Editor: Gấu Lam

"Chỉ dựa vào Thời Kham?" Thời Nghệ Viện tức giận suýt thì bật cười.

Lính đánh thuê đều là con khỉ không đầu óc quả nhiên không sai, cô ta bảo mình coi chừng Thời Kham, nó là cái thá gì? Đủ để cô ta dám buông lời hung ác trước mặt bà?

"Chỉ bằng tôi," Diệp Anh giơ tay nắm chặt thành quyền, khớp xương kêu răng rắc, " thì loại như mấy người, còn chưa đủ tư cách để ông chủ tự mình động thủ."

Thời Nghệ Viện giận dữ, nụ cười nháy mắt biến mất, chỉ còn lại âm lãnh phẫn nộ, trầm mặc đối diện với Diệp Anh.

Thân thể lão thái thái Cố Cẩm Đường cực suy yếu, cùng hàn huyên với Thời Kham và Nhiếp Gia một hồi, tinh thần hơi mệt mỏi, Thời Kham nhìn bà ngủ một lát mới nắm tay Nhiếp Gia chuẩn bị đi về. Vừa mở cửa, nhìn thấy hai người ở ngoài đối diện nhau lửa chiếu bùm bùm.

Thời Nghệ Viện thấy Thời Kham đi ra, lại liếc nhìn Nhiếp Gia bên cạnh, biểu tình không vui ném xuống một câu: "Ba tìm chú." Nói xong lạnh mặt rời đi.

Nhiếp Gia hơi dùng sức mà nhéo nhéo ngón tay Thời Kham, nói: "Em đi với anh."

Thời Kham câu môi nói: "Trong miệng ba anh trước nay không có lời gì hay, em vẫn là đừng đi." Ngày thường Thời lão ân cần dạy bảo hắn nhưng thật ra là làm khó dễ, Thời Kham cũng có thể không so đo, nhưng nếu đổi thành Nhiếp Gia, vậy tuyệt đối không được.

"Vậy anh cũng không được đi, có lông chó." Nhiếp Gia nói.

Thời Kham hơi hơi nhướng mày, nguyên lai cậu lo mình sẽ bị dị ứng.

Diệp Anh vừa muốn nói mình có mang theo thuốc, liền nghe thấy giọng điệu ngọt ngào trào ra tận đáy lòng Thời Kham, " Được, vậy anh không đi, chúng ta về nhà thôi."

Nhiếp Gia cười cười, bị Thời Kham dắt đi mất.

Diệp Anh đi theo ở phía sau duỗi tay gãi gãi quai hàm mình, đánh giá bóng hình Nhiếp Gia, trong lòng tấm tắc hai tiếng, cho tới bây giờ đều không thể lý giải được tình yêu như gió lốc của hai người này.

Tình yêu bộ thần kỳ vậy sao?

Diệp bảo tiêu lâm vào trầm tư.

Thời Kham cùng Nhiếp Gia cũng không lập tức trở về, mà kêu bác sĩ chủ trị cho lão thái thái dò hỏi tình huống, lại xem xét các trị số thân thể gần đây của lão thái thái.

Bác sĩ đẩy đẩy mắt kính trên mũi, biểu tình có chút đau đớn nói: "Thân thể lão thái thái ngày càng tếu, dựa vào tình huống thân thể thì không thể phẫu thuật chuyển đổi cơ quan được, Thời tiên sinh vẫn nên chuẩn bị tâm lý thật tốt, lão thái thái chỉ sợ không chịu nổi nửa năm."

"Tôi đã biết, cho tới nay các vị đã vất vả rồi." Thời Kham chỉ khẽ run lên, buông chồng báo cáo xuống.

Bên ngoài trời mưa, bỗng nhiên mưa to tầm tã vây hai người ở dưới mái hiên. Diệp Anh lái xe qua, tấp xe vào đại chỗ trống nào đó, đè ép vài ngọn cỏ xanh biếc. Cô xuống xe cầm theo một cái ô màu đen, che trên đầu hai người.

