Ma cung mật đạo không ai so với Diệp Quân Hầu quen thuộc hơn, cho dù người bị trọng thương hắn vẫn như cũ trở lại chỗ cung điện Ma hậu, đẩy cửa ra, người nọ đã thay một thân tố y (áo lụa trắng) tầm thường, tóc đen như mực tùy ý buông xõa xuống, toàn thân không đeo bất kỳ đồ trang sức nào, ngược lại giống như đang mặc đồ tang vậy.

“Ngươi đã đến rồi.”

Nghe tiếng bước chân của hắn, nữ tử chậm rãi xoay người, gương mặt mộc mạc được pháo hoa chiếu vào, tuy đã nhiều tuổi tác,  nhưng nhìn giống như lại hoàn toàn không có gì thay đổi.

Diệp Quân Hầu vốn có nhiều chuyện muốn nói, thấy nàng như vậy, sau một chút ngẩn người, một câu xuất khẩu cuối cùng lại là một câu, “Rượu của ta đâu?”

Trong cung Ma hậu chỉ có một loại rượu, đó là  Hồng Nhan do hắn tự mình chưng cất ra, sau khi vào cổ họng đều là hương vị máu tươi mãnh liệt, đúng như hôm đó trong hầm trú ẩn hồng nhan máu nhiễm đỏ ánh mắt Diệp Tam. Chỉ cần vừa nhìn thấy rượu này, Diệp Quân Hầu sẽ nói cho mình, cả đời này, tuyệt không để cho Thành Song vì mình chảy máu nữa.

Lúc này cũng vậy, khi uống vào rượu đỏ tươi, những tia trầm khí tích tụ đọng lại cũng liền tiêu tán, ngược lại là vết thương trên người vì vậy có chút đau nhói, cũng may hắn xưa nay đánh nhau cũng không sợ chết, quản nó là vết thương gì, trước khi chết rượu ngon dù sao cũng phải uống tận hứng.

Chẳng qua là, đợi đến hơi lạnh gió đêm thổi tan cơn say, hắn vẫn không nhịn được mở miệng, “Ta vẫn luôn cho rằng, nàng vì ta đối kháng gia tộc, làm trái hoàng mệnh, yêu ta trên cả tính mạng mình, chỉ có nàng, vĩnh viễn cũng sẽ không  bán đứng ta.”

“Bởi vì khi đó ta tin chắc, cho dù thiên nhân nhiều lần làm loạn, thế nhưng ngươi cùng bọn họ là không giống, Diệp Tam vĩnh viễn cũng sẽ không làm thương tổn người vô tội.”

Không nghĩ tới những chuyện kia hắn lại còn nhớ, Thành Song từ từ đem ly rượu rót đầy, hai người ai cũng không đi để ý mặt đất bị nhuộm đỏ, tựa như chỉ là lời nói chuyện ban đêm giữa một cặp  phu thê tầm thường vậy, ngươi một lời ta một lời, nói xong liền chìm vào giấc ngủ, sự bất đồng mỗi ngày cuối cùng đều là đầu giường đánh nhau cuối giường hòa, ngày thứ hai liền tan thành mây khói.

Nhưng mà, bọn họ đều biết, giấc ngủ này liền vĩnh viễn không tỉnh lại, cho nên, Diệp Quân Hầu vẫn là hỏi ra một câu mình một mực không dám nhắc tới, “Hận ta sao?”

“Hận.”

Ma hậu trả lời không chút do dự, quả quyết đến hắn không kềm hãm được liền đem một ly rượu tràn rót vào cổ họng, chỉ có mượn men rượu mới có thể hỏi ra một câu tiếp theo, “Vẫn thích ta sao?”

Lần này vẻ mặt nàng rất là do dự, nghiêm túc nhìn người  trước mắt, thật lâu sau mới vừa thở dài nói: “Không biết.”

Lấy được câu trả lời này Diệp Quân Hầu ngược lại nở nụ cười, trêu đùa mà nâng cằm nàng lên, trong ánh mắt tràn đầy vẻ trêu tức, “Nữ nhân đáng thương, ta bây giờ không thương ngươi, thật giống như cũng không thế nào hận ngươi.”

