Hiện thực tàn khốc lần nữa vả mặt Tô Đường.

Rõ ràng sân bóng rổ nhìn qua thì nhỏ nhưng khi bước lên lại to đến không tưởng.

Tô Đường chạy chưa được bao lâu đã đổ mồ hôi thở hổn hển, mệt hơn những gì cậu từng nghĩ.

Sau khi bắt đầu cậu còn chưa kịp đụng vào quả bóng lần nào, người bên đội Đổng Mạnh lại cực kì hung hăng đập vào bả vai Tô Đường.

Thật sự rất đau!

Tô Đường bị đau ôm lấy vai, phẫn nộ trừng mắt nhìn nam sinh vừa đụng trúng mình.

.

Truyện Gia Đấu

Người nọ còn khiêu khích làm mặt quỷ trêu chọc Tô Đường.

Tô Đường:...!Khó coi ấu trĩ, hừ.

"Vào vào!" Tràng tiếng thét của nữ sinh truyền đến, Tô Đường quay đầu nhìn lại liền thấy Đồng Thịnh Chử đi về phía mình, sau lưng là một quả bóng rổ vừa rơi xuống mặt đất.

"A Chử, cậu giỏi quá!" Tô Đường lập tức quên đi cơn đau, nửa ôm lấy Đồng Thịnh Chử thoải mái hô to.

"Bị đụng trúng?" Đồng Thịnh Chử nhíu mày, khớp xương rõ ràng hữu lực đặt trên vai Tô Đường, dùng lực vừa phải nắn bóp cho cậu.

Rất thoải mái, Tô Đường cười tủm tỉm, có bao nhiêu đau đớn cũng bay sạch, chỉ nhớ rõ Đồng Thịnh Chử rất tốt.

"Không đau nữa." Tô Đường vui vẻ nói.

"Ừm." Đồng Thịnh Chử gật đầu nhưng động tác trên tay vẫn không dừng lại, hắn nói: "Có nhớ những gì trưa nay dạy cậu ném rổ không?"

"Nhớ rõ." Tô Đường nhăn mũi nghi hoặc: "Sao vậy?"

"Lát nữa cậu ném." Đồng Thịnh Chử thản nhiên nói, dễ dàng như đang mua cho Tô Đường một cái kẹo mút.

Tô Đường ngạc nhiên.

Muốn cậu ném sao? Nhưng mà cậu còn chưa ném tới rổ lần nào nữa mà?

Phải làm sao đây? Làm sao đây?

Tô Đường vừa thấy kích thích vừa lo lắng mình sẽ làm không tốt.

Đây là đang thi đấu mà!

"A, A Chử..." Tô Đường giữ chặt tay Đồng Thịnh Chử, muốn nói gì đó nhưng bên kia đám người Đổng Mạnh đã không kiên nhẫn hối thúc.

"Đừng sợ." Đồng Thịnh Chử vò nắn khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Đường: "Cậu vui là được, còn lại cứ giao cho tôi."

Trên người Đồng Thịnh Chử có một loại khí chất trầm ổn khiến Tô Đường theo bản năng tin tưởng thậm chí ỷ lại, giống như anh trai của cậu ở đời trước vậy.

Trận đấu lần thứ hai bắt đầu, lần này Tô Đường không còn là nhân vật phụ trên sân khấu nữa.

Ngoài Đồng Thịnh Chử cậu chính là người chói mắt nhất.

Đồng Thịnh Chử mỗi lần cướp được bóng đều không trực tiếp ném rổ mà là di chuyển xuyên qua rất nhiều trở ngại để đưa cho Tô Đường, sau đó thủ vệ bên cạnh cậu như kỵ sĩ bảo vệ công chúa, ngăn cản mọi đối thủ giúp cậu yên tâm ném.

"A!"

Lại không vào, Tô Đường cực kì ngại ngùng chạy đến bên cạnh Đồng Thịnh Chử, nắm tay nhỏ kéo góc áo hắn nhỏ giọng: "A Chử, đừng đưa cho tớ nữa, không ném vô rất lãng phí."

"Có vui không?" Đồng Thịnh Chử hỏi.

Tô Đường rất nhanh gật đầu: "Đương nhiên là vui." Nói xong nhìn mọi người xung quanh: "Nhưng mà không ném vào thật xấu hổ muốn chết, hơn nữa nếu tiếp tục lỡ thua rồi sao? Nếu tớ có thể ném vào thì ổn rồi."

Tô Đường nói câu cuối đặc biệt ước nguyện.