Thời Kham che chở Nhiếp Gia đi vào ghế sau, Diệp Anh lại vòng về ghế lại, đứng tại chỗ nhìn quanh bốn phía mới thu dù chui vào trong xe.

"Kỳ thật sống chưa chắc là chuyện tốt." Nhiếp Gia nói lời này nghe không quá thích hợp, nhưng Thời Kham lại không phản bác.

"Đúng vậy, cho tới nay bà đã sống rất vất vả." Thời Kham vuốt ve đầu ngón tay Nhiếp Gia, cảm xúc có hơi sa sút.

Thời Kham vẫn luôn phát triển ở nước ngoài, hắn quan tâm mẹ hắn như vậy hẳn cũng từng suy nghĩ đưa bà qua bên đó sống chung. Nhưng hôm nay nhìn thấy lão thái thái chỉ nguyện ý nghe Thời Kham bện nên những lời nói dối tốt đẹp, nói vậy từ đầu đến cuối chính là người phụ nữ truyền thống đến mức hủ bại. Mặc dù chồng không hề quan tâm mình chút nào, thậm chí ngoại tình, cũng không muốn rời khỏi căn nhà này.

Bị chồng đem lại những nỗi đau thấu tâm can, sống cũng không muốn sống nữa, để mình vật vờ đến chết mới chịu.

Nhiếp Gia không nói nữa.

Hai người cứ như vậy đi mất, mà Thời lão vẫn còn chờ ở đại sảnh. Ông duỗi thẳng lưng, hai tay chống gậy, lẳng lặng ngồi. Con chó St. Bernard nằm bò bên chân, lông chó bay bay trong không khí, rơi đầy thảm.

Quản gia tiến vào báo với ông một câu: "Lão gia, thiếu gia đã đi rồi......"

"Cái gì?!" Thời Nghệ Viện ngồi cạnh Thời lão hơi sửng sốt, còn tưởng rằng mình nghe lầm.

"Thiếu gia đi rồi." Quản gia căng da đầu nói.

" Sao đây, bây giờ tôi gọi nó không nghe à! Cái thằng nghịch tử này, nó muốn tạo phản sao!" Thời lão rống giận, đập gậy thật mạnh lên tấm thảm, ngực phập phồng kịch liệt, mắt trừng to.

Thời Nghệ Viện nhíu mày trầm mặc một hồi, "Tôn thiếu gia đã trở lại chưa?"

Quản gia lắc lắc đầu: " Vẫn chưa, Xa Quân thì đã trở về, nói là tôn thiếu gia đến chung cư của thiếu gia, không biết hiện tại đi đâu rồi."

" Bảo Xa Quân đem tôn thiếu gia mang về đây, hợp đồng bên Tần gia vẫn chưa xong, người trẻ tuổi đúng là không biết nặng nhẹ, vì một thằng đàn ông chính sự cũng không làm." Thời lão nhìn màn mưa dày nặng bên ngoài, trong thanh âm dù ôn nhu, nhưng trên mặt lại tức giận.

Thời Nghệ Viện có chút không vui nói: "Ba, tay Hạo Nhiên bị gãy rồi. Hai vị công tử Tần gia và Phí gia cũng bị thương, Hạo Nhiên vẫn còn đeo bám thằng nhãi đó không buông, dù rằng nó đã theo Thời Kham, nhưng chuyện này phải tính sao đây?"

Hơi thở Thời lão âm trầm buồn buồn một hồi, nói: " Bảo Xa Quân chọn một chỗ, chôn thằng nhãi đó."

" Vâng lão gia." Quản gia yên lặng lên tiếng.

Sắc mặt Thời Nghệ Viện lúc này mới đẹp chút, đi qua đỡ Thời lão, đi xuống nghỉ ngơi.

