Do lần đi biển bị cháy nắng để lại ấn tượng quá sâu sắc nên đợt quân huấn này Tô Đường chuẩn bị cực kì đầy đủ.

"A Chử, ở đây nữa." Tô Đường ngồi trên giường ký túc xá, chỉ chỗ để Đồng Thịnh Chử bôi kem chống nắng cho mình.

Tay cậu không với tới sau lưng nên đành phải để Đồng Thịnh Chử làm giúp.

"Tôi nói này, Tô Đường cậu sao lại yếu ớt như vậy hả? Đàn ông con trai gì mà phải bôi kem chống nắng, cái đó là để cho con gái dùng." Đổng Mạnh ha ha cười nhạo.

Sơ trung dù sao vẫn thuộc bậc trung học nên đều bắt buộc phải ở trọ lại trường.

Khi Tô Đường cùng Đồng Thịnh Chử đi đăng kí, trên đường vô tình để Đổng Mạnh bắt gặp, vì thế y mạnh mẽ chen ngang làm cho dì quản lý ký túc phân cho bọn họ ở chung phòng.

Ký túc xá Nhất Trung có phòng bốn với phòng sáu người.

Lan Tĩnh thương Tô Đường, sợ cậu ở nhiều người không quen liền giúp cậu lựa chọn phòng bốn người nhìn tốt một chút, trong phòng có một cái ban công nhỏ, một nhà vệ sinh và có bố trí điều hòa sẵn.

Ngày đầu tiên ở ký túc xá, Tô Đường cảm thấy rất hưng phấn, nhưng khi màn đêm buông xuống lại bởi vì tật lạ giường nên ngủ không được.

Dù cho có mang theo gối chăn ở nhà, cậu vẫn nằm trằn trọc lăn qua lăn lại.

Đồng Thịnh Chử nhìn thấy liền đến bên giường Tô Đường, vỗ nhẹ sau lưng dỗ cậu đi ngủ.

Vì thế Đổng Mạnh cười nhạo Tô Đường như con nít chưa cai sữa.

Tô Đường nhìn y không có hứng đôi co nên chỉ cười nhạt.

Cậu chỉ có thói quen đó mà thôi.

Sở dĩ Đồng Thịnh Chử có thể dỗ cậu đi ngủ là bởi vì hai năm nay nếu cậu không qua nhà Đồng Thịnh Chử ngủ thì chính là hắn qua nhà cậu ngủ, Tô Đường sớm đã quen với khí tức của Đồng Thịnh Chử rồi, đổi lại thành Đổng Mạnh chắc cậu sẽ trợn trắng mắt thức suốt đêm, hoảng hốt đến mức thần kinh bất ổn.

"Hừ, chờ tối nay đừng có khóc vì rát da nha!" Tô Đường không khách khí phản kích.

"Tôi cũng không giống như cậu." Đổng Mạnh cười vô cùng thiếu đánh.

Tô Đường không để ý tới y nữa, chờ Đổng Mạnh nếm mùi thịt cháy liền sẽ biết hậu quả kinh khủng tới mức nào, ai bảo kem chống nắng chỉ có phụ nữ mới được bôi, ai bảo đàn ông không được sử dụng hả?

"Tôi cảm thấy Tô Đường nói không sai, cho nên tôi cũng phải bôi kem chống nắng." Một người bạn cùng phòng khác tên Dịch Vân Dương rửa mặt xong đi về phía tủ áo, lấy ra một tuýp kem chống nắng từ bên trong, lắc lắc trước mặt Đổng Mạnh: "Có thể phiền cậu giúp tôi được không?"

Tính tình Dịch Vân Dương không tệ, sáng sủa hòa đồng, trải qua một ngày ở chung cũng tán gẫu được nhiều chuyện.

Đặc biệt là Đổng Mạnh, hai người ngồi hàn huyên với nhau về vài nữ sinh Nhất Trung, sau đó cười đáng khinh kề vai sát cánh xưng huynh gọi đệ.

Chờ bôi kem xong Tô Đường mặc áo vào, nhìn Đồng Thịnh Chử đang đi rửa tay liền hỏi: "A Chử, cậu có muốn bôi không? Tớ giúp cậu."

Đồng Thịnh Chử lắc đầu: "Tôi quen rồi."

"Hả?" Tô Đường ngơ ngác tự hỏi.

Thói quen? Thật kì lạ.

Ngoài trời nắng chang chang, Tô Đường cảm thấy đầu tóc đang sắp bốc lửa.

Nhưng huấn luyện viên đang để cho bọn họ xếp hàng ngay ngắn, lưng thẳng tắp mắt nhìn về phía trước, hai tay ép sát người, muốn nhúc nhích cũng không được.

