Ôn Trĩ Sơ không thể tin mở to mắt, vội vàng lôi tờ giấy nháp từ trong túi ra.

Nhìn những chữ cái giống chữ tiếng Anh lít nha lít nhít trên đó, cậu nghẹn lời.

Đến cuối cùng là tiếng Anh đã nɠɵạı ŧìиɦ hay Toán học đã bị đá.

Thì hiện giờ cũng không có gì mất mặt hơn chuyện cậu nhầm giấy nháp đề thi olympic toán thành tiếng Anh được. Ôn Trĩ Sơ nhìn chằm chằm giấy nháp, lại ngẩng đầu liếc qua Tần Gia Thụ, ánh mắt kinh ngạc bồi hồi giữa hai bên.

"Tôi... tôi thấy trên đó có một đống aabb..." Hai bàn tay Ôn Trĩ Sơ nắm lấy tờ giấy nháp, cúi xuống bắt đầu tìm cớ.

[Hệ thống: Cậu đừng nói nữa].

Ôn Trĩ Sơ: "Thế nhưng lỡ cậu ấy không tin tôi nhìn nhầm Toán thành Anh thì làm sao bây giờ".

[Hệ thống: Hắn tin, cậu không tin thì ngẩng đầu nhìn hắn xem].

Ôn Trĩ Sơ nửa tin nửa ngờ, ngẩng đầu lên liền đối diện ngay với ánh mắt nhìn một kẻ ngốc của Tần Gia Thụ.

[Hệ thống: Cậu nhìn xem, tôi nói hắn tin cậu mà].

Ôn Trĩ Sơ: ...

Đây chắc chắn là ánh mắt chân thành nhất Tần Gia Thụ dành tặng cho cậu kể từ khi Ôn Trĩ Sơ đến thế giới này. Bởi vì hắn coi cậu là đồ đần cho nên hắn chưa từng nghi ngờ chuyện cậu nhầm lẫn giấy nháp đề thi Olympic Toán với giấy nháp tiếng Anh.

Nhìn dáng vẻ người trước mặt cố gắng giải thích với mình, Tần Gia Thụ mất kiên nhẫn giơ tay ấn ấn mi tâm, không biết tại sao mình lại cứ muốn so đo với cậu.

Sau đó hắn lườm cậu, lạnh lùng nói: "Vất đi".

Ôn Trĩ Sơ sững sờ: "Hả?"

Bàn tay người kia vô thức ôm trang giấy vào trong ngực, Tần Gia Thụ cau mày nhìn động tác của đối phương.

"Chẳng lẽ cậu muốn giữ lại xem?"

Ôn Trĩ Sơ chớp chớp mắt hai lần, lắp bắp mở miệng muốn nhận được sự đồng ý của hắn: "Thế... thế có được không?"

Tần Gia Thụ không biết nói sao, những tờ giấy rách kia hắn giữ lại cũng chẳng có tác dụng gì, mà đối phương ôm nó trong ngực như bảo bối, hắn không cần nghĩ cũng biết tại sao đối phương lại muốn có nó.

Nhưng vì đoán được nên hắn lại càng khó chịu, nhìn Ôn Trĩ Sơ mỉa mai: "Công thức toán học thích hợp với cậu hơn đấy".

Nói xong hắn liền cất bước rời đi.

Ôn Trĩ Sơ nhìn theo bóng lưng thẳng tắp của đối phương: "Cậu ấy đang động viên tôi hả?"

[Hệ thống: Hắn đang làm nhục cậu].

"..." Ôn Trĩ Sơ: "Lỡ đâu cậu ta ghen tị với tôi thì sao?"

[Hệ thống: Ghen tị với một kẻ nhìn nhầm Toán thành tiếng Anh ấy hả?]

Ôn Trĩ Sơ: ...

Ôn Trĩ Sơ mím môi, cảm thấy mình bị coi thường, mặc dù tiếng Anh cậu không tốt thật, nhưng thành tích Toán học cũng không tồi, thế là cậu tràn đầy tự tin cúi đầu đọc trang giấy trong tay một chút.

Một giây, hai giây. . . năm giây. . .

Chỉ thấy Ôn Trĩ Sơ lưu loát gấp tờ giấy kia lại, một lần nữa nhét vào trong túi.

Giọng điệu cậu chém đinh chặt sắt tuyên bố: "Cậu ta nhục nhã tôi".

Thiên Miêu tinh linh: . . .