Thời lão nắm tay con gái, thanh âm nghe không ra cảm xúc: "Hạo Nhiên không còn nhỏ, nếu con không bỗng nhiên gả đến Hạ Thành, ba ba đã sớm giao Thời gia cho con, còn nó đến tình nhân cũng không giải quyết được."

Trong lòng Thời Nghệ Viện cả kinh, đương nhiên minh bạch ngụ ý của Thời lão. Người thừa kế Thời gia, nếu việc nhỏ như vậy cũng làm không xong, năng lực như thế nào là một chuyện, làm Thời lão không hài lòng lại là một chuyện khác.

"Hạo Nhiên tuổi trẻ khí thịnh, phương diện này không hiểu lại xúc động. Ba nhìn con năm đó, không phải cũng không biết gì, đầu óc nóng lên đã đòi kết hôn sao." Thời Nghệ Viện nói.

Thời lão nói: "Cho nên ba không đem Thời gia giao cho con."

Thời Nghệ Viện âm thầm cắn chặt răng, không nói nữa.

Diệp Anh cũng không lái xe về chung cư, mà đến Thế Gia Media.

Nhiếp Gia đích xác không có thời gian rỗi, bởi vì cậu vừa mới lập một hạng mục mới, phải xử lý rất nhiều việc.

Sản xuất tuy rằng sốt ruột, nhưng vẫn nghe theo Nhiếp Gia, Nhiếp Gia phân phó gì đều đi làm. Kịch bản Nhiếp Gia chọn trước đó ông cũng xem qua, rất nhanh đã định ra một danh sách diễn viên hoàn hảo, một vài nhân vật quan trọng ông cũng đã chọn được diễn viên thích hợp, chỉnh sửa tư liệu xong thì đưa đến văn phòng Nhiếp Gia để cậu xem xét.

Nếu ông chủ muốn thật tiết kiệm, vậy sản xuất sẽ chọn diễn viên trong Thế Gia Media, dù sao cũng là người một nhà, thù lao đóng phim sẽ dễ thương lượng.

Sản xuất biết Nhiếp Gia tới công ty liền quăng mấy quyển tổ họp phim trong tay, cầm danh sách diễn viên đến tìm cậu.

"Vào đi." Sau khi gõ cửa, bên trong có giọng nói một người phụ nữ, sản xuất sửng sốt, nhưng sau khi đẩy cửa tiến vào thì hoàn toàn ngây người.

Nhiếp Gia là chủ tịch Thế Gia cũng kiêm luôn tổng tài chấp hành, văn phòng rộng rãi, tường làm từ thuỷ tinh lộ ra màn mưa bên ngoài, trong nhà chỉ có thể nghe thấy tiếng mưa mỏng manh rơi tí tách, có loại tình thú không nói nên lời. Nhiếp Gia dựa vai Thời Kham thảo luận kịch bản với hắn, hai người cách cực gần, đầu chạm trán kề sát nhau, ngẫu nhiên nhìn nhau cười, miễn bàn có bao nhiêu ái muội.

Gan của sản xuất như sắp nổ tung, nhanh chóng đóng cửa lại miễn cho bị những người khác thấy.

Này này...... lá gan của ông chủ cũng quá lớn rồi đó! Công nhiên ngoại tình? Nếu để Lâm Hạo Nhiên biết, cậu còn mệnh sống sao!

" Ông chủ......" Sản xuất suy yếu bò qua, muốn ngăn bọn họ lại.

Nhưng mà ông mới vừa đến gần, chỉ ngắm Thời Kham một cái, liền bị một áp lực vô hình tưởng như siết chặt cổ ông, khiên ông không thở nỗi. Người này rõ ràng không lộ ra hung ác, thậm chí giữa lông còn còn mang theo ý cười ôn nhu, nhưng người đứng ở bên gắn, sản xuất đương nhiên có thể phân rõ người này tuyệt đối không dễ chọc......

" Đây là gì?" Nhiếp Gia không chú ý tới khác thường, rút danh sách trong tay sản xuất ra.

