Đệ đệ Tử Dương Bội – Tử Dương Thi từng vì thứ được gọi là Thần cổ mà mê man hơn vạn năm. Tính mạng chết non nhưng lại nhờ Đường Sa Uẩn mà có thể duy trì được.

Thần là hùng, Phong Thần là thư. Lần này thứ Thẩm Phi Tiếu muốn tìm, chính là cổ trùng mang tên Phong Thần cổ.

Hùng: đực – Thư: cái (giới tính)

Loại cổ trùng này rất khó nuôi thành. Nếu không phải Thẩm Phi Tiếu sống ở chỗ sư phụ Úc Hoành của hắn hơn sáu năm, không thì cũng không biết Úc Hoành đang nuôi một con.

Phong Thần … Phong Thần. Cổ cũng như tên, loại cổ trùng này một khi hạ vào người, có thể xoay chuyển thần trí người nọ, thao túng yêu ghét người nọ. Nhưng sỡ dĩ Thẩm Phi Tiếu tìm kiếm cổ trùng này … không phải vì để Tần Khai Dịch thích mình.

Hắn có hắn kiêu ngạo, tuyệt không sẽ không lợi dụng vật này cường bách Tần Khai Dịch. Với lại hắn cũng chưa bao giờ cầu Tần Khai Dịch có thể thích hắn. Có lẽ Thẩm Phi Tiếu đã sớm hiểu được … Cái hắn muốn … cũng chỉ là muốn Tần Khai Dịch làm bạn với mình mà thôi.

Hận cũng tốt, yêu cũng được. Thẩm Phi Tiếu không quan tâm. Cái hắn để ý chính là nắm chặt Tần Khai Dịch trong lòng bàn tay, để Tần Khai Dịch luôn làm bạn với mình.

Mà nguyên nhân Thẩm Phi Tiếu tìm kiếm Phong Thần cổ … chính là vì một hiệu quả khác mà Phong Thần cổ mang lại — Người hạ cổ cùng người bị hạ cổ, sinh mệnh từ nay bị cột chung với nhau. Cho dù có chết, linh hồn cũng sẽ không chia lìa.

Thẩm Phi Tiếu nắm chặt hộp gỗ trong tay, biểu tình một mảnh hờ hững. Nếu Tần Khai Dịch thật sự xảy ra chuyện gì, hắn không dám tưởng tượng mình rốt cuộc có phản ứng thế nào.

“Ngươi vì sao muốn cổ trùng này?” Đã lâu không gặp, Úc Hoành vẫn không có biến hóa gì. Hắn nhìn bộ dạng Thẩm Phi Tiếu trầm mặc, thở dài: “Ngươi cũng biết một khi cổ trùng này hạ xuống, sẽ không có đường lui.”

“Ta biết.” Trong con ngươi Thẩm Phi Tiếu đã không còn tử sắc, chỉ còn một mảnh đen tối nồng đậm: “Mong sư phụ thành toàn.”

“Ta ngược lại rất muốn thành toàn cho ngươi. Nhưng ngươi lại không hiểu.” Úc Hoành cười khổ: “Phi Tiếu … Ngươi đây sao lại phải vậy. Ta thấy vị sư huynh kia của ngươi cũng có ý tốt mà thôi. Nhưng nếu ngươi làm thật, vạn nhất hắn …”

“Không.” Thẩm Phi Tiếu an tĩnh cười cười: “Hắn không biết dùng cái này để uy hiếp ta.”

“… Thôi.” Úc Hoành hiểu rõ tính Thẩm Phi Tiếu. Nhìn đứa đệ tử cao hơn hắn một cái đầu, ngoại trừ thở dài, hắn còn biết nói gì đây: “Cầm đi.”

