bị thương, nên không bị bắt đi luyện công. Nghĩ đến tên tiểu quỷ kia không có người chăm sóc, ta vội vàng đi về chỗ hắn. Ta đang nghĩ không biết có nên nói cho bọn người thái sư phụ hắn là tiểu sư đệ Hành Sơn hay không, nhưng nếu chưởng môn Hành Sơn mà biết ta đâm con trai hắn thành như vậy, nhất định sẽ ném ta từ đỉnh núi xuống đất.

Nghĩ đến gương mặt hung dữ của chưởng môn Hành Sơn, toàn thân ta run rẩy. Nghe nói ngày mai hắn sẽ lên núi để gặp mặt chưởng môn các phái khác, hôm nay ta phải tìm cách giải huyệt cho tiểu quỷ thôi.

Bước vào trong phòng, đi đến cạnh giường rồi cúi người nhìn hắn. Chậc, da mặt mỏng đến mức có thể chảy ra nước, thật làm cho người người ta vừa hâm mộ vừa ghen tị.

Tiểu quỷ mở to mắt nhìn chằm chằm ta, “Ngươi muốn làm gì.”

Ta nheo mắt, nâng cánh tay, “Thử lại lần nữa.”

Hắn hít một ngụm khí lạnh, lập tức hét lên. Ta một tay bịt miệng hắn, một tay giơ lên, đâm.

“...”

Đáng tiếc kết quả vẫn không có gì thay đổi, vấn không có cách giải huyệt. Nhìn thấy ánh mắt cực kì tức giận của hắn, ta nhẹ nhàng xoa nhẹ bả vai giúp hắn, “Tay ta cũng đau mà.”

Hắn nhếch cao khóe môi, “Đồ cặn bã, cả người ngươi đều có mùi thuốc.”

“Ở trong ngôi miếu hoang ta giúp ngươi tránh cái cửa đổ nát, lại ôm ngươi té từ trên núi xuống, còn...” Ta yên lặng rút tay lại, “Ta vừa nghĩ đến, vậy mà tiểu quỷ ngươi lại dám hôn ta!”

Khuôn mặt hắn nhất thời cứng đờ, “Cái từ 'vậy mà' nên dùng trên người ngươi thì hợp lý hơn.”

Ta đứng dậy đẩy hắn nằm sát vào bên trong, bản thân mình cũng nằm xuống, ngáp một cái, “Đừng làm phiền ta, ta muốn ngủ một giấc thật đã.”

“Vậy về phòng của ngươi đi!”

“... Chỗ này chính là phòng của ta! Bởi vì ngươi chiếm lấy, nên ta mới bị ép sang ngủ chung giường với sư tỷ, sáng sớm đã bị nàng làm phiền, còn bị phạt quỳ trước tổ sư gia một canh giờ, phải đứng thêm nửa canh giờ trước chính điện, ta mệt muốn khóc luôn rồi đây.”

“A.”

Không rảnh để ý đến hắn nữa, đợi ta ngủ xong, rồi đánh hắn sau cũng không muộn. Nhưng vừa mới nhắm mắt, lại có tiếng vang lên bên tai, “Đồ cặn bã, ngươi quỳ trước tổ sư gia làm cái gì?” Cuối cùng giọng nói mang chút gian tà, “Chắc chắn là do làm chuyện sai trái.”

Ta nhắm hai mắt lại mơ mơ màng màng trả lời hắn, “Đều do công phu điểm huyệt này hại ta, bọn người thái sư phụ cho rằng ta cấu kết cùng với người trong ma giáo.”

“Ồ...”

Giọng nói nhẹ mà thấp, một lúc sau không nghe thấy tiếng động nào nữa. Ta lập tức chìm vào giấc ngủ, bàn tay nhỏ bé nắm lấy tay ta, hắn lại mở miệng nói, “Đồ cặn bã, hình như ta có thể cử động được rồi. Mau đứng lên bóp chân cho ta.”

Ta uể oải nói, “Đừng làm phiền ta mà.” Mấy ngày nay ta sợ chân tay hắn sẽ trở nên cứng ngắt, nên mỗi ngày đều mặc kệ bàn tay bị thương của mình mà đi xoa bóp cho hắn, không được, ta thực sự muốn ngủ, không được động lòng.

Chuyện quan trọng nhất trong đời người đó là ngủ, hiếm khi mới không phải đi luyện công, làm ơn để cho ta ngủ thật ngon có được không. Nhưng tiểu quỷ bên cạnh cứ nhích tới nhích lui, quay tới quay lui. Mơ hồ phát hiện chiếc giường lún xuống, ta vội mở to mắt, tức thì thấy tay chân tiểu quỷ đã di chuyển được, hắn định bò ra ngoài. Ta giơ tay đỡ hắn, tuy nhiên cánh tay mà hắn chống trên khăn trải giường bị trượt ra ngoài, không giữ được quá lâu, cái đầu lập tức hạ xuống. Hàm răng hắn lại đụng miệng ta, cánh môi mềm đặt lên, bốn mắt kinh ngạc.

