Ngay khi Đỗ Yến tắt điện thoại rời khỏi sân thể dục, trên tinh hạm ngoài không gian gần như đang đắm chìm trong lễ ăn mừng vui vẻ. 

Kẻ đầu sỏ tất cả chính là Eddie.

Vừa nãy Eddie bàng quan suốt toàn bộ quá trình. Tuy không biết cụ thể nội dung cuộc trò chuyện giữa chú mình và bạn đời ra sao nhưng từ hoa văn trên mặt chú là y có thể nhìn ra, sự tình đang tiến triển vô cùng thuận lợi.

Ít nhất nó không biến thành màu vàng đậm nữa.

Seus mở mắt, biểu cảm không hề gợn sóng nhưng hoa văn màu đỏ rực trên mặt đã thể hiện rõ tâm trạng hiện tại của hắn.

Seus nói: “Eddie, cháu liên lạc với viện nguyên lão, điền tên đầy đủ của ta vào phả hệ.”

Hai mắt Eddie trừng trừng như ngọn đèn pha, đảo quanh vèo vèo.

Y không thể tin vào tai mình: “Chú, chú nhận được tên đệm rồi à?”

Thật ra Eddie ngạc nhiên thái quá như vậy cũng không có gì kỳ lạ. Bởi vì đến ngày cử hành lễ cưới, đa số người Sakoru mới được bạn đời đặt tên đệm cho.

Mặc dù khởi đầu của chú tương đối gian nan nhưng không ngờ thế lại như chẻ tre, trực tiếp nhận được tên đệm. Xem ra bọn họ rất có hi vọng trở về hành tinh mẹ trong vòng bảy ngày.

Vì vậy Eddie không chỉ kích động báo cho viện nguyên lão điền tên đệm cho Seus mà còn làm thêm một chuyện: gọi điện báo cáo tiến triển cho đoàn tham mưu.

Seus tạm thời vẫn chưa biết gì. Hắn đang suy đoán, phải một khoảng thời gian nữa Đỗ Yến mới liên lạc với hắn. Hiện tại chính là thời điểm mấu chốt, mấy ngày qua hắn đã đọc hết toàn bộ tài liệu về phép tắc giao tiếp của người Trung Quốc.

Đối với người Trái Đất, lần gặp mặt đầu tiên vô cùng quan trọng. Nếu như đối phương có ấn tượng tốt với mình thì sau đó mối quan hệ sẽ phát triển rất nhanh. Nếu như ấn tượng của đối phương về mình không tốt, muốn cứu vãn tình hình thì phải nỗ lực hơn gấp mấy lần.

Hiện tại Seus đang ở giai đoạn cố gắng khiến đối phương có ấn tượng tốt về mình. Hắn nhất định sẽ dùng thành ý để đối phương động lòng.

***

Sau khi Đỗ Yến rời đi cũng không vội trở về ký túc xá. Cậu chẳng có ý định để bạn cùng phòng gọi mình là đồ thần kinh, lẩm bẩm nói chuyện với cái điện thoại.

Thế nhưng bây giờ còn rất nhiều điều mà cậu vẫn chưa rõ, phải trao đổi với người kỳ lạ trên điện thoại di động kia một chút.

Đỗ Yến cầm di động, tìm nơi nào đó yên tĩnh ngồi xuống. Trong trường, lớp 10 không bắt buộc phải tham gia tiết tự học buổi tối.

Chỉ có kiểu học sinh dựa vào thành tích để nhập học mới hay có mặt, còn những người khác đều rời khỏi trường hoặc ở ký túc xá chơi game.

Nói chung là vào giờ này, lượng người tại sân trường không nhiều.

Đỗ Yến tìm chỗ có tầm nhìn tốt, thấy được bất kì ai xuất hiện.

Chuẩn bị xong xuôi, cậu bèn lấy điện thoại ra.

Sau khi mở app, dường như Lăng Hằng đã chờ cậu rất lâu.

“Em quay lại rồi.”

Đỗ Yến luôn cảm thấy câu này vô cùng kỳ quái. Suy nghĩ xem nên hỏi vấn đề nào trước.

“Rốt cuộc anh là ai?”

Phép lịch sự quan trọng nhất của người Sakoru chính là thành khẩn, Seus đương nhiên sẽ kể cho cậu nghe về bản thân hắn.

“Xin cho phép ta được chính thức giới thiệu, tên đầy đủ của ta là Seus Lăng Hằng Sagello Raphael, người Sakoru…”

Đỗ Yến nghe người trên màn hình miêu tả về một nền văn minh bậc cao ngoài hệ mặt trời. Bao gồm cả vị trí của hành tinh Sakoru, cấp bậc của người Sakoru trong hội nghị ngân hà và thân phận của Seus.

Cậu trầm mặc chốc lát, tạm thời chưa tìm hiểu tính chân thực của sự việc mà hỏi đến vấn đề khác.