“Cám ơn sư phụ.” Úc Hoành chính là người như thế … Dù có xảy ra chuyện gì, vẫn sẽ luôn đứng bên hắn. Thẩm Phi Tiếu dùng tay nắm chặt hộp gỗ, hờ hững nói: “Nếu có kiếp sau, đệ tử nguyện làm trâu làm ngựa …”

“Được rồi.” Mỏi mệt dùng tay xoa xoa khóe mắt, Úc Hoành thở dài: “Xem ra Tiết Hiền cuối cùng cũng trốn không thoát vận mệnh thất truyền bí kỹ … Phi Tiếu, ta cũng không nhiều lời nữa, ngươi tự cầu phúc đi. Sau này… không cần tới đây nữa.”

“Dạ.” Thẩm Phi Tiếu nghe đến những lời này, vẫn không có gì biểu tình gì. Hắn biết vì cái gì Úc Hoành lại làm như vậy … những điều này là do hắn tự tìm.

Không nói dư thừa gì nữa, sau khi lấy được thứ mình muốn, Thẩm Phi Tiếu liền rời đi. Phong Thần cổ trân quý trong tay hắn chính là tình nghĩa Úc Hoành dành cho hắn. Nhưng chính hắn, lại không còn cái tình này nữa.

“Phi Tiếu, ngươi thật sự phải đi sao.” Ánh mắt Tố Lưu Ly hồng hồng, hiển nhiên đã khóc qua. Nàng thấy chiếc hộp gỗ trong tay Thẩm Phi Tiếu, lộ vẻ khiếp sợ: “Ngươi … trong tay ngươi …”

“Là Phong Thần.” Ánh mắt Thẩm Phi Tiếu ôn nhu nhìn vật phẩm trong tay, sau đó nói với Tố Lưu Ly ba chữ: “Thật xin lỗi.”

Bọn họ đều hiểu được, ba tiếng thật xin lỗi này rốt cuộc có ý gì.

“Ngươi … ngươi có nữ tử thích ngươi?” Hốc mắt Tố Lưu Ly đỏ lên. Nàng vẫn luôn chờ Thẩm Phi Tiếu, lại không nghĩ rằng, lúc chờ tới … lại chỉ là ba tiếng thật xin lỗi.

“Không.” Thẩm Phi Tiếu đạm mạc lắc lắc đầu: “Không phải thích.”

“Vậy ngươi vì cái gì!” Tố Lưu Ly kinh ngạc trợn mắt suy nghĩ: “Vì cái gì lại …”

“Lý do cùng một chỗ cũng không nhất định là thích nhau.” Thẩm Phi Tiếu bình tĩnh nhìn Tố Lưu Ly, thản nhiên giải thích: “Mà là trong sinh mệnh của ngươi, người đó chính là thứ không thể thiếu. Nếu ngươi thiếu hắn, cũng chính là lúc ngươi không có biện pháp sống sót.”

“… Ta không hiểu.” Tố Lưu Ly tuyệt vọng lắc lắc đầu. Nàng cũng rõ hiệu quả của Phong Thần, nhìn về phía Thẩm Phi Tiếu trong mắt lộ vẻ sầu thảm: “Nhưng vì cái gì ngươi lại muốn hạ Phong Thần đâu? Ngươi không biết …”

Tố Lưu Ly tất nhiên sẽ không cho rằng Thẩm Phi Tiếu lợi dụng Phong Thần thao túng thần chí người nọ. Nàng lo lắng … là một vấn đề khác.

Thẩm Phi Tiếu biết rõ Tố Lưu Ly đang lo lắng cái gì. Hắn nhìn nữ tử đã cùng hắn lớn lên một thời gian, cười cười: “Ta biết … nếu cổ này hạ xuống, người chịu thiệt chỉ sợ … không phải là ta.”

“Nàng rất mạnh?” Tố Lưu Ly nghẹn ngào.

“Không.” Thẩm Phi Tiếu hờ hững phủ nhận, nhưng không có nói ra một câu khác trong lòng: Hắn không mạnh … Nhưng hắn lại đủ nhẫn tâm, nhẫn tâm muốn để ta tự tay giết hắn.

Cổ trùng này … chính là cảnh cáo cho mình đi. Nếu một ngày nào đó thật sự hắn nhịn không được giết Tần Khai Dịch … Vậy mình chết cùng hắn không phải là chuyện tốt lắm sao.