Ôn Trĩ Sơ quay về lớp vừa lúc tiết học kết thúc, hạng hai đếm ngược ngồi tại chỗ duỗi lưng, nhìn Ôn Trĩ Sơ mở miệng hỏi: "Ồ ngon, trốn học đi chơi hả?"

Ôn Trĩ Sơ: "... Không.... Đến tổ bộ môn tiếng Anh".

Hạng hai đếm ngược giật mình: "Mày đến đó làm gì, tự chui đầu vào rọ?"

[Hệ thống: Hai cậu không hổ là bạn cùng lớp].

Đỉnh đầu Ôn Trĩ Sơ hiện lên dấu hỏi chấm.

[Hệ thống: Cách dùng thành ngữ đúng là chung một lò].

Ôn Trĩ Sơ: ...

[Hệ thống: Giáo viên Ngữ Văn sẽ không tức chết thật chứ?]

Ôn Trĩ Sơ: "Có lẽ thầy đã quen rồi".

[Hệ thống: Nói cũng đúng, chứ không thì cậu đã chẳng được mời đến ngắm cảnh ở mỗi tổ tiếng Anh].

Hy vọng cách sử dụng thành ngữ của họ, giáo viên Ngữ Văn mãi mãi sẽ không nghe được.

Vì tính mạng của cậu, cũng vì sức khỏe của thầy.

Ôn Trĩ Sơ mở bài kiểm tra tiếng Anh ra trước mặt hạng hai đếm ngược, nói: "Cô... gọi tôi lên".

Hạng hai đếm ngược nhìn cậu kinh hãi.

Ôn Trĩ Sơ tưởng là cậu ta bị thành tích tiếng Anh thấp kinh người của cậu hù dọa, vội mở miệng định giải thích, nhưng lời nói còn chưa ra miệng, đã nghe đối phương kinh ngạc hỏi: "Hôm nay kiểm tra tiếng Anh sao?!"

Ôn Trĩ Sơ: . . . Xin lỗi đã quấy rầy.

Buổi tối Ôn Trĩ Sơ mang theo giấy nháp đề thi toán Olympic của Tần Gia Thụ trở về, dựa theo nội dung nhiệm vụ mà ném nó vào trong thùng rác.

[Hệ thống: Tinh! Nhiệm vụ hoàn thành, giá trị nhân vật phản diện 45%, phần thưởng 200 tệ].

Ôn Trĩ Sơ nghe xong thì hơi ngạc nhiên, không ngờ giá trị nhân vật phản diện của cậu đã sắp được một nửa. Tính lại thì cậu đã đến thế giới này được ba tháng, cũng dần quen với cuộc sống ở đây.

[Hệ thống: Thế nào, thế giới này tốt hơn thế giới trước của cậu không ít nhỉ?]

Ôn Trĩ Sơ vốn định nói đúng, nhưng không biết nghĩ đến điều gì, cậu lại lắc đầu.

Thiên Miêu tinh linh không hiểu, [Nơi này không có họ hàng luôn ghét bỏ cậu, cũng không có những kẻ bắt nạt cậu, làm nhiệm vụ lại có tiền tiêu, sao lại không bằng thế giới trước?]

Ôn Trĩ Sơ mím môi: "Tôi thích thế giới kia, vì nơi đó có bố mẹ tôi".

Không phải cậu hoài niệm cuộc sống lúc trước, chỉ là cậu hoài niệm người thân trong trí nhớ của cậu.

Mặc dù bố mẹ qua đời rất sớm, chỉ tồn tại trong trí nhớ trước năm cậu mười tuổi. Nhưng đó chính là khoảng thời gian cuộc sống của cậu hạnh phúc nhất, là ký ức quý giá nhất trong tuổi thơ của cậu.

Thiên Miêu tinh linh nghe xong im lặng một hồi.

[Hệ thống: Vậy ở nơi này cậu có cảm thấy cô độc không?]

"Không". Lần này Ôn Trĩ Sơ không chút do dự lắc đầu, sau đó nhếch miệng lên nở một nụ cười nhàn nhạt: "Nơi này tôi có bạn, còn có cậu luôn ở bên nói chuyện với tôi, thật sự rất cám ơn cậu".

Thiên Miêu tinh linh nhất thời bị lời cám ơn này làm cho xấu hổ: [Nào có~ tôi nào có giúp được gì cho cậu, mặc dù cậu nói với tôi như vậy, nhưng thật sự tôi không vui sướng chút nào đâu ha ha ha ha ha]

Nghe giọng cười của Thiên Miêu tinh linh, Ôn Trĩ Sơ: ...

