|1|
Sau khi Tần Khai Dịch tỉnh lại, cứ ngỡ mình vẫn nằm mơ.
Hắn dại ra nhìn xiềng xích màu bạc lạnh như băng trên cổ tay cùng với sa y trong suốt trên người, nhất thời không kịp phản ứng. Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra — hắn không phải đã về tới thế giới của mình sao? Hay là… hắn lại xuyên rồi??
Suy nghĩ này làm cả người Tần Khai Dịch nóng nảy. Hắn lảo đảo đứng lên, muốn cởi bỏ xiềng xích trên cổ tay nhưng lại phát hiện trên xiềng xích có ổ khóa.
— Hiển nhiên là hắn bị người nào đó xích lại.
Tần Khai Dịch trầm mặc một hồi mới chấp nhận sự thật trước mắt. Hắn nghiêm túc quan sát thân thể mình nửa ngày, sau đó mới vô cùng xấu hổ phát hiện ra một ít dấu vết.
Những dấu vết xanh xanh, tím tím, nặng nhất còn có dấu răng. Chỉ cần là người thành niên hơi có kinh nghiệm đều có thể hiểu được dấu vết này từ đâu mà có. Thấy rõ ràng những dấu vết này, sắc mặt Tần Khai Dịch càng thêm khó coi. Hắn không thể không đối mặt với sự thật làm người đau trứng — Hắn lại xuyên rồi, hơn nữa hình như còn xuyên vào trong thân thể người khác.
Rốt cuộc đã xuyên tới nơi nào? Vấn đề này mãi cho đến mấy canh giờ sau mới có đáp án, khi đó Tần Khai Dịch đã nằm ngủ trên giường. Thể chất thân thể này thật yếu ớt, Tần Khai Dịch chỉ hơi loi nhoi một chút liền mệt mỏi.
Rơi vào đường cùng, hắn đành phải lên giường nằm ngủ.
Ngủ rất an ổn, Tần Khai Dịch không mơ thấy bất cứ thứ gì kì quái, cũng không bị người nào quấy rầy. Nhưng khi hắn lần thứ hai tỉnh lại mới phát hiện trước mắt có người đang nhìn hắn, hắn sợ hãi nhảy lên.
“Ngươi… Thẩm Phi Tiếu…” Tần Khai Dịch nhìn thấy người mặt không đổi sắc ngồi bên giường liền choáng váng. Hắn lắp bắp, hoàn toàn không rõ tình cảnh trước mắt: “Ngươi… sao ngươi lại… ở đây?”
Người trước mắt tuy giống Thẩm Phi Tiếu nhưng khí chất so với Thẩm Phi Tiếu lại thêm một phần nào đó. Con ngươi hắn thâm trầm, mặc một thân hắc y, cả người nhìn qua đều vô cùng tối tăm.
“Sư huynh.” Thấy Tần Khai Dịch tỉnh, người nọ cũng không vội, vươn tay trực tiếp kéo Tần Khai Dịch vào ngực mình: “Sao ngươi lại phản ứng giống như chưa từng thấy qua ta.”
“Ngươi…” Bị động tác của Thẩm Phi Tiếu dọa sợ. Trong đầu Tần Khai Dịch đột nhiên toát ra một suy nghĩ đáng sợ.
“Sư huynh không thoải mái sao?” Ái muội tựa đầu chôn vào cổ Tần Khai Dịch, Thẩm Phi Tiếu nhẹ nhàng hôn hôn Tần Khai Dịch: “Có muốn ăn gì không?”
“… Ta… ta… Ngươi vì cái gì?” Khó khăn tổ chức ngôn ngữ trong đầu mình, Tần Khai Dịch nhìn hành động của Thẩm Phi Tiếu liền sợ hãi. Hắn hoàn toàn không dám suy nghĩ đến ý tưởng trong đầu mình thành sự thật sẽ trở nên thế nào…
“Sư huynh lại quên?” Dường như đã quen thuộc với tuồng diễn của Tần Khai Dịch, Thẩm Phi Tiếu cười lạnh: “Không sao… ta sẽ làm sư huynh nhớ lại.”
Vừa dứt lời, Thẩm Phi Tiếu nắm lấy tay Tần Khai Dịch, dùng sức đẩy hắn ngã xuống giường.
Đầu óc choáng váng, Tần Khai Dịch vì hành động thô bạo của Thẩm Phi Tiếu liền nhớ đến những ký ức khủng bố ngày xưa. Hắn há to miệng, âm thanh bén nhọn: “Ngươi muốn làm gì!”
Ngươi muốn làm gì? Có lẽ đây chính là câu hỏi không nên hỏi nhất trong tiểu thuyết chủng mã đi…
Thể loại NP (nam hay nữ chính và dàn hậu cung)
Quỷ súc công hoàn toàn hắc hóa, bạn học Thẩm Phi Tiếu lộ ra một nụ cười rợn người, giọng điệu lại vô cùng ôn nhu: “Làm ngươi a.”
