Tần Khai Dịch tìm thấy thi thể Thẩm Phi Tiếu. À không, là thân thể, xém chút nữa bị dọa.

Chỉ thấy Thẩm Phi Tiếu nằm úp sấp trong đám cỏ lau cạnh bờ sông. Nhìn xa xa quả thực giống như một thi thể bị trương lên. Nhìn thấy một màn này Tần Khai Dịch vội vội vàng vàng chạy qua kéo Thẩm Phi Tiếu lên, thuận tiện lấy thiên trúc tử bên hông Thẩm Phi Tiếu dùng vải bao lại nhét vào ngực mình.

Sau khi kéo Thẩm Phi Tiếu lên bờ, Tần Khai Dịch nghiêm túc kiểm tra thân thể Thẩm Phi Tiếu một chút, lúc này mới yên tâm. Ngoài cánh tay bị gãy, không còn bất kì ngoại thương gì khác. Tần Khai Dịch dùng ván gỗ cố định tay Thẩm Phi Tiếu lại, lại thay một bộ quần áo sạch sẽ khác cho Thẩm Phi Tiếu, sau đó nhóm một đống lửa lên.

Trong tiểu thuyết, Thẩm Phi Tiếu khẳng định không phải do Tần Khai Dịch cứu … mà là tự mình tỉnh lại, bị thương cũng tùy tiện xử lý. Vài ngày sau mới gặp phải truyền nhân Thần Y Cốc, được người ta chữa trị vết thương. Sau đó mới lần đầu tiên bất ngờ gặp đại nữ nhi Tố Lưu Ly của cốc chủ Thần Y Cốc.

A, đây là định luật của nhân vật chính khi nhảy xuống vực mà không chết đi. Kỳ thật nếu không phải bị chồn tía một cước đạp xuống dưới, Tần Khai Dịch căn bản không có ý định đi theo Thẩm Phi Tiếu nhảy xuống vực. Hắn biết Thẩm Phi Tiếu nhất định sẽ không chết … Rõ ràng là trong vực này có một trận pháp hạn chế sử dụng linh lực, cho nên đối với người Thần Y Cốc mà nói chính là nơi có đi không có về. Đương nhiên không có bao gồm Thẩm Phi Tiếu.

Đến chạng vạng, Tần Khai Dịch đi ra bờ sông bắt mấy con cá. Ngay lúc hắn đang nướng cá lại phát hiện Thẩm Phi Tiếu vẫn luôn hôn mê lại có chỗ nào đó không đúng lắm – mặt hắn rất đỏ.

Nhìn mặt Thẩm Phi Tiếu đỏ đến không bình thường, Tần Khai Dịch vươn tay sờ sờ trán hắn, mới giật mình … Cái tên hùng hài tử lại đang phát sốt! Trong nguyên tác không hề có đoạn này a.

Phát hiện chuyện này, Tần Khai Dịch vội vàng từ trong giới chỉ móc ra thuốc trị thương, trực tiếp nhét vào miệng Thẩm Phi Tiếu.

“… Này không khoa học.” Nhìn bộ dạng Thẩm Phi Tiếu sốt đến mơ mơ màng màng, trên mặt Tần Khai Dịch lúc trắng lúc xanh. Hắn không thể tưởng tượng nổi nếu chồn tía không đá hắn xuống, không biết sẽ xảy ra chuyện gì. Thẩm Phi Tiếu bị sốt đến mơ hồ hiển nhiên không có năng lực tự chăm sóc mình, mà nếu cứ để hắn ở đây một mình …

Trong lòng sợ hãi một lúc, hóa thân thành bảo mẫu – Tần Khai Dịch kéo Thẩm Phi Tiếu ôm vào ngực. Sau đó lôi mấy bộ quần áo trong giới chỉ ra đắp lên người hắn.

“Ngô.” Hai má Thẩm Phi Tiếu vì bị sốt nên đỏ lên, thiếu bớt vào phần lạnh lùng thường ngày, ngược lại thêm vài phần đáng yêu. Tần Khai Dịch tuy không quá thích tính cách Thẩm Phi Tiếu, nhưng nhìn bộ dạng hắn yếu ớt rốt cuộc cũng không thể sinh ra phản cảm.

“A … Viêm Cốt.” Tần Khai Dịch thống khổ rên lên: “Nếu hắn cứ như vậy mà bệnh chết, ta biết làm sao đây a?”

“… Tần Thạch, đầu ngươi không có nếp nhăn đúng không.” Viêm Cốt hiển nhiên đối với Tần Khai Dịch càng ngày càng gay gắt: “Lúc ngươi một cước đá hắn xuống dưới, có lo lắng hắn chết hay không? Ông trời của ta ơi … Ngươi có thể nói cho ta biết rốt cuộc ngươi muốn làm gì sao?”

“Ta …” Tần Khai Dịch nghẹn lời, suy nghĩ nửa ngày mới nghĩ ra cái cớ: “Ta đây là đang rèn luyện hắn a!”