Vì muốn được nghe thêm thật nhiều lời ca ngợi, Thiên Miêu tinh linh tiếp tục hỏi, [Nếu thế giới này không có tôi, cậu sẽ cảm thấy cô đơn lắm hả?]

Ôn Trĩ Sơ vừa định nói đúng, ánh mắt mới lướt qua lại gặp được động vật nhỏ đáng yêu đang bò trong góc tường: "... Có lẽ là không đâu".

Thiên Miêu tinh linh: !

Sau đó nó thuận theo ánh mắt của Ôn Trĩ Sơ nhìn sang.

[Hệ thống: Thuốc diệt động vật nhỏ của cậu không tốt lắm nha].

Ôn Trĩ Sơ: ...

Không biết phải trải qua bao nhiêu hiệp đấu với đám động vật nhỏ, cuối cùng Ôn Trĩ Sơ cũng gian nan giành được thắng lợi, ngã xuống giường.

Sáng sớm hôm sau Ôn Trĩ Sơ mới mơ màng từ trên giường tỉnh lại, hai con mắt tựa như bị keo dính dán chặt không mở nổi ra.

Chỉ nghe thấy cậu nằm trên giường lẩm bẩm: "Buồn ngủ quá, buồn ngủ quá. . ."

[Hệ thống: Nhiệm vụ nhân vật phản diện, làm việc nhân vật chính chán ghét ngay trước mặt đối phương, nhiệm vụ hoàn thành giá trị nhân vật phản diện tăng 5%, phần thưởng 200 tệ, nhiệm vụ thất bại phạt 200 tệ].

Sau khi tuyên bố xong nhiệm vụ, Thiên Miêu tinh linh mở miệng hỏi: [Còn buồn ngủ nữa không?]

Ôn Trĩ Sơ: ". . . Cám ơn, tôi tỉnh rồi."

Sau đó cậu cố nở một nụ cười, trong lúc nhất thời còn khó coi hơn cả khóc: "Cậu thật tri kỷ".

[Hệ thống ngượng ngùng: Tôi vẫn luôn như thế mà].

". . ."

Tiền khó kiếm, phân khó ăn. Ôn Trĩ Sơ rời giường rửa mặt, hùng hục đeo cặp sách chạy đến trường.

Khi đang ngồi trên xe bus, cậu suy nghĩ về nhiệm vụ được giao. Nếu cậu làm chuyện Tần Gia Thụ ghét ngay trước mắt hắn, thì có khác gì cậu đang nhảy disco giữa bãi mìn đâu?

Ôn Trĩ Sơ hơi lo lắng: "Thiên Miêu tinh linh, cậu ấy sẽ không đánh tôi thật chứ?"

[Hệ thống: Sao có thể, cậu xem, những nhiệm vụ trước cậu làm, có nhiệm vụ nào bị hắn đánh chưa?]

Ôn Trĩ Sơ im lặng một hồi, "Có lẽ do tôi may mắn".

[Hệ thống: Là ai cho cậu dũng khí mà dám phát biểu mình là kẻ may mắn hả?]

"..."

Rồi, là cậu suy nghĩ nhiều thôi.

[Hệ thống: Thực ra nhiệm vụ này không khó, chỉ là làm cho nhân vật chính ghét thôi mà].

Ôn Trĩ Sơ: "Tôi cảm thấy rất khó".

[Hệ thống: Không khó mà, dễ lắm ấy].

Ôn Trĩ Sơ khó hiểu: ?

[Hệ thống: Cậu chỉ cần đứng trước mặt Tần Gia Thụ thở là xong].

"..."

Cậu biết là hắn ghét cậu, nhưng cậu không nghĩ là hắn chán ghét cậu đến mức đó đâu.

Mặc dù Ôn Trĩ Sơ còn chưa nghĩ ra mình nên làm gì, nhưng chuyện quan trọng nhất là cậu phải gặp Tần Gia Thụ ở trường mới được.

Thế là cả buổi sáng, ngoài việc phơi mình trong lớp học, chỉ cần chuông tan học reo lên là Ôn Trĩ Sơ sẽ mò đến cửa lớp 11-1 ngóng đợi.

Ai ngờ chỗ ngồi của Tần Gia Thụ vẫn trống không.

Ôn Trĩ Sơ cứ đứng ngốc ra ở cửa lớp 11-1 như thế.

"Ôn Trĩ Sơ?"