“Ngươi thật sự …” Tố Lưu Ly biết mình không khuyên nhủ được Thẩm Phi Tiếu. Nụ cười rực rỡ đến cực điểm: “Sau này ngươi còn trở về không?”

“Không.” Thẩm Phi Tiếu biết lời quyết tuyệt khi Úc Hoành nói trước khi hắn bước ra khỏi cửa rốt cuộc là vì cái gì, cho nên cũng không có do dự: “Sau này sẽ không đến nữa. Lưu Ly, ngươi là một nữ tử tốt … quên ta đi.”

“…” Tố Lưu Ly vô lực lắc lắc đầu, sau đó tập tễnh rời đi.

Thẩm Phi Tiếu nhìn một màn này nhưng lại không có bao nhiêu cảm xúc. Tất cả cảm xúc của hắn đều dành cho một người, nhưng người kia lại nghĩ hắn chính là yêu quái hiện thân.

Nhưng dù vậy thì có sao đâu. Nếu đã đến bước đường này, hắn còn có gì để do dự nữa.

Đồ vật mình cần cũng đã tới tay, chuyện cần làm cũng đã giải quyết. Thẩm Phi Tiếu cũng không có dừng lại Thần Y Cốc lâu, mã bất đình đề chạy về Linh Sơn phái.

Mà người bị Thẩm Phi Tiếu nhốt ở Linh Sơn phái – Tần Khai Dịch lại phát hiện một chuyện làm hắn vô cùng khiếp sợ … Sau khi tắm ở dục trì vài ngày, tóc của hắn biến thành màu trắng …

Đây rốt cuộc là cái tình tiết quỷ quái gì a!!! Một buổi sáng nào đó, Tần Khai Dịch nhìn một đầu trắng bốc trong gương liền có xúc động muốn hất bàn gào thét. Tóc của hắn bị sao vậy!!! Chẳng lẽ một tháng không ăn thịt, dinh dưỡng không đầy đủ sao!!!

Vì thế khi đến bữa trưa Cà Tím gọi Tần Khai Dịch đi dục trì, Tần Khai Dịch rốt cục nhịn không được bạo phát. Hắn ném gương đồng xuống chân Cà Tím, giận dữ gào: “Tóc của ta là sao đây!”

Cà Tím nhìn bộ dạng kia của Tần Khai Dịch, trong lòng thầm nghĩ … Uổng cho bộ dạng tiên phong đạo cốt của Tần Khai Dịch … nhưng cũng may có Thẩm Phi Tiếu áp bách. Cà Tím vẫn rất có lý trí, hắn mỉm cười ôn nhu nói: “Đây là tác dụng phụ của thuốc. Chủ nhân căn dặn … dục trì không thể ngừng.”

“…” Tần Khai Dịch cam chịu dùng tay gãi gãi tóc, lười nhác đứng lên, giầy cũng không mang đi theo Cà Tím di dục trì. Thật ra hắn đã sớm biết mình không hề có quyền lựa chọn. Nhưng nói đi cũng phải nói lại … một đầu bạc trắng này, là hắn bị bệnh nan y, đúng không?

Đáng tiếc nguyện vọng bị bệnh nan y của Tần Khai Dịch phỏng chừng vĩnh viễn cũng không thể thực hiện được. Vừa mới cởi hết quần áo chuẩn bị tiến vào dục trì, chợt nghe thấy phía cửa truyền đến tiếng bước chân.

“Thẩm Phi Tiếu!” Không ngờ Thẩm Phi Tiếu lại đột nhiên xuất hiện, Tần Khai Dịch lập tức ngây người. Kỳ thật nếu là trước kia toàn thân trần trụi đối mặt với Thẩm Phi Tiếu, đối với Tần Khai Dịch mà nói chỉ là chuyện cỏn con, không có gì đáng nói … Nhưng từ sau khi Thẩm Phi Tiếu cường bách hắn …

“Sư huynh.” Thẩm Phi Tiếu hiển nhiên mới từ bên ngoài trở về, trên người còn mang theo hương vị phong trần mệt mỏi. Hắn nhìn Tần Khai Dịch trong dục trì không mặc gì cả cũng không có biểu tình gì kinh ngạc: “Gần đây khỏe không?”

