Nghe được tin từ Tử Dương Bội, Thẩm Phi Tiếu một đường đuổi theo Tần Khai Dịch. Hắn từ một mặt gương trong suốt nhìn hình ảnh sư huynh cách biệt bảy năm, cảm xúc cực kỳ phức tạp.
Người mình hận cũng là hắn, người mình tâm tâm niệm niệm cũng là hắn. Nếu là bình thường, có lẽ sẽ biết rõ vì cái gì Tần Thạch lại đối xử mâu thuẫn với mình như vậy. Nhưng đối với Thẩm Phi Tiếu tâm ma nhập thể, loại nghi hoặc này lại biến thành một loại cảm xúc khác – Hắn không quan tâm nguyên nhân Tần Thạch làm vậy là vì cái gì, hắn chỉ muốn giữ chặt người nọ trong tay.
Tâm lý Thẩm Phi Tiếu vặn vẹo cũng do người kia gián tiếp tạo thành. Hắn nhìn Nhạc Đông kê đơn Tần Khai Dịch, nhưng lại không có ý ngăn cản. Dù sao nếu hắn ra tay, ai cũng đừng nghĩ muốn làm gì sư huynh.
Nhưng chuyện sau đó lại vượt qua dự tính của Thẩm Phi Tiếu. Hắn không ngờ Tần Khai Dịch là lần đầu tiên giết người. Mà sau khi giết người, *** thần Tần Khai Dịch như muốn hỏng mất.
Người trước mắt quần áo không chỉnh tề, lộ ra ngực cùng hai chân thon dài trắng nõn. Vì chưa kịp mang giày nên bàn chân bạch ngọc đạp trên mặt đất bằng càng thêm vài phần mị sắc. Trên cổ còn dính máu, cùng với sắc mặt trắng bệch gần như hoảng sợ lập tức đã bắt lấy tâm Thẩm Phi Tiếu.
Mỹ nhân như vậy, Thẩm Phi Tiếu hoàn toàn thật không ngờ. Trong mắt hắn, sư huynh cao ngạo như huyền băng không ai bì nổi, thế nhưng cũng có một mặt mị hoặc nhân tâm như thế.
Đáng tiếc không đợi hắn thưởng thức hết cảnh đẹp, chỉ thấy Tần Khai Dịch xuất sát chiêu không chút do dự hướng về phía hắn – thì ra đây chính là phản ứng đầu tiên khi sư huynh nhìn thấy hắn? Thật đúng là làm hắn thất vọng a.
Chưa bao giờ có tu giả Kết Đan nào có ý đồ khiêu chiến lão quái Nguyên Anh kỳ. Kết Đan kỳ cùng Nguyên Anh kỳ dùng một ví dụ để hình dung. Nếu nói tu sĩ Kết Đan kỳ là hồ ly, thì Nguyên Anh kỳ chính là hồ ly *** tu thành hình người. Một cái là động vật, một cái là *** quái, căn bản không có khả năng đối chiến. Ngàn vạn tu sĩ kết đan thậm chí có thể trong một hơi thở bị Nguyên Anh kỳ giết sạch.
Mất đi lý trí Tần Khai Dịch đương nhiên sẽ không đi suy xét vấn đề này. Hiện tại đầu óc hắn tràn ngập hình ảnh hắn giết người, rồi lại tưởng niệm muốn biến mất. Thậm chí ngay cả khi Thẩm Phi Tiếu gọi một tiếng Đại sư huynh, hắn cũng không có nghe được.
“Hừm.” Thẩm Phi Tiếu nhăn mày, tùy tay hóa giải sát chiêu của Tần Khai Dịch, lại phát hiện lúc này thần chí Tần Khai Dịch đã không tỉnh táo.
Hắn dùng một bàn tay ngăn cản công kích, tay kia vòng qua sau đầu Tần Khai Dịch vỗ nhẹ một cái.
“Ngô …” Ngất xỉu, Tần Khai Dịch ngã vào trong ngực Thẩm Phi Tiếu.
“Sư huynh.” Ôm thân thể có chút lạnh lẽo. Nụ cười trên môi Thẩm Phi Tiếu lạnh lại: “Ngươi không tốt nha. Thân thể ngươi nếu bị người khác thấy được, ta sẽ tức giận a.”
“…” Cái gì? Này, người nọ là … Ngay lúc ngã vào trong ngực Thẩm Phi Tiếu, Tần Khai Dịch mới hậu tri hậu giác hơi chút khôi phục lý trí. Hắn hiểu mình rốt cuộc đã làm cái gì, toàn thân nổi một tầng mồ hôi lạnh, sau đó phát hiện hắn vừa rồi giống như bị ai đó khống chế.
“Sư huynh.” Vuốt mái tóc đen dài so với tơ lụa còn mượt hơn, Thẩm Phi Tiếu nhìn bả vai lỏa lồ, vươn tay *** tế vuốt ve: “Ở bên ngoài sao lại không cẩn thận như vậy đâu.”