“Ngươi biết dưới vực sâu có sông? Ngươi biết trong sông có đá ngầm không? Ngươi biết Thẩm Phi Tiếu sẽ chuẩn xác rơi vào trong nước chứ không rơi trên bờ? Ngươi biết Thẩm Phi Tiếu sẽ không bị chết đuối?” Liên tiếp đặt câu hỏi làm Tần Khai Dịch nháy mắt mất đi ngôn ngữ, Viêm Cốt cười lạnh một tiếng: “Ngươi đừng nói cho ta biết tất cả đều nằm trong dự tính của ngươi.”

Nếu như vậy thì sao. Tần Khai Dịch cũng không thể nói mấy lời này, hắn cũng không giải thích với Viêm Cốt … Viêm Cốt có thể hiểu cái gì là hệ thống? là tiểu thuyết? là xuyên qua sao?

“Sao không nói?” Thấy thái độ Tần Khai Dịch, Viêm Cốt bất mãn tới cực điểm: “Ngươi vậy rốt cuộc đang muốn làm gì? Chơi vui sao? Một mặt tìm giết hắn, một mặt lại tình nguyện hy sinh chính mình cũng muốn cứu hắn. Tần Thạch, ngươi nói cho ta biết, ngươi rốt cuộc là muốn cái gì? Hay là thật giống ngươi nói, chỉ vì chơi rất vui?”

“Ta không thể giải thích được.” Tần Khai Dịch khô cằn nói: “Cũng không biết nên giải thích thế nào.”

Viêm Cốt nháy mắt trầm mặc, không nói gì nữa.

“Nhưng ta chỉ muốn nói một câu.” Tần Khai Dịch thở dài: “Ta sẽ không hại chết hắn. Nếu hắn chết, ta cũng sẽ chết.”

“Có ý gì?” Viêm Cốt nhíu mày: “Ngươi …”

“Ý tứ chính là, hiện tại địa vị hắn so với con ruột ta còn thân hơn.” Giải thích cũng phiền làm Tần Khai Dịch cả giận nói: “Ta tốt xấu cũng là chủ nhân ngươi. Ngươi nha, có thể hay không đừng cứ đưa tay ra bên ngoài.”

“Ngươi là chủ nhân ta? Ai nói.” Viêm Cốt lập tức biến sắc mặt: “Ta chưa bao giờ thừa nhận qua.”

“… Ha hả.” Tần Khai Dịch phát hiện miệng Viêm Cốt thật sự là càng ngày càng lợi hại …

“Cứ như vậy cũng không được.” Quan sát tình hình thân thể Thẩm Phi Tiếu, Viêm Cốt ngắt lời: “Hắn có dấu hiệu tâm ma nhập thể, cứ hôn mê như vậy, ta cảm giác … hắn sẽ chết.”

“Cái gì?” Tần Khai Dịch nghe xong thiếu chút nhảy dựng lên: “Không có khả năng! Hắn sao lại có dấu hiệu tâm ma nhập thể, hắn làm sao có thể!”

“Vì cái gì không có khả năng?” Viêm Cốt kỳ quái nhìn Tần Khai Dịch một cái: “Nóng lòng cầu thành, tâm ma nhập thể.”

Nóng lòng cầu thành … Bốn chữ kia nháy mắt đem Tần Khai Dịch đánh xuống địa ngục. Hắn sao không rõ nguyên nhân Thẩm Phi Tiếu nóng lòng cầu thành chứ. Trong tiểu thuyết, Thẩm Phi Tiếu luôn bị nhục mạ nên không ngừng mạnh mẽ. Mà giờ … Thẩm Phi Tiếu lại có nhiều thêm một mục tiêu nên nóng lòng cầu thành.

“Xem ra là vì báo thù cho ngươi.” Viêm Cốt nhất châm kiến huyết, cũng không đi quản sắc mặt khó coi của Tần Khai Dịch: “Ha ha, cái này đúng như nguyện vọng của ngươi đi?”

“…” Tần Khai Dịch trong lúc nhất thời lại không biết nên nói gì cho phải.

“Trước tiên phải cứu tỉnh hắn đã.” Viêm Cốt suy tính một lát nói: “Nếu không thật sự sẽ nguy hiểm.”

“… Được rồi.” Tần Khai Dịch nhăn nhó … Xem ra hắn không thể giống như trong nguyên tác chờ Tố Lưu Ly tới cửa, hắn phải nhanh chóng tiến vào Thần Y Cốc … Sớm đi ngày nào Thẩm Phi Tiếu sẽ nhanh được chữa trị ngày đó. nếu không chắc chắn Thẩm Phi Tiếu sẽ chết …

Nghĩ vậy, Tần Khai Dịch cũng không chần chừ nữa. Hắn nhanh chóng gặm vài miếng cá lót dạ, dùng quần áo bao kín Thẩm Phi Tiếu rồi cõng hắn đi.

“Ngươi muốn đi đâu?” Viêm Cốt nghi hoặc nhìn Tần Khai Dịch, không rõ hắn rốt cuộc muốn làm gì.