“Người Sakoru các anh đều ký sinh trên điện thoại di động như vậy à?”

Seus lắc đầu, đáp: “Thứ em đang thấy chỉ là sóng điện não được thực thể hóa thôi. Bản thể của ta hiện đang ở trong tinh hạm ngoài không gian.”

Nói tới đây, trên mặt hắn lộ vẻ áy náy: “Ta biết không gặp trực tiếp thì hơi thiếu thành ý nhưng người Sakoru chưa từng tới hệ mặt trời, không quen môi trường Trái Đất.”

Đỗ Yến hiểu ý đối phương, cậu bảo: “Tôi biết. Thân thể người Sakoru các anh có thể không thích ứng với môi trường Trái Đất cho nên anh đành giao lưu với tôi bằng cách thức này?”

Seus gật đầu: “Em đúng là vừa thông minh vừa mạnh mẽ, tôi cực kỳ nể phục em, thật lòng đấy.”

Bất thình lình được khen ngợi khiến Đỗ Yến sững sờ. Cậu nghi hoặc nhìn biểu cảm cứng nhắc không gợn sóng của Seus.

Người nọ có mục đích gì? Tại sao phải lấy lòng mình? Theo đạo lý mà nói, một học sinh cấp ba nghèo rớt mồng tơi như cậu sẽ chẳng có thứ gì khiến những người sống ở nơi văn minh bậc cao như hắn để ý.

Đỗ Yến nghĩ tới nghĩ lui, quyết định đổi cách thức xác nhận tính chân thật và mục đích của hắn.

“Tuy thế giới quan của tôi không hiểu được sự tồn tại của anh nhưng tôi vẫn chưa thể thừa nhận thân phận người ngoài hành tinh đó được.” Đỗ Yến lên tiếng, “Điểm mà tôi nghi ngờ nhất chính là tại sao tên của anh lại có danh tự mà tôi vừa đặt. Theo những gì anh vừa kể thì nền văn minh Sakoru tiến bộ hơn Trái Đất rất nhiều mà.”

Seus đáp: “Bởi vì chỉ có em mới được đặt tên đệm cho ta.”

“Thân là người Sakoru thuộc nền văn minh tân tiến nhất, vì cớ gì mà anh lại cần một người Trái Đất bình thường như tôi đặt tên?”

“Em không phải người Trái Đất bình thường!”

Giọng điệu Seus có phần gấp gáp. Hắn là người Sakoru điển hình, không giỏi nói chuyện.

Mặc dù Đỗ Yến là bạn đời phù hợp với hắn song hai người họ không thể cộng hưởng toàn bộ trước khi cử hành nghi lễ chính thức, chẳng tài nào giao lưu bằng sóng điện não. Điều này khiến Seus vô cùng phiền muộn.

Hắn rất muốn cho Đỗ Yến biết cậu là người đặc biệt nhất đối với hắn trong cả tinh hệ này. Nhưng nghĩ tới nghĩ lui vẫn chỉ phun ra một câu.

“Sóng não của em phù hợp tuyệt đối với tôi nên sao em có thể là người bình thường được.”

Vẻ mặt Đỗ Yến vẫn chưa thả lỏng, thoạt nhìn không tin những gì hắn nói.

Seus là người Sakoru hoàn mỹ nhất, lời hắn nói ra chưa bao giờ bị người khác hoài nghi. Thế nhưng hắn chẳng hề tức giận, bởi vì hắn biết người Trái Đất không giống người Sakoru.

Người Sakoru chỉ nói sự thật và cũng không thể nói dối, song người Trái Đất lại sinh ra và lớn lên trong những lời nói dối ngập tràn.

Thậm chí Seus còn phát hiện Đỗ Yến không dễ dàng tin tưởng hắn như thế mới có thể yên bình sống sót.

Nhưng khốn cảnh trước mắt khó có thể khiến bạn đời của hắn tin hắn, sợ rằng với mức độ quyết đoán của đối phương, bằng một động tác thôi đã dứt khoát cắt đứt liên kết, mất đi cơ hội giao lưu tốt nhất.

Seus lên tiếng: “Người Trái Đất các em có câu mắt thấy tai nghe mới là thật à?”

Đỗ Yến gật đầu.

Seus nói tiếp: “Trong văn hóa Trung Quốc, sao băng là thứ đại biểu cho những điều tốt đẹp đúng không?”

Tuy Đỗ Yến không hiểu ý của hắn nhưng cũng phối hợp trả lời: “Ừ, rất nhiều người thích ước nguyện với sao băng, nghe đâu sao băng có thể mang đến vận may.”

Biểu cảm của Seus vô cùng chân thành: “Vậy ta cho em thấy mưa sao băng để chứng minh thân phận của ta, đồng thời coi như là lễ ra mắt nhé?”

Màn đêm kéo tới, trăng sáng sao thưa, bầu trời mang màu xanh đậm thuần túy là thời điểm ngắm sao băng tốt nhất. Chỉ là nếu có mưa sao băng, đài truyền hình sẽ đưa tin sớm mấy ngày cho người nào hứng thú với thiên văn chờ đợi.