"1:0, đội mình vẫn đang dẫn trước, đừng lo lắng." Đồng Thịnh Chử ánh mắt nhu hòa nhìn Tô Đường đang hi vọng, đoạn nói tiếp: "Cậu nhất định làm được."

Khuôn mặt Tô Đường hơi phiếm hồng, vừa vui sướng vừa thẹn thùng.

Đội của bọn họ vẫn luôn tìm cách chuyền bóng cho Đồng Thịnh Chử, nhưng cuối cùng Đồng Thịnh Chử vẫn đem cơ hội ném rổ nhường cho cậu, dù cho cậu không ném vào rổ được quả nào nhưng điểm số vẫn không thay đổi, bởi vì đội bên Đổng Mạnh còn không sờ tới được quả bóng nói chi ném thêm điểm.

Nghĩ vậy Tô Đường vô cùng tự hào cười to.

A Chử của cậu là giỏi nhất.

Cũng là người tốt nhất.

"Chơi bóng rổ quan trọng nhất là vui vẻ, những chuyện khác không cần để ý.

Hơn nữa có tôi ở đây." Trước khi tiếp tục Đồng Thịnh Chử xoa đầu Tô Đường, lưu lại một câu rồi chạy đi.

Tô Đường đứng tại chỗ suy nghĩ, lần nữa quyết tâm khôi phục tự tin,

Hừ hừ, dù cho cậu không được, vẫn còn có A Chử ở đây.

Đồng Thịnh Chử rất nhanh đem bóng đưa vào tay Tô Đường, cậu nhìn đoàn người chen chúc muốn cướp banh liền khẩn trương muốn nhảy dựng lên ném rổ.

Vừa mới nhảy lên cao một chút, cánh tay duỗi hết cỡ muốn đẩy banh đi đột nhiên bên cạnh có một bàn tay quen thuộc chụp lên mu bàn tay của cậu, Tô Đường sửng sốt, quả bóng trong tay thẳng tắp bay về hướng khung bóng rổ.

"Rầm."

Quả bóng chính xác rơi vào khung, thậm chí còn xoay quanh vài vòng rồi mới rơi xuống đất.

Vào?

Tô Đường đơ người một lát sau đó kích động nhảy nhót xoay người nhìn Đồng Thịnh Chử sau lưng, hai tay hai chân lập tức bu lấy người hắn.

"A a a a, A Chử, ném vào rồi!" Tô Đường hoan hô: "Vào rồi, vào rồi A Chử."

Đồng Thịnh Chử vững vàng ôm Tô Đường đang treo trên người mình, trong mắt tràn ngập ý cười.

Hoan hô một hồi Tô Đường ngại ngùng đáp xuống đất.

Thật ra lần ném này không phải do một mình cậu làm, nếu không nhờ lúc bắt đầu Đồng Thịnh Chử vươn tay giúp đỡ chắc cậu sẽ lại tiếp tục thất bại thôi.

Nhưng Tô Đường vẫn rất vui bởi vì bóng trong tay mình cuối cùng vẫn vào được khung rổ.

Tô Đường cười thật tươi, ánh mắt sáng rực rỡ dâng cao chí khí.

Trận đấu vẫn chưa kết thúc, Tô Đường dưới sự giúp sức của Đồng Thịnh Chử tiếp tục ném vào thêm hai quả, sau đó thể lực cậu có chút không được, hai đùi run rẩy cả người thở nặng nhọc chạy hết nổi.

Đồng Thịnh Chử đỡ Tô Đường ra ngoài ngồi, vỗ lưng giúp cậu hít thở, đút cậu uống miếng nước rồi quan sát thấy không có việc gì mới quay lại sân.

Không có Tô Đường, Đồng Thịnh Chử không cần tiếp tục chiếu cố ai, nhịp độ trận đấu lập tức tăng lên.

Tô Đường ngồi trong đám người nghe lời dặn của Đồng Thịnh Chử, vừa uống nước vừa vuốt ve bắp chân nhẹ nhàng, bên tai nghe âm thanh cổ vũ còn lớn hơn trước có chút ngại ngùng cúi đầu gãi mặt.

Nhưng bấy nhiêu vẫn chưa đủ che lấp hưng phấn trong lòng Tô Đường.

Hôn nay được chơi bóng rổ, thậm chí còn ném vào được ba quả.

Tô Đường híp mắt nhìn bóng dáng Đồng Thịnh Chử tỏa sáng trên sân, lộ ra một nụ cười chân thành,

Thật sự vui quá đi!