“Ngươi … ngươi muốn thế nào!” Bởi vì tình huống quá mức hỗn loạn, Tần Khai Dịch trong lúc nhất thời cũng không có phát giác ra Thẩm Phi Tiếu dị thường. Hắn cắn răng nói: “Thẩm Phi Tiếu, buông ra!”
“Ân.” Thuận miệng ứng thanh, Thẩm Phi Tiếu lại không chút nào có ý buông Tần Khai Dịch ra. Hắn ôm chặt người trong ngực, nghe hương vị làm say lòng người trên người hắn — trời sinh ma thể đối với người tu chân, đúng là quá hấp dẫn.
“Thẩm Phi Tiếu!” Mặc dù đang ngoài mạnh trong yếu kêu tên Thẩm Phi Tiếu, Tần Khai Dịch lại không hiểu sao có chút chột dạ. Hắn biết mình đánh không lại Thẩm Phi Tiếu, hơn nữa Thẩm Phi Tiếu nhất định vô cùng hận hắn. Hiện tại mình lại rơi vào tay Thẩm Phi Tiếu … không biết sẽ bị hắn vũ nhục thế nào.
“Ta biết.” Vươn tay nắm cằm Tần Khai Dịch. Thẩm Phi Tiếu *** tế đánh giá khuôn mặt Tần Khai Dịch. Ngày thường cách xa nên không chú ý, hiện tại nhìn gần mới phát hiện, hoa văn hoa sen trên mặt sư huynh cũng rất có ý tứ.
“Muốn giết muốn chém tùy ngươi.” Rơi vào tay Thẩm Phi Tiếu, Tần Khai Dịch lộ vẻ sầu thảm. Hắn biết Thẩm Phi Tiếu vẫn luôn rất hận hắn, lại không nghĩ rằng có một ngày mình thật sự rơi vào tay hắn. Với tính tình của Thẩm Phi Tiếu, nhất định có cừu tất báo, mà hắn … chỉ sợ lành ít dữ nhiều.
“Ta sao lại giết ngươi đâu, sư huynh.” Nhìn vẻ mặt tuyệt vọng của Tần Khai Dịch, Thẩm Phi Tiếu nheo mắt lại – không biết vì cái gì, hắn nhìn thấy bộ dạng thấy chết không sờn đó, tâm tình bình thản như gương lại dao động, ánh mắt cũng dần dần biến ảo thành tử sắc nồng đậm.
“Không giết ta, vậy buông ra.” Tần Khai Dịch nghiến răng nghiến lợi.
“Thả ngươi?” Thẩm Phi Tiếu nắm lấy cằm Tần Khai Dịch tay hơi dùng sức. Đầu chôn lên cổ Tần Khai Dịch, nhẹ giọng nói: “Ta sao có thể thả ngươi.”
“Ngươi!” Hoàn toàn không rõ hành động quái dị của Thẩm Phi Tiếu. Giờ phút này, Tần Khai Dịch hận mình không thể mọc ra hai cái cánh, đâm nát tường bay đi!
“A.” Đột nhiên bị Thẩm Phi Tiếu ôm lên, Tần Khai Dịch vặn vẹo thân thể vô lực, muốn giãy dụa: “Ngươi buông ra! Ôm ta làm gì!!!”
Thẩm Phi Tiếu lần này không có nói chuyện với Tần Khai Dịch nữa. Hắn một đường ôm Tần Khai Dịch tới bên giường, thả xuống.
“Thẩm Phi Tiếu …” Mơ mơ hồ hồ hiểu được Thẩm Phi Tiếu muốn làm cái gì. Tần Khai Dịch lập tức đơ người, hắn không rõ vì cái gì mà nội dung vở kịch lại lệch đường nghiêm trọng đến vậy, lại càng không hiểu rốt cuộc vấn đề từ đâu mà đến. Những nghi hoặc đó liền từ câu tiếp theo Thẩm Phi Tiếu nói chiếm được đáp án – rốt cuộc từ một thiếu niên biến thành thanh niên Thẩm Phi Tiếu mỉm cười, con ngươi như cây tử lan la hàm đầy ý cười: “Sư huynh? Hay nên gọi ngươi là người đeo mặt nạ?”
“Thẩm Phi Tiếu, ngươi nghe ta giải thích!” Tần Khai Dịch vừa nghe Thẩm Phi Tiếu nói, lập tức thốt: “Chuyện không giống như ngươi nghĩ đâu! Ngươi nghe ta giải thích!”
“Ta không quan tâm chuyện rốt cuộc như thế nào.” Dùng một âm thanh ôn nhu làm Tần Khai Dịch sởn tóc gáy. Thẩm Phi Tiếu dùng ngón trỏ đặt lên môi Tần Khai Dịch: “Ta chỉ quan tâm … Ta rốt cục cũng tìm thấy sư huynh.”
“…” Tần Khai Dịch có ảo giác như mình đang nằm mơ. Hắn nhìn khuôn mặt tuấn mỹ, sắp hỏng mất nói: “Ngươi đang đùa cái gì vậy, ta là nam a! Sao ngươi có thể có ý nghĩ này với ta. Thẩm Phi Tiếu, không phải ngươi điên rồi đi!”