“Dưới vực sâu này có môn phái tên Thần Y Cốc, ngươi chắc là có nghe nói qua đi.” Giờ cũng không phải là lúc giấu diếm Viêm Cốt nữa, Tần Khai Dịch nói rất sảng khoái: “Cốc chủ Thần Y Cốc … khẳng định có biện pháp trị cho Thẩm Phi Tiếu.”

“Thần Y Cốc?” Viêm Cốt nghe vậy kinh ngạc: “Ngươi sao lại biết Thần Y Cốc, còn có thể tìm được nơi bọn họ ở?”

Tần Khai Dịch không trả lời, hắn cũng không thể nói cho Viêm Cốt biết cái Thần Y Cốc kia chính là do hắn tiện tay viết ra được!

“Nhưng Thần Y Cốc đã không xuất thế rất nhiều năm.” Viêm Cốt nói: “Bọn họ sẽ cứu Thẩm Phi Tiếu sao?”

“Sẽ cứu.” Tần Khai Dịch quả quyết nói: “Chỉ cần là người có liên quan đến Tiết Hiền, bọn họ sẽ ra tay.”

“Vì cái gì? Sao ta lại không biết?” Viêm Cốt càng thêm kinh ngạc.

“Ngươi không cần biết …” Tần Khai Dịch nhún vai. Nếu không viết Thần Y Cốc như thế thì trong tiểu thuyết nói không chừng Thẩm Phi Tiếu sẽ chết dưới đáy vực … Còn có những tình tiết đằng sau nữa a.

“Tiết Hiền dám giấu ta.” Giọng Viêm Cốt nháy mắt lên cao, nắm chắc một cái trọng điểm quỷ dị: “Hắn có quan hệ cùng với tên khốn Thần Y Cốc nào a a a!”

“Tên khốn?” Tần Khai Dịch sửng sốt.

“…” Viêm Cốt không nói, dù Tần Khai Dịch có truy vấn đến cỡ nào cũng như người câm khiến cho Tần Khai Dịch đối với chuyện giữa Viêm Cốt cùng Tiết Hiền dị thường tò mò … Xem ra nhất định lại là một câu chuyện đầy éo le.

Nhưng hiện tại, chuyện quan trọng nhất là tìm ra Thần Y Cốc, những chuyện khác cứ để sau … Nhưng vấn đề chính là, Thần Y Cốc rốt cuộc ở đâu?

Cõng Thẩm Phi Tiếu bị sốt đến mơ hồ, Tần Khai Dịch nhìn chung quanh có chút xoắn xuýt. Hắn nghiêm túc tự hỏi trong chốc lát, quyết định đi về hạ du tìm kiếm, dù sao trong tiểu thuyết Thẩm Phi Tiếu đi hướng này mới thấy Tố Lưu Ly đang chơi đùa trên sông. Tuy thời gian không khớp nhưng giờ không còn lựa chọn nào khác.

Ôm ý nghĩ đó, Tần Khai Dịch quyết định khởi hành ngay trong đêm.

Men theo bờ sông mà đi, dưới vực sâu lại không thể sử dụng linh lực. Một đường xóc nảy, cho đến khi tia sáng đầu tiên ló dạng Tần Khai Dịch mới giật mình, thì ra trời đã sáng.

Hắn hướng lên không trung vài lần, đang chuẩn bị đi tiếp. Đột nhiên nghe thấy tiếng Thẩm Phi Tiếu rên lên.

“Thẩm Phi Tiếu? Ngươi tỉnh?” Tần Khai Dịch kinh ngạc nói, vội vàng ngồi xổm xuống thả Thẩm Phi Tiếu nằm lên mặt đất: “Phi Tiếu?”

“Ân …” Thẩm Phi Tiếu hơi hơi mở mắt ra. Trên mặt vẫn ửng đỏ vì sốt: “Ta … chết sao.”

“Không có.” Tần Khai Dịch giật giật khóe miệng: “Hiện tại ngươi thấy thế nào, có chổ nào khó chịu?”

“Ngươi …” Thẩm Phi Tiếu mở mắt nhìn thấy Tần Khai Dịch, ngay lập tức liền đẫm lệ. Hắn vươn tay ôm chặt lấy Tần Khai Dịch, ngữ khí thê lương tới cực điểm: “Đừng bỏ ta lại một mình, ngươi không được đi, ngươi không được chết!”

Trong lòng Tần Khai Dịch như đánh nghiêng bình gia vị hỗn loạn, hắn nhìn Thẩm Phi Tiếu trong lúc nhất thời yếu ớt tới cực điểm. Vươn tay nhẹ nhàng vỗ lưng hắn, trấn an thiếu niên: “Ta không đi, ngươi đừng sợ, ta không đi.”

Đưa lưng về phía Thẩm Phi Tiếu. Tần Khai Dịch lại không có nhìn thấy, sau khi hắn nói những lời này, con ngươi Thẩm Phi Tiếu từ màu đen chuyển tử sắc, lại giống như ảo giác nhanh chóng biến mất vô tung vô ảnh.

“Ta sẽ nhớ kỹ… mỗi câu ngươi nói.” Thẩm Phi Tiếu nói xong câu này, lần thứ hai hôn mê bất tỉnh.

|Tà Mị| Chương 49