A Chử rất tuyệt vời!

"Chào bạn." Giọng nữ trong trẻo đánh gãy tâm trí đang thổi phồng Đồng Thịnh Chử của Tô Đường, cậu xoay người nhìn thấy một bạn nữ xinh đẹp cột hai chùm đuôi ngựa không biết đã ngồi bên cạnh cậu từ khi nào.

"Xin chào." Tô Đường có hơi thắc mắc nhưng vẫn lễ phép đáp lại.

"Bạn với bạn học Đồng là bạn thân sao?" Cô bé xinh đẹp hỏi, đôi mắt to tròn chớp chớp nhìn Tô Đường: "Hai người nhất định rất thân, vừa nãy bạn ấy chăm sóc bạn như vậy, thật hâm mộ."

Nghe được có người khen giao tình giữa mình với Đồng Thịnh Chử, Tô Đường cười tươi cao hứng: "Đúng vậy, A Chử tốt lắm.

Cậu ấy là người chơi bóng rổ giỏi nhất mình từng xem, bạn nhìn đi có phải đẹp trai lắm không? Mình cảm thấy A Chử thật sự thật sự rất ngầu, hơn nữa lại đối xử cực kì tốt với mình.

Bạn cũng thấy rồi, A Chử giúp tớ giành bóng, còn giúp tớ ném rổ nữa.

Cậu ấy là người bạn tốt nhất trên đời."

Tô Đường nói xong còn chưa đã ghiền, nhớ lại hình ảnh Đồng Thịnh Chử mấy năm trước: "Hơn nữa A Chử còn biết điêu khắc.

Bạn có từng xem phim truyền hình chưa, chính là bên trong phim sẽ có mấy người già cầm khúc gỗ cắt gọt thành một tượng gỗ rất đẹp, A Chử cũng biết làm."

Tô Đường cực kì kiêu ngạo: "Cậu ấy đã tự khắc một tượng gỗ A Chử tặng cho mình đó!"

Bạn nữ vốn bị Tô Đường đột nhiên tuôn ra một tràn thổi phồng không ngừng làm cho sửng sốt muốn ngăn lại để hỏi chuyện trọng yếu.

Nhưng khi nghe được tượng gỗ A Chử ánh mắt liền sáng lên.

Cô nhanh như sét đánh bắt lấy tay Tô Đường làm cậu ngạc nhiên: "Bạn có thể đem tượng gỗ tặng cho mình được không? Hay mình bỏ tiền mua cũng được."

Tô Đường mơ hồ nghiêng đầu nhìn chằm chằm.

Mua tượng gỗ A Chử?

Sao cậu lại có thể bán được chứ? Đó là đồ vật A Chử tặng cho cậu, hơn nữa nhìn cậu có vẻ như muốn bán tượng gỗ lắm hả?

"Này bạn, sao thế?" Bạn nữ kia thấy Tô Đường ngơ ngác nhịn không được vươn tay vỗ vỗ cậu.

Tô Đường phục hồi tinh thần sau đó nghiêm túc lắc đầu: "Không được, đó là quà của A Chử tặng cho mình, không thể bán.

Nếu bạn thích tượng gỗ thì về hỏi ba mẹ chỗ bán rồi tự mình mua một cái đi."

Bạn nữ kia vẫn không buông tha, lấy trong túi áo một tờ tiền màu hồng nhét vào tay Tô Đường: "Một trăm, bạn đem tượng gỗ kia bán cho mình đi."

Tô Đường sửng sốt ngây ngốc nhìn tờ tiền trong tay.

Còn chưa kịp hoàn hồn đột nhiên phía sau vươn ra một bàn tay, cầm hai tờ tiền một hồng một xanh nhét vào tay Tô Đường: "Một trăm năm mươi, bán tượng gỗ cho mình đi."

Tô Đường:...???

Cậu thật sự không bán mà!

Cái đó là vật tượng trưng cho tình bạn của bọn họ, sao có thể bán được?

Tô Đường có chút tức giận nói không bán.

Cậu đứng lên đem tiền trả lại cho hai người kia: "Mình thật sự không bán, đó là quà lưu niệm mà A Chử tặng mình, tiền này mấy bạn cầm về đi."

Hai người kia có chút không vui, đang tính nói gì đó thì trong đám người đột nhiên phát ra một tràng vỗ tay hoan hô.

Tô Đường định quay đầu lại nhìn thì một cánh tay khoác ngang bả vai Tô Đường tách cậu ra khỏi đám người rồi lôi cậu đi mất..