Sản xuất do dự mãi, vẫn không dám nói lung tung, căng da đầu nói: "Danh sách diễn viên chính, tôi đã chọn mấy diễn viên có diện mạo và khí chất phù hợp trong công ty chúng ta, kinh nghiệm không tính nhiều, nhưng kỹ thuật diễn không tồi, chỉ là không có danh khí nên không có khả năng kêu gọi doanh thu phòng vé."

" Tôi sẽ xem trước, chọn xong rồi sẽ thông tri chú gọi người đến quay thử. Hợp đồng bên tổ làm phim thế nào ồi?" Nhiếp Gia cũng không ngẩng đầu lên lật từng tờ danh sách.

Diệp Anh đem tới một ly hồng trà Anh quốc mới vừa pha xong, phân biệt rót cho Nhiếp Gia cùng Thời Kham một ly, sau đó giống như không thấy sản xuất mà tự rót cho mình một ly bưng đến bàn nhỏ bên cửa sổ, ngồi xuống chơi di động. Thời Kham vẫn một tay ôm sau eo Nhiếp Gia, dáng người dựa trên sô pha hơi có chút khí thế kiêu căng, hắn bưng hồng trà lên nhẹ nhấp một ngụm, sau đó đưa cho Nhiếp Gia.

Sản xuất bỗng chốc ngốc.

Động tác này kỳ thật sản xuất cũng thường nhìn thấy Lâm Hạo Nhiên làm như vậy với ông chủ, chỉ là phần lớn thời điểm đều khiến sản xuất cảm thấy không thoải mái, thái độ của Lâm Hạo Nhiên đối với ông chủ luôn tràn ngập chiếm hữu cùng thi ngược, phảng phất chỉ xem ông chủ là một món đồ vật. Nhưng nhìn người đàn ông lớn tuổi hơn Lâm Hạo Nhiên trước mắt ông, cùng làm một động tác, lại khiến ông cảm thấy, hắn tựa hồ rất yêu ông chủ.

"Hỏi ông đó." Diệp Anh nâng giọng.

Sản xuất lập tức lấy lại tinh thần, " Tổ làm phim bên kia quyết định theo hợp đồng như trước, chiều nay hẳn có thể giải quyết xong. Nhưng còn bên đạo diễn, ông chủ à ngài thật sự không làm sao?"

" Tôi nói rồi tôi sẽ không đạo diễn, ông lấy kịch bản cho vài đạo diễn đó xem, chọn người có năng lực chút là được." Nhiếp Gia lại lật thêm một tờ.

Sản xuất mặt vô biểu tình, " Ông chủ, đây chính là một đầu tư lớn đó, là cơ hội tốt để Thế Gia xoay người. Đây là kịch bản của ngài, ngài không đạo diễn thì ai làm, ngài đừng đùa tôi nữa, nếu truyền ra là phim của ngài mà để người khác đạo diễn, bên ngoài không chừng nói ngài hết thời."

" Tôi đang vội chuyện khác, tôi phải bao thầu hết xảo đồ hoạ và phối nhạc, còn có phần quay, chọn được đạo diễn rồi thì bảo đến thương lượng với tôi. Hai ngày nay tôi còn tính sửa kịch bản nữa, dự là sẽ dọn về nhà công tác, mấy thứ khác chú xem rồi làm, không có việc gì thì đừng tới tìm tôi." Nhiếp Gia nói.

Nguyên chủ sẽ đạo diễn, nhưng Nhiếp Gia thì không...... Nếu không phải trong tình thế lấy trứng chọi đá, cậu cũng không nghĩ phải dùng nhiều tiền đến thế đâu.

Sản xuất khuyên không được chỉ có thể từ bỏ, bên này đã ở chuẩn bị lập tổ, kêu cậu nhanh chọn lựa diễn viên, sau đó rời đi, lại khẩn trương đóng cửa kín mít mới chịu đi.