Ta ngẩn ngơ nhìn người trước mặt, còn chưa thấy rõ, mắt đã bị bàn tay hắn che phủ. Ta cầm lấy tay hắn, có cảm giác bàn tay hắn đột nhiên lớn hơn, hoàn toàn che khuất tầm mắt, áp lực trên người cũng thế, giống y như đêm đó lúc ta và hắn vừa mới ngã xuống sơn cốc. Định mở miệng nói, cái cổ đột nhiên đau đớn, khốn kiếp! Dám đánh ta! Không thể làm bằng hữu với nhau được nữa rồi.

Một chưởng kia hắn đánh quá mạnh, chớp mắt cái ta lập tức đi gặp chu công lão gia.

&&&&&

“Lê Tử, Lê Tử? Sư huynh nhéo mạnh hơn đi.”

Cơn đau trong chốc lát lan tỏa ra toàn thân, ta hét lên một tiếng, phía trên lập tức truyền đến tiếng vui mừng, “Lê Tử cuối cùng muội cũng tỉnh rồi.”

Ta nhẹ chớp mắt, vất vả lắm mới mở mắt ra được, nhìn các sư huynh sư tỷ, khóe môi giật giật, “Tiểu quỷ kia đâu?”

Sư tỷ tỏ ra xúc động, “Lê Tử, muội biết quan tâm tiểu bối như vậy, ngày sau chắc chắn là một thê hiền lương mẫu.”

Ta gượng cười hai tiếng, quan tâm... Ta đang nghĩ phải làm thịt hắn như thế nào. Qủa thật là đồ vong ân bội nghĩa, nếu sớm biết như vậy ta sẽ độc chiếm chén cháo thịt kia, hơn nữa còn nhét hết đống hành vào trong miệng hắn.

Sư tỷ đỡ ta ngồi dậy, ta liếc nhìn xung quanh, “Không trông thấy tiểu quỷ kia nữa à?”

“Ừ, chập tối lúc ăn cơm không thấy muội đâu, nên ta đi tìm thử, đến đây thì nhìn thấy muội nằm trên giường, đắp chăn kín người, nhưng không gặp đứa bé kia. Gọi một lúc lâu cũng không thấy muội tỉnh, ta đành vội vã đi mời sư huynh.”

Tính ra hắn cũng có lương tâm, lúc rời đi còn biết đắp chăn cho ta. Nhưng mà tiểu quỷ kia rốt cuộc có lai lịch gì, trốn trốn tránh tránh. Ta nuốt nước bọt, người lần trước ta gặp không phải là Hành Sơn soái ca sư thúc, chẳng lẽ tiểu đệ Hành Sơn lần này cũng là do ta đoán sai luôn sao?

Qúa nhiều chuyện kì quái, đại não mơ hồ, nghĩ không ra nghĩ không ra nha. Nhấc chăn ngã người ngủ tiếp, ngủ với ăn mới là đại sự, chuyện khác đều là phù du (*mây bay).

Hai ngày trôi qua, trên núi dưới núi đều không thể tìm thấy tung tích của tiểu quỷ. Từng hỏi qua người canh cửa, hắn cũng không nhìn thấy. Chẳng lẽ khinh công của tiểu quỷ kia lợi hại đến mức có thể bay từ trên núi xuống đất ư?

Nhớ lại hai ngày trước, các đại môn phái lần lượt lên núi bàn bạc về trận chiến vây giết Thủy Đông Lưu, tuy nhiên năm sáu ngày trôi qua, vẫn không tìm được tên gian tế trong truyền thuyết.

Vết thương đã hồi phục bảy tám phần, cho nên buổi sáng ngày mai ta phải tiếp tục dậy sớm luyện công. Nghe được tin đó ta vô cùng bi thương quay trở lại phòng, thời gian tươi đẹp một đi không trở lại a. Đang lúc tự đau lòng cho chính mình, loáng thoáng nghe thấy có tiếng người nói chuyện, nghiêng đầu nhìn lại, thì gặp hai người đứng ở ngã rẽ thì thầm, không biết đang nói cái gì. Nhìn quần áo bọn họ mặc, là Hành Sơn...

Hành Sơn... Ta với đám người Hành Sơn quả thật là oan gia không đội trời chung. Chán nản lắc đầu, hai người kia đột nhiên im lặng, đi đến chỗ ta, “Đây không phải là Hoa Sơn sư muội sao?”

Ta chắp tay cười cười, “Ra mắt hai vị sư huynh.”

Một vị sư huynh cúi đầu, ánh mắt khẽ động, “Ban nãy... Sư muội đã nghe được cái gì rồi?”

Ta chớp mắt mấy cái, “Cách xa như vậy, đương nhiên không nghe được. Chúng ta là đệ tử chính phái, sao có thể làm ra có loại chuyện đê tiện đi nghe lén người khác chứ.”