“Ta đương nhiên biết sư huynh ngươi là nam.” Thẩm Phi Tiếu thản nhiên nói: “Nhưng vậy thì sao?”
“… Ta là nam a.” Tần Khai Dịch cảm giác Thẩm Phi Tiếu điên rồi, nếu không thì là mình điên rồi! Hắn lại thấy ảo giác kỳ quái như vậy … Hắn lại thấy Thẩm Phi Tiếu chậm rãi lột quần áo hắn, hướng về phía hắn mà đè xuống.
“Cứu mạng a!!!” Tần Khai Dịch rốt cục liều lĩnh kêu lên thê thảm.
“Ngươi tên gì?” Giọng ai vậy?
“Uy, ta nói ngươi đó, kỹ thuật ta có kém thế sao?” … Mặt Thẩm Phi Tiếu sao lại càng ngày càng mơ hồ?
“Uy, mỹ nhân. Còn sống sao, còn sống chi một tiếng a.” … Cái âm thanh này sao lại quen thuộc đến vậy.
“… Ngươi là ai?” Nhìn Thẩm Phi Tiếu trước mắt hóa thành một gương mặt đã từng gặp. Tần Khai Dịch thiếu chút nữa hôn mê: “Ngươi chính là cái tên hái hoa tặc kia!”
“Hắc hắc, mỹ nhân. Ngươi còn nhớ rõ ta a.” Mang theo nụ cười ngượng ngùng. Vệ Hòa tiếp tục lau mồ hôi trên lưng Tần Khai Dịch: “Ngần ấy năm không gặp, ngươi có khỏe không?”
“…” Tần Khai Dịch không biết mình rốt cuộc là đang nằm mơ hay vẫn ở trong hiện thực.
“Đừng có làm vẻ mặt như chết cha chết mẹ đó. Ngươi giết đồ đệ ta, ta còn không trách ngươi đâu.” Làm biểu tình ủy khuất, Vệ Hòa kéo góc áo Tần Khai Dịch: “Ta đây hoàn thành nguyện vọng đồ đệ ta, ăn ngươi được không?”
“… Thẩm Phi Tiếu đâu?” Tần Khai Dịch đã có chút không phân rõ hiện thực cùng cảnh trong mơ.
“Ai vậy?” Tuy ra vẻ như không biết. Nhưng khi nghe đến tên này, trong mắt Vệ Hòa lướt qua một tia lãnh ý.
“… Không có việc gì.” Đầu đau đớn, Tần Khai Dịch không còn khí lực nói linh *** với Vệ Hòa. Hắn cuộn mình thành một đoàn, mệt mỏi thiếp đi.
“Uy, mỹ nhân. Ngươi đừng ngủ a, uy…” Vệ Hòa nhìn Tần Khai Dịch dần dần ngủ đi, càng ủy khuất – ai kêu giáo lý thứ nhất của Hợp Hoan Tông bọn họ chính là phải – ôn nhu với mỹ nhân chứ, còn người thô bạo thì trực tiếp trục xuất bản giáo. Nếu không có thói quen không gian thi, hắn làm sao lại để con vịt trong miệng bay mất.
Thấy Tần Khai Dịch thật sự ngủ đi. Ánh mắt Vệ Hòa lướt qua thi thể đệ tử hắn trong góc tường.
“Thật là lợi hại.” Vuốt cằm, Vệ Hòa nhẹ giọng thì thào: “Ở ngoài ngàn dặm … cũng có thể khống chế tâm trí. Thẩm Phi Tiếu này, rốt cuộc là nhân vật phương nào.”
Đã ngủ say, Tần Khai Dịch hiển nhiên không biết. Nhờ Vệ Hòa, hắn lại tránh được một kiếp.
Mà lúc này, cách Khai Dương ngàn dặm, trong một trấn nhỏ. Khoanh chân ngồi ở trên giường, Thẩm Phi Tiếu chậm rãi mở mắt. Trong mắt hắn tràn ngập lạnh lùng cùng sát ý, một lát sau tâm tình mới bình phục. Thẩm Phi Tiếu cười lạnh: “Sư huynh, không ngờ vận khí ngươi thật đúng là tốt a…”
Ngay cả như vậy mà cũng có thể được người tới cứu ngươi. Hợp Hoan Tông đúng không? … Một ngày nào đó, hắn nhất định sẽ đem những chướng ngại vật dám ngăn cản hắn, nghiền nát toàn bộ! Nắm tay chảy ra máu tươi, Thẩm Phi Tiếu xuống giường, đi tới bên cửa sổ. Suy nghĩ một lát, lấy một hạc giấy trong ngực, phất tay thả đi.
Nếu đã muốn chơi, vậy thì nên chơi có ý tứ một chút. Sư huynh, ngươi ngàn vạn không cần lùi bước a …
|Tà Mị| Chương 65