“…” Tần Khai Dịch thực không có tiền đồ làm ra một loại động tác khóc rống, cầu xin tha thứ.
Nhưng Thẩm Phi Tiếu lại không cho Tần Khai Dịch có nhiều cơ hội nói chuyện. Hắn dùng một tay tách chân Tần Khai Dịch ra, tay kia dễ dàng len lỏi cởi sa y trên người Tần Khai Dịch, sau đó không chút do dự tiến lên.
Vì có xiềng xích nên động tác né tránh của Tần Khai Dịch có vẻ khó khắn. Hắn điên loạn giãy dụa, nhưng những động tác đó trước mặt Thẩm Phi Tiếu lại như phản kháng của đứa trẻ lên ba.
“Sao lại từ chối?” Nhìn Tần Khai Dịch không chết không ngừng, trong mắt Thẩm Phi Tiếu lướt qua một tia nghi hoặc — Hắn đã giam cầm Tần Khai Dịch rất nhiều năm. Đã lâu rồi, Tần Khai Dịch đã không còn phản kháng hắn. Tuy cảm giác thiếu đi thứ gì, nhưng Thẩm Phi Tiếu lại không để ý.
— Hắn không lưu được tâm Tần Khai Dịch, nhưng lưu người ở lại cũng tốt rồi.
“Thẩm Phi Tiếu, buông ta ra!” Tần Khai Dịch biết chuyện tình phát triển theo quỹ đạo rất kỳ quái, lại không biết nó quái đến tình trạng này. Rõ ràng hắn đã trở lại thời hiện đại, tại sao hắn lại xuyên về nơi đây?? Vì cái gì lại gặp phải Thẩm Phi Tiếu kỳ quái này nữa!!
“Sư huynh?” Thẩm Phi Tiếu nghe thấy Tần Khai Dịch lên tiếng, ngược lại lại ngây ngẩn cả người. Mày hắn nhíu lại, lộ ra nụ cười kỳ quái: “Sư huynh, ngươi nói cái gì?”
“Ta nói ngươi buông ta ra!” Bị ánh mắt kỳ quái của Thẩm Phi Tiếu săm soi đến sợ hãi, Tần Khai Dịch ra vẻ trấn định gân cổ la lên.
“Ta đã nói với ngươi rất nhiều lần.” Thẩm Phi Tiếu khôi phục bộ dạng mặt không đổi sắc, chẳng qua đáy mắt lại càng thêm tăm tối: “Trừ khi ta chết… Nếu không… muốn ta thả ngươi ra… Điều đó… không có khả năng.”
“…” Sắc mặt Tần Khai Dịch tái nhợt. Lúc này hắn mới nhớ y phục mình đã gần tiếp cận lõa thể, mà Thẩm Phi Tiếu đã chen vào giữa hai chân hắn, lấy tư thế không cho cự tuyệt đè lên người hắn.
“Trời ạ.” Tần Khai Dịch muốn cười khổ, lại phát hiện mình ngay cả cười đều làm không được. Thẩm Phi Tiếu nhẹ nhàng hôn lên đôi môi có chút khô rát của Tần Khai Dịch, sau đó đôi tay nắm lấy vòng eo Tần Khai Dịch.
Thân thể này, dường như đã quen bị đối xử thô bạo.
Lúc bị tiến vào dường như không có đau đớn gì, khí quan thô to từng chút một nghiền áp cơ thể. Tay Tần Khai Dịch vì bị xiềng xích nên không thể không giơ lên cao, mà chân thì bị bắt quấn lấy bên hông Thẩm Phi Tiếu.
“A… Ha…” Tiếng rên khàn khàn tràn ra từ miệng Tần Khai Dịch, hắn tuyệt vọng cảm thụ loại khoái cảm kịch liệt này, toát ra một loại xúc động muốn rơi lệ.
Động tác của Thẩm Phi Tiếu không hề ôn nhu, ngay cả biểu tình đều mang theo lạnh lùng, như là căn bản không hề có được khoái cảm.
“A… A…” Hiện tại, thân thể Tần Khai Dịch vô cùng suy yếu, căn bản chịu không nổi việc làm tình cường độ cao, chẳng được bao lâu đã có chút khó thở. Đáng tiếc thay, Thẩm Phi Tiếu căn bản không có ý định dừng lại.
Hắn một bên nắm chặt lấy eo Tần Khai Dịch dùng sức ra vào, một bên gặm cắn đôi môi Tần Khai Dịch, cho đến khi môi Tần Khai Dịch hiện lên vết máu loang lổ mới thôi.
“Sư huynh, sư huynh.” Hơi thở hổn hển trầm thấp, miệng Thẩm Phi Tiếu không ngừng gọi tên Tần Khai Dịch. Nhưng bô dạng hắn lại lãnh tĩnh, quả thực giống như đang tu luyện pháp quyết gì đó.
“Không… Dừng lại… Ta… chịu không nổi.” Giọng nghẹn ngào mang theo tiếng khóc nức nở, Tần Khai Dịch không tiền đồ bắt đầu cầu xin tha thứ. Hắn cảm giác thắt lưng mình sắp sửa đứt lìa ra, mà bộ vị vẫn luôn bị ma xát kia lại luôn truyền ra khoái cảm làm hắn sợ hãi.