Hắn nói thật, từ bắt đầu thật lâu trước đây, Thành Song đã phát hiện điểm này, lúc này cũng chỉ là nhìn thẳng hắn nhàn nhạt trả lời, “Có lẽ đây chính là chỗ ta hận ngươi.”

Vào ngày cuối cùng này, người nữ nhân này rốt cuộc xé ra lớp ngụy trang hiền hậu kia, thế hiện ra mũi nhọn bản tính của nàng, đối với Diệp Quân Hầu mà nói, đáp án này không thể nghi ngờ so với thiên hạ chó má càng làm hắn cao hứng. Hắn thà bởi vì hậu cung quá nhiều bị thê tử ghen tuông một đao đâm chết, cũng không muốn làm ma đầu thật đáng buồn chỉ vì gieo họa thiên hạ liền bị vợ phản bội, dù sao, coi như bản nhân mình là ma đầu, cũng càng thích cố sự ác hữu ác báo như vậy.

Vì mình bây giờ tựa hồ trở lại chút cảm giác hài hước cạn một ly, Diệp Quân Hầu suy nghĩ một chút trước khi chết phải làm gì, nếu là lúc trước hắn khẳng định không chút do dự liền cùng nữ nhân lăn trên giường, chết cũng phải chôn trong ôn nhu hương. Nhưng bây giờ, trước mặt hắn chính là Thành Song, thiên hạ chỉ có một Ma hậu, cho nên Ma Chủ chẳng qua là đột nhiên mở miệng nói: “Cũng đến loại thời điểm này, ít nhất cũng bóc quýt cho ta đi.”

Bất luận thù hận bao lớn, sau khi chết cũng từ từ giải tán, lần này, Thành Song rốt cuộc không làm lơ hắn, ngón tay tinh tế ở trong cung được bảo dưỡng cực tốt nhẹ nhàng lột vỏ quýt, đợi đến khi thịt quả xuất hiện, nhưng là bỏ vào trong miệng mình, chỉ bình tĩnh nói: “Diệp Tam, ta nói qua, nếu như có một ngày ngươi chết, ta sẽ phụng bồi ngươi.”

Vạn vạn không nghĩ tới nguyện vọng mình trước khi chết cũng không cách nào hoàn thành, Diệp Quân Hầu chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài nói: “Ngươi nữ nhân này, rõ ràng là cho ta, kết quả lại ăn một mình.”

“Nguyên tưởng rằng, nếu ngươi trở lại, liền cho ngươi, nếu ngươi không trở lại, chính ta ăn vào.”

Nhẹ nhàng trả lời hắn, li trong dạ tiệc Ma hậu dĩ nhiên là nghe được, nàng sau khi trở lại liền cấp trái cây trong cung hạ độc, đây là bảo đảm cuối cùng trong kế hoạch. Hôm nay Diệp Quân Hầu đúng là trở lại, nhưng nguyên bản là nên đưa vào miệng hắn quýt địa ngục, nhưng lại vào trong miệng của nàng.

Nếu như người đàn ông này yếu ớt xuất hiện ở trước mặt nàng, liền biết rõ hắn là một tên vô liêm sỉ. Cũng không xuống tay được? Là bởi vì vẫn thích hắn sao? Yêu loại tình cảm này, ai biết được?

Trước khi kế hoạch thi hành chỉ có ca ca nhìn thấu tử ý của nàng, khi đó quốc cựu một mực nhẫn nhục khuyên nàng, nếu nàng thật sự quyến niệm (nhớ nhung) gia tộc, ban đầu nên cùng người nhà đồng loạt táng thân trong biển lửa, nếu nàng thật lòng hướng Phỉ Quốc, ngày diệt quốc đến cũng nên nhảy xuống tường thành, thời cơ tốt như vậy nàng cũng chưa chết, hôm nay cần gì phải muốn sống muốn chết. Bây giờ cho dù chết, cũng sẽ không có người khen nàng một câu.

Nhưng thời điểm một người muốn chết cũng không suy nghĩ nhiều như vậy? Khi còn sống lại không có nửa phần vui thú, tự nhiên cũng nên chết rồi.