… Tần Khai Dịch tỏ vẻ hắn rất muốn lấy một thứ gì đó che chắn thân thể mình …

Cũng may Thẩm Phi Tiếu không làm Tần Khai Dịch khó xử. Hắn nghiêm túc quét mắt nhìn Tần Khai Dịch một lần, sau đó rời đi. Trước khi ra cửa, hắn nói một câu: “Sư huynh tóc bạc nhìn cũng đẹp lắm.”

“… Vì cái gì lại có cảm giác không hay a.” Tần Khai Dịch nhìn mình phản chiếu trong mặt nước, không hiểu sao lại chột dạ: “Thẩm Phi Tiếu này rốt cục muốn làm gì?”

Đáng tiếc Tần Khai Dịch dù có nghĩ nát óc cũng không có sức tưởng tượng phong phú có thể nghĩ ra được mục đích cuối cùng của Thẩm Phi Tiếu. Cọ xát ở dục trì một hồi lâu, hắn do do dự dự một hồi rồi đi lên. Không có biện pháp, da đều bay mất một tầng, cứ ngâm thêm một hồi nữa cũng không có biện pháp trốn khỏi Thẩm Phi Tiếu a …

Quần áo sạch sẽ đã để sẵn ở một bên, Tần Khai Dịch chậm rãi lắc lư đi ra ngoài. Lần này dường như vì Thẩm Phi Tiếu đã trở về nên Cà Tím không canh trước cửa nữa, mà là tùy ý để Tần Khai Dịch lấy một loại tốc độ chậm đến khiến người giận sôi gan, sắc mặt thảm đạm về phòng mình.

Quả nhiên, mới vừa đẩy cửa ra liền thấy Thẩm Phi Tiếu ngồi bên trong. Thẩm Phi Tiếu hình như cũng mới tắm xong, đổi một thân quần áo, đang cầm ly trà nhàn nhã mà uống.

Tần Khai Dịch nhanh chóng quét mắt nhìn lướt qua phòng. Không phát hiện thấy có đồ vật gì kỳ quái, trong lòng mới hơi chút thở phào một cái.

“Sao vậy?” Thẩm Phi Tiếu ngẩng đầu: “Sư huynh đang nhìn cái gì?”

“Không có gì.” Tần Khai Dịch ngượng ngùng nở nụ cười: “Sư đệ … đi đâu về vậy?”

“Sư huynh không thích tóc biến màu trắng sao?” Thẩm Phi Tiếu không trả lời câu hỏi của Tần Khai Dịch, mà là hỏi một vấn đề khác.

“Không có gì.” Tần Khai Dịch ngoài cười nhưng trong không cười: “Kỳ thật … cũng dễ nhìn, ha hả.” — Sau từ ha hả chính là một quân đoàn thảo nê mã chạy như điên, tỏ vẻ áp lực rất lớn.

“Ta biết sư huynh không thích.” Thẩm Phi Tiếu đứng lên, đi đến bên Tần Khai Dịch đang còn do dự đứng trước cửa, vươn tay đóng cửa lại: “Nhưng đó cũng là do không còn có cách nào khác.”

“… Thật không.” Da gà Tần Khai Dịch nháy mắt nổi lên một tầng. Hắn không dấu vết né Thẩm Phi Tiếu ra xa một chút, lại bị Thẩm Phi Tiếu phát hiện ý đồ.

“… Sư huynh vẫn còn sợ ta đến thế sao.” Nắm lấy tay Tần Khai Dịch, đôi mắt Thẩm Phi Tiếu hơi rũ xuống, giống như một đứa trẻ bị ủy khuất: “Ta rốt cuộc … có chỗ nào đáng sợ.”

… Từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài. Tần Khai Dịch thần tình huyết lệ nghĩ — ngươi giống như ma trơi trong đêm tối, quả thực sắp dọa ta tè ra quần rồi …

|Tà Mị| Chương 78