“Sư huynh.” Thẩm Phi Tiếu bỗng dừng lại. Giây lát sau, trong thân thể Tần Khai Dịch liền tràn đầy một mảnh nóng cháy. Hắn há to miệng, giống một một con cá bị thảy lên bờ, nước mắt vô thức từ khóe mắt chảy xuống.
Tần Khai Dịch vẫn luôn cho rằng những ký ức về Thẩm Phi Tiếu trong trí nhớ chính là những thứ u ám nhất đời hắn… Lại thật không ngờ… vốn trên thế giới này chỉ có hơn chứ không có nhất.
Đã bắn một lần, Thẩm Phi Tiếu cũng không ngay lập tức bắt đầu hiệp thứ hai mà ôm thân thể Tần Khai Dịch vào lòng, hai tay ôn nhu vuốt ve lưng Tần Khai Dịch.
Tần Khai Dịch thở hổn hển, hốt phát hiện một vết sẹo dữ tợn trên ngực Thẩm Phi Tiếu, trực tiếp xỏ xuyên qua nửa thân trên, kéo dài đến vùng bụng.
Chú ý tới ánh mắt nghi hoặc của Tần Khai Dịch, Thẩm Phi Tiếu cười. Hắn nắm lấy tay Tần Khai Dịch men theo vết sẹo của hắn sờ xuống, giọng điệu ôn nhu lại vô cùng ngọt ngào: “Sư huynh thích thứ này sao? Lúc trước ta xém chút nữa là chết rồi… A, những thứ sư huynh cho ta, ta đều thích… Sư huynh…”
“…” Bị phản ứng quỷ dị của Thẩm Phi Tiếu làm toàn thân phát run, Tần Khai Dịch như muốn hét ầm lên.
“Thực đáng sợ sao?” Thẩm Phi Tiếu vuốt ve thân thể lạnh run của Tần Khai Dịch: “Lúc ấy ta cũng rất sợ, cứ nghĩ… Nếu ta chết, chẳng phải sẽ không còn được gặp sư huynh nữa… Ân, may mà ta mạng lớn.. Đương nhiên, ta biết sư huynh không muốn ta sống sót…”
“… Không liên quan đến ta.” Hoàn toàn không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Tần Khai Dịch nức nở thì thào tự: “Không liên quan đến ta, Thẩm Phi Tiếu…”
“Đương nhiên không liên quan đến sư huynh.” Vặn vẹo lý giải lời nói của Tần Khai Dịch, Thẩm Phi Tiếu một hơi cắn lên vành tai Tần Khai Dịch, sau đó *** tế liếm láp: “Vì ta là kẻ điên a, cho nên đến bây giờ cũng không… liên… quan… đến sư huynh.”
“…” Tần Khai Dịch choáng váng, nhưng không biết nói cái gì cho phải. Chẳng lẽ hắn nói với Thẩm Phi Tiếu… Hắn không phải Tần Thạch??
Không có ai tin tưởng, sẽ không có một ai… Ai đến nói cho hắn biết… vì cái gì hắn lại tới thế giới này??
“Nếu sư huynh đã nghỉ ngơi đủ rồi.” Giống như không nhìn thấy sắc mặt Tần Khai Dịch so với tờ giấy còn trắng hơn. Thẩm Phi Tiếu cười nói: “Vậy lại đến một lần nữa.”
“Không…” Hoàn toàn vô lực cự tuyệt, miệng Tần Khai Dịch vừa mới há đã bị Thẩm Phi Tiếu ngăn chặn. Thẩm Phi Tiếu cởi xiềng xích trên người Tần Khai Dịch, sau đó nắm lấy tay hắn đặt lên vai mình.
Giống một con búp bê bị hư, Tần Khai Dịch nhỏ giọng nức nở, chết lặng cảm thụ Thẩm Phi Tiếu lần thứ hai xâm nhập thân thể mình.
… Nóng quá, thật lớn …
“A… ha… Ân…” Tiếng rên đứt quãng, Tần Khai Dịch tựa đầu vào vai Thẩm Phi Tiếu, cảnh vật trước mắt trở nên có chút mơ hồ không rõ. Chỉ có âm thanh Thẩm Phi Tiếu thì thào vẫn luôn vang vọng liên tục bên tai. Hắn hôn môi, vành tai Tần Khai Dịch, âm thanh vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng: “Sư huynh, ngươi là của ta. Sư huynh, ngươi chỗ nào cũng không được đi… Sư huynh…”
… Đó là một giấc mộng đi, vì cái gì lại không thể thức dậy nhanh hơn đâu? Tần Khai Dịch thống khổ, tuyệt vọng nghĩ…
Vì cái gì lại mơ thấy Thẩm Phi Tiếu… Vì cái gì lại trở lại thế giới này… Hắn không phải… đã rời đi rồi sao?
|Tà Mị| Chương 93