“Con trai sẽ hận chết ngươi đi.”

Khi máu đen bên môi Thành Song nhỏ lên mu bàn tay, Diệp Quân Hầu rốt cuộc biết nàng hạ độc trong quýt, cảm khái người nữ nhân này thật là biết rõ nên như thế nào đưa hắn vào chỗ chết, cuối cùng nhưng chỉ chủ động ngậm lấy múi quýt trong tay nàng, chung quy là từ trong tay nàng thành công ăn vào một miếng quýt, lúc này mới hài lòng đem người ôm chặt, lần đầu dùng ngữ khí dỗ dành người vỗ vỗ nàng một cái, “Kiếp sau, nàng phải nghe lời của người nhà, đừng xen vào việc của người khác, bất luận gặp Diệp Tam hay là Diệp Quân Hầu đều phải làm như không thấy, chớ tùy tiện tìm một a miêu a cẩu thành thân.”

” Được.”

Có lẽ là độc phát liền yếu ớt, thanh âm nàng trả lời  rất yếu ớt, cực kỳ dịu dàng hòa thuận giống lúc đầu bọn họ thành thân, làm cho Diệp Quân Hầu không nhịn được liền thở dài một hơi, “Thật khó, ba mươi năm, ngươi cuối cùng ở trước mặt ta ngoan một lần.”

Nhưng mà, lần này nàng đã chìm vào giấc ngủ, chỉ như vậy không có bất kỳ kháng cự tựa vào trước ngực hắn, tựa như đây chính là người cả đời mình dựa vào. Không có buông ra khối thân thể đang từ từ mất đi nhiệt độ, Diệp Quân Hầu ngược lại có chút vui mừng vì sinh mệnh lực ngoan cường của thiên ma, cái này làm cho hắn còn có thể một tay ôm nữ nhân mình đã từng thích nhất, một tay nhấc lên bình rượu ngon kiếp này mình thích nhất, từ từ thưởng thức pháo hoa bắn đầy trời.

Cảnh tượng này ngược lại  cực kỳ giống ngày bọn họ thành thân, khi đó hắn vẫn còn là một mao đầu tiểu tử vừa hưng phấn vừa khẩn trương đối với thê tử mình mà hứa hẹn, “Thành Song, ta muốn cùng ngươi luôn ở chung một chỗ!”

Khi đó Thành Song đối với hắn rất nhiệt tình, nghe  lời tỏ tình vụng về như vậy đều cũng cao hứng đến nỗi hai má lúm đồng tiền đều phiếm hồng, chỉ nũng nịu mà tới trong ngực hắn, dùng giọng  nói trịnh trọng cùng hắn nói, “Sống chết có nhau, cùng người thề ước. Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão (Nắm lấy tay người, cùng nhau đầu bạc).”

Ngươi nhìn, chung quy la lời thề ta nói ra dễ dàng đạt thành hơn.

Nhưng ta có thể, mỗi lần càng thích lời nói của nàng, cho dù khi vừa bắt đầu cũng biết, kia một chút cũng không thực tế.

Thành Song nàng biết không? Nhóm Thiên nhân cũng rất hâm mộ ta, bọn họ cho là thần đối với ta tốt nhất, cho ta hết thẩy ước mơ mà tất cả nam nhân đều tha thiết, còn không cho ta tâm áy náy khi cảm thấy như vậy.

Thế nhưng ta cũng giống nàng vậy, không nghe lời của cha mẹ, rõ ràng nên dựa theo thần an bài từ bỏ cảm tình cũng sẽ không có nhược điểm, Diệp Quân Hầu nhất định có thể trở thành người thắng cười đến cuối cùng. Nhưng ta vẫn dựa theo ý nguyện Diệp Tam khi còn sống, thật là một ván bài tốt lại đánh đến nát bét.

Cho nên, ta nghĩ, Diệp Tam đại khái là vô cùng yêu ngươi, hắn coi như biến mất, cũng không cho phép bất kỳ người nào khiến cho ngươi bị thương. Ngươi nhìn, Diệp Quân Hầu để cho ngươi thương tâm, cho nên, Diệp Tam liền đem hắn giết chết.