Đỗ Yến đang ở trong sân trường, đám học sinh cũng cực kỳ nhiệt tình với những hiện tượng lạ. Tối nay mà có mưa sao băng thì đã sớm lan truyền sôi sùng sục khắp mọi nơi rồi, không thể yên tĩnh như thế.

“Em ngẩng đầu lên đi.”

Đỗ Yến ngước mắt nhìn trời.

Một vệt sáng cắt ngang vùng trời xanh thẳm, đuôi sao băng dài đằng đẵng nọ vẫn chưa biến mất mà cái khác đã đua nhau xuất hiện.

Cảnh tượng trước mắt thật sự rất giống bầu trời giáng xuống cơn mưa, từ lất phất biến thành mưa rào tầm tã, ngắn ngủi mười mấy phút đã ngừng.

Đỗ Yến nghe phía ký túc xá vang lên âm thanh nhốn nháo, xem ra có không ít người bị mưa sao băng bất thình lình xuất hiện hấp dẫn.

Chứng tỏ tất cả mọi thứ đều không phải ảo tưởng. Đỗ Yến nhìn bầu trời, mãi mà chẳng thể hoàn hồn.

Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy? Dù Đỗ Yến bình tĩnh chín chắn đến thế nào đi chăng nữa thì cậu vẫn chỉ là một học sinh cấp ba bình thường mà thôi.

“Em đã tin ta chưa?”

Giọng nói của Seus khiến Đỗ Yến phục hồi tinh thần.

Cậu cúi đầu nhìn điện thoại, đáp: “Trước mắt tôi không còn nghi ngờ thân phận của anh nữa. Dù sao nếu là trò đùa dai thì khoa học kỹ thuật trên Trái Đất cũng chẳng thể làm tới mức này.”

Seus gật đầu, giải thích: “Nhưng có chuyện ta nhất định phải nói rõ, những thứ vừa rồi không phải mưa sao băng thực sự mà là do hình chiếu kỹ thuật tạo thành. Tinh hạm của ta đang ở ngay trên đỉnh đầu em, thông qua kỹ thuật giả lập cảnh tượng mưa sao băng. Ở những nơi khác trên Trái Đất sẽ không thể nhìn thấy.”

Đỗ Yến cũng không để ý mưa sao băng là thật hay giả. Khoa học kỹ thuật mà Trái Đất chẳng thể làm được ấy đã khiến cậu hoàn toàn tin tưởng thân phận Seus.

Cậu hỏi: “Thế sóng điện não phù hợp mà anh nói là gì? Có phải nó liên quan đến mục đích anh xuất hiện trên điện thoại của tôi không?”

Đỗ Yến đoán, nếu người Sakoru giao lưu bằng sóng điện não thì chắc là do sóng điện não của cậu và Seus phù hợp nên cậu mới liên kết được với hắn.

Về phần người Sakoru tới hệ mặt trời nhằm mục đích nào thì cần phải trao đổi thêm. Đỗ Yến không nghĩ bọn họ ngàn dặm xa xôi đến đây chỉ vì một học sinh cấp ba tầm thường như cậu.

Seus đáp: “Đúng, là sóng não của em thu hút ta đến đây.”

Đỗ Yến lại hỏi: “Vậy anh đến Trái Đất để làm gì?”

Không ngờ cậu vừa dứt lời, Seus bắt đầu thực hiện một nghi lễ vô cùng phức tạp, hoa văn trên mặt hiện lên màu hồng.

Tiếp theo, Đỗ Yến bèn thấy người Sakoru cường đại kia nói bằng chất giọng vô cùng nghiêm túc.

“Ta, Seus Lăng Hằng Sagello Raphael thỉnh cầu em trở thành bạn đời của ta. Đây chính là mục đích duy nhất ta đến hệ mặt trời.”

“…”

Đỗ Yến bị người Sakoru trước mắt dọa chất kinh, nhất thời chưa thể hoàn hồn.

 Mới gặp lần đầu đã cầu hôn sao?

Đỗ Yến suy nghĩ chốc lát, tự thuyết phục bản thân là do khác biệt văn hóa hoặc hiểu nhầm.

Cậu hít sâu một hơi, đáp: “Bạn đời trong miệng anh không phải là bạn đời theo nghĩa của người Trái Đất đúng không? Bởi vì văn hóa khác biệt nên anh mới khó diễn tả à?”

Seus lắc đầu: “Trước khi nói chuyện với em, ta đã tìm hiểu rất kỹ về văn hóa Trung Quốc.”

Hắn chân thành lên tiếng: “Ta có thể chắc chắn ý nghĩa của từ bạn đời này chính là: hai người hiểu nhau, yêu nhau, làm bạn cả đời, trong lòng chỉ có nhau, giao phó sinh mệnh cho nhau.”