Trên trán lấm tấm từng giọt mồ hôi lăn xuống dừng trên lông mi của Tô Đường, làm cho tầm mắt trở nên mơ hồ.

Cậu phải dùng sức nháy mắt, giọt mồ hôi mới rơi ra ngoài.

Bởi vì không thể cử động nên xúc cảm dường như nhạy bén hơn.

Bình thường đổ mồ hôi không sao, hôm nay lại thấy da dẻ ngứa ngáy rất khó chịu.

Ngón tay Tô Đường giật giật muốn đưa lên gãi mặt, nhưng nhớ lại lời nói nghiêm khắc của huấn luyện viên cũng không dám tùy tiện lộn xộn.

Tô Đường cảm thấy thời gian trôi qua thật chậm.

Cậu gian nan nhẫn nhịn nhưng cuối cũng vẫn không được, nhìn thoáng qua huấn luyện viên đang bận quan sát người khác, lập tức đưa tay gãi mặt một cái thật nhanh.

Thoải mái rồi!

Nội tâm Tô Đường phát ra tiếng thở dài sung sướng, đột nhiên huấn luyện viên bên kia mạnh bạo quay đầu.

"Hàng thứ nhất vị trí thứ ba..." Huấn luyện viên đi về phía Tô Đường, cậu căng thẳng theo bản năng ngừng thở.

"Báo cáo huấn luyện viên!" Thanh âm quen thuộc vang lên, Đồng Thịnh Chử ở phía sau giơ tay lên làm kiểu chào theo nghi thức quân đội: "Em khát, muốn uống nước."

Tầm mắt huấn luyện viên bị dời đi, lúc này trái tim đang treo cao của Tô Đường mới chịu đáp xuống đất, thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Còn chưa thở xong thân thể liền cứng ngắc, vừa rồi là giọng của A Chử, chính A Chử đã cứu cậu một mạng.

Tô Đường không khỏi sốt ruột lo lắng.

Huấn luyện viên của lớp bọn họ rất nghiêm khắc, thời điểm mới bắt đầu đã định ra một đống quy củ, trong đó bao gồm không nghe mệnh lệnh, đứng tư thế không chuẩn, nhiều động tác thừa, phá phách nghịch ngợm, bất cứ hành vi sai trái nào cũng sẽ bị phạt.

Nam sinh phạt chống đẩy hít đất, nữ sinh phạt thụt dầu, tùy theo tội trạng mà số lượng khác nhau.

Quả nhiên...!

"Uống nước? Được, hít đất hai mươi cái." Huấn luyện viên nói.

"Rõ!" Đồng Thịnh Chử lập tức bước ra khỏi hàng, tìm một khoảng đất trống rất nhanh thực hiện xong hình phạt.

Sau đó xoay người từ mặt đứng lên, vẻ mặt như không có việc gì chạy đến tàng cây cách đó không xa tìm bình nước ngửa đầu uống.

Tô Đường lo lắng đến muốn vỡ tim, nhìn thấy Đồng Thịnh Chử dễ dàng thực hiện hình phạt cuối cùng ngạc nhiên đến trợn mắt há hốc mồm.

Tô Đường chưa bao giờ nghĩ đến Đồng Thịnh Chử lợi hại như vậy.

Hít đất là một chuyện cực kì khó lại tốn thể lực, Đồng Thịnh Chử vậy mà một hơi làm xong hai mươi cái, nhịp thở cũng không thay đổi đi uống nước.

.....!

Vừa đến thời gian nghỉ Tô Đường lập tức chạy tới bên người Đồng Thịnh Chử: "A Chử, cảm ơn cậu, vừa nãy hít đất có mệt hay không, đều là do tớ làm phiền cậu."

Đồng Thịnh Chử kéo tay Tô Đường tiến vào bóng râm dưới tàng cây, lấy bình nước mở nắp rồi đặt trước môi cậu: "Ban nãy vừa lúc thấy khát thôi."

Tô Đường hé miệng uống nước, nhìn gương mặt điềm đạm của Đồng Thịnh Chử bỗng dưng thấy vị nước thật ngọt.

Mặc kệ Đồng Thịnh Chử phủ nhận, Tô Đường vẫn biết hắn cố ý.

Bởi vì không có chuyện trùng hợp như vậy, bởi vì A Chử luôn đối với cậu rất tốt.

Cậu cũng phải đối tốt với A Chử mới được.

Đôi lời của tác giả:

Tô Đường: A Chử mỗi ngày đều thật ngọt ngào, A Chử đúng là cục cưng bé bỏng của mình nha!.