Ma Chủ không phải bại bởi Tô Cách, cũng không phải bại bởi ngươi, người thắng hắn, là phế vật Diệp Tam.

“Thôi, ta đời này thích nhất chính là rượu và nữ nhân, bây giờ rượu có, nữ nhân bồi ta cùng chết cũng có, cũng coi là  viên mãn.”

Cuối cùng khoát đạt cười một tiếng, rượu đã hết, tầm mắt cũng không rõ ràng, Ma Chủ dựa vào trên giường chậm rãi hợp mắt.

Đúng vậy, cứ như vậy đi. Trời đã sáng, pháo hoa ngừng, Thành Song đều đi, hắn cũng nên ngủ.

Cả đời này, chung quy không thua thiệt.

Ngay khi mọi người tìm được phòng Ma hậu phòng, liền chỉ có hai thân ảnh người ôm nhau mà nằm. Yên lặng nhìn tố y Ma hậu bị máu nhuộm đỏ, Kỷ Mạch không biết là Diệp Quân Hầu trước khi chết chạy tới Ma cung giết nàng, hay là nàng tự nguyện chết theo người trượng phu này, chẳng qua là cầm lên tờ giấy để ở trên bàn, phía trên vẫn tràn đầy mùi rượu cùng mùi máu tươi, nhưng mà nội dung cũng sẽ không vì vậy mà thay đổi. Nhanh chóng nhìn lướt qua, Kỷ Mạch liền đưa cho Tô Cách, chỉ nói: “Đây là truyền ngôi chiếu thư.”

Thấy trên chiếu thư ngay cả tên họ người kế vị đều không viết, Kỷ Mạch trong lòng mơ hồ cũng có mấy phần đáp án, Tô Cách tựa hồ cũng đoán được nhưng ăn ý không đâm phá. Bọn họ đều biết có cái  danh phận này thì Thanh Diệp lên ngôi sẽ thuận lợi rất nhiều, không có ý định  ở chỗ này  lâu, Tô Cách chỉ lạnh nhạt nói: “Thần minh mới tới liền kính nhờ hai vị, ta đi trợ giúp Thanh Diệp.”

Đúng vậy, bên cạnh bọn họ lần này lại thêm một nam tử âu phục màu xám tro, tuổi tác nam nhân ước chừng 27, 28, lúc xuất hiện toàn thân là mùi rượu, thần chí cũng không tỉnh táo lắm, tựa hồ hoàn toàn không biết phát sinh cái gì, cho đến khi bị mang vào Ma cung, nhìn thấy Diệp Quân Hầu trong nháy mắt mới từ từ thở dài một tiếng.

Tô Cách nghĩ, đại khái đây chính là thần minh của Diệp Quân Hầi, hắn không muốn thấy dáng vẻ thần thương tâm, nhất là mọi chuyện xảy ra đều do hắn, cuối cùng là rời đi trước cho thỏa đáng.

Hắn không chú ý tới là, ngay tại lúc mình rời đi, nam nhân lại là buồn rầu sờ đầu, đây rốt cuộc là cuộc sống không quen, cũng không tốt nói gì, chỉ đối với Kỷ Mạch hỏi: “Cái đó, các ngươi không giúp hắn nhặt xác sao?”

Bọn họ gấp gáp truy đuổi Diệp Quân Hầu, Kỷ Mạch cũng chưa kịp hỏi thân phân người tới, thấy phản ứng cực đại của hắn đối với danh tự Diệp Quân Hầu này, nhìn tuổi cũng cùng Thâm Hắc tương tự, nghĩ đến cảnh tượng như vậy cũng không thích hợp hỏi nhiều, liền chỉ nói: “Vậy thì do ngươi tới đi, so với chúng ta thích hợp hơn.”

Cậu nói một chút nam nhân cũng không cự tuyệt, người hiện đại rốt cuộc chưa từng làm việc nhặt xác như vậy, suy nghĩ một chút, vẫn là dùng tay áo xoa xoa  vết máu dính trên mặt Ma Chủ, chỉ nhỏ giọng than thở một câu, “Ai, chơi đùa đến như vậy, nếu để cho cha ruột ngươi nhìn thấy thì phải đau lòng chết.”