Vị sư huynh cao lớn cười cười, lập tức nói “Cũng phải”, một bàn tay chợt nắm lấy hông ta. Hắn hơi dùng lực, đã ấn chặt mạch môn của ta, sắc mặt bọn hắn lập tức trở nên u ám, “Làm phiền sư muội đi theo chúng ta một chuyến.”

Ta sửng sốt, nhìn sắt mặt chứa đầy sát khí của bọn họ thật không thoải mái chút nào. Nhìn sang vị sư huynh lùn hơn, đôi mắt cũng độc ác không kém, “Sư huynh, con đường này có rất nhiều đệ tử Hoa Sơn đi lại, nếu huynh cứ giữ cái tư thế đó, sợ rằng sẽ khiến người khác nảy sinh nghi ngờ.”

Vị sư huynh lùn đó cười lạnh một tiếng, tay đặt lên cổ ý bảo chém xuống, “Sư đệ.”

Giết người diệt khẩu? Ta bỗng nhiên kinh sợ, cầm bàn tay đặt ở hông ta kéo lên, mắt thấy hắn định đánh vào mạch môn, ta điểm một chỉ xuống, cứ cho rằng bản thân còn duy nhất một con đường chết. Không kịp suy nghĩ nhiều, giơ tay thọt một cái, vị sư huynh cao lớn kia lập tức đứng im không động đậy. Ta vội vàng lui về phía sau, rút kiếm ra, lạnh giọng nói với vị sư huynh lùn kia, “Không được nhúc nhích, nếu không ta giết hắn.”

Tên kia ngừng lại một chút, rồi đột nhiên quỳ xuống, kêu lên, “Van xin ngươi đừng giết sư đệ ta, ta van xin ngươi, ta nhất định sẽ không nói lung tung.”

Ta giật mình chốc lát, phía sau đã có người lướt gió bay tới, quay đầu nhìn lại, một chưởng định đánh trên đầu ta, mồ hôi kinh hãi không ngừng tuông đổ. Một chưởng của chưởng môn Hành Sơn đánh tới, không biết sư phụ ở chỗ nào bỗng nhiên xuất hiện, đưa tay ngăn hắn lại, đồng thời kéo ta xuống phía sau lưng hắn, chưởng lực đánh ra cùng lúc, hai người đều lui về phía sau bốn năm bước.

Sư huynh sư tỷ vội vàng chạy tới rút kiếm phòng thủ, đối phương cũng lập tức rút kiếm ra, không khí nhất thời chậm lại, tràn đầy sát khí.

Chưởng môn Hành Sơn Trang Thế Chính cười lạnh, “Ai cũng nói Hoa Sơn là danh môn chính phái, thật không ngờ, lại chỉ kiếm về phía người cùng phe. Càng buồn cười hơn, vậy mà các ngươi còn nối giáo cho giặc.”

Sư phụ chắp tay nhẹ nói, “Mọi người chỉ nhìn thấy tiểu đồ đệ rút kiếm, nhưng không biết nguyên nhân là gì, xin Trang chưởng môn suy nghĩ lại, để hai phái đồng minh chúng ta đỡ phải mất hòa khí.” Nói xong, xoay người hỏi ta, “A Lê, đã xảy ra chuyện gì?”

Ta lập tức nói, “Ban nãy đồ nhi vừa đi ngang qua đây, thì trông thấy hai vị Hành Sơn sư huynh đang nói chuyện gì đó. Con mới chào một tiếng, họ lại hiểu lầm là con đi nghe lén bọn họ nói chuyện, nên muốn giết người diệt khẩu, do đồ nhi quá hoảng sợ nên đánh trả lại.”

Trang Thế Chính cười lạnh, “Hành Sơn của ta là danh môn chính phái, há có thể làm ra loại chuyện bẩn thỉu như ngươi nói.”

Đệ tử Hành Sơn có khoảng năm sáu người, còn những môn phái khác vẫn đang xem xét tình hình. Trang Thế Chính giơ cao tay muốn giải huyệt cho đệ tử của hắn, ngón tay điểm xuống, nhưng không có động tĩnh gì xảy ra.

Hắn tiếp tục điểm xuống, đầu ta lập tức phát hoảng, không xong rồi, ban nãy ta lỡ dùng công phu điểm huyệt của ma giáo. Tình huống vừa rồi giống y hệt lúc Bách Lý Đồ Tể bắt ta để uy hiếp vị Hành Sơn sư thúc giả mạo, việc đó khắc sâu trong đầu ta, nên trong lúc vô thức sẽ tùy ý sử dụng.

Ta cố gắng nuốt trôi ngụm nước miếng, Trang Thế Chính bỗng nhiên dừng lại, xoay người hét lên đầy giận dữ, “Đây chính là công phu điểm huyệt của ma giáo, hóa ra ngươi chính là nội gián!”