Nghe thấy có người gọi mình, cậu quay đầu nhìn lại, người đến không phải ai khác chính là kẻ tưởng nhầm chiến thư thành thư tình lần trước – Tưởng Vũ.

"Sao cậu lại tới đây?"

Ôn Trĩ Sơ: "Tôi... tôi..."

"Tiểu Miên lại nhờ cậu gửi thư tình?"

Ôn Trĩ Sơ vội vàng xua tay: "Tôi... tôi đi ngang qua thôi".

Tưởng Vũ ngạc nhiên, nếu cậu ta nhớ không lầm thì lớp 11-11 ở tầng ba, còn lớp 11-1 lại ở tận tầng năm.

Ôn Trĩ Sơ nhìn người ta, hai bàn tay xoắn xuýt lấy nhau, lắp bắp hỏi thăm: "À thì... Tần Gia Thụ đâu rồi?"

Tưởng Vũ: "Sáng nay cậu ấy xin phép nghỉ."

Đây đúng là tin dữ đối với Ôn Trĩ Sơ, không vội nhắc đến chuyện nét mặt cậu hiện lên bao nhiêu thất vọng, chỉ nhìn dáng vẻ thôi cũng cảm thấy cậu như một con cún bị bỏ rơi ở bên đường, đang ủ rũ cụp tai xuống.

Sau đó cậu nhìn Tưởng Vũ hỏi thêm: "Vậy... vậy chiều nay cậu ấy có đi học không?" Tưởng Vũ nói thật, "Chuyện này tôi cũng không biết".

Ôn Trĩ Sơ nghe xong gật đầu một cái, "Cám. . . cám ơn."

Tưởng Vũ: "Đừng khách khí".

Đối với vị bạn học có công mai mối này, Tưởng Vũ rất kiên nhẫn: "Cậu có chuyện gì muốn nói với cậu ấy hả, nếu không ngại thì cứ nói với tôi, chờ cậu ấy đến tôi sẽ nói với cậu ấy".

Ôn Trĩ Sơ lắc đầu, "Không có... không có gì, tôi chỉ là... chỉ là... đến nhìn cậu ấy thôi."

Tưởng Vũ sửng sốt, "Thế à."

Người cần gặp không có ở đây, Ôn Trĩ Sơ đành ủ rũ cúi đầu quay về lớp, toàn thân trên dưới ngay cả bóng lưng cũng tràn đầy mất mát.

Tưởng Vũ hơi khó hiểu, trước đó Ôn Trĩ Sơ luôn đơn phương gây sự với Tần Gia Thụ, hiện giờ chỉ không thấy hắn mà cậu đã mất mát như vậy, chẳng khác gì...

Chẳng khác gì đánh rơi mất tiền.

Giờ nghỉ trưa Tần Gia Thụ mới tới trường học, lúc này cả lớp không có một ai, gần đây tâm trạng của hắn dồn nén đến đỉnh điểm, hôm qua bố mẹ lại không có nhà, hắn không muốn đối mắt với thằng oắt con nên cùng Quý Phong Trường ra ngoài lêu lổng, chơi bời một đêm, mười giờ sáng nay mới tỉnh lại trên giường trong khách sạn.

Phòng học không có ai khác, hắn cũng không quan tâm đến trang phục của mình, tùy ý tháo cúc áo trên cổ ra, yết hầu đặc trưng của nam giới nổi rõ, mặc dù sau khi rời giường đã tắm rửa nhưng trên thân vẫn còn mùi rượu nhàn nhạt. Say rượu làm hắn hơi đau đầu, lông mày sắc nét kia cũng vì nhói đau mà hơi nhíu lại.

"Đến rồi à?"

Nghe thấy giọng nói, Tần Gia Thụ mở mắt ra.

Tưởng Vũ về lớp lấy đồ đang đứng ở ngay cửa lớp.

Tần Gia Thụ nhàn nhạt đáp lời, sau đó động tác thoải mái tự nhiên, không hoảng không loạn cài lại cúc áo trên cổ.

Tưởng Vũ lấy đồ từ trong ngăn bàn ra, "Hôm nay Ôn Trĩ Sơ đến tìm ông mấy lần".

Tần Gia Thụ lạnh lùng mở miệng, thái độ chẳng hề quan tâm, tựa như chỉ vì giữ phép lịch sự nên mới đáp lời Tưởng Vũ: "Cậu ta đến làm gì?"

"Không làm gì cả". Tưởng Vũ cười cười, "Cậu ấy bảo chỉ muốn đến nhìn ông một cái, không thấy ông ở đây thì đi về luôn".