Nhìn vẻ mặt chân thành của cậu, Lý Y Nhiên cũng chẳng thèm chấp nhặt một đứa nhóc làm gì cả.

Cô họ nhẹ vài cái rồi nói:

“Được rồi, nể tình cậu thành thật xin lỗi nên tôi sẽ chấp nhận.”

Nghe được lời này của cô.

Lập tức cậu ta thay đổi sắc mặt một trăm tám mươi độ.

Cậu ta phấn khích như được mùa, vừa hét vừa chạy lên lầu:

“Bà ơi, mau nói cho cháu biết id của cô gái đó đi, cháu đã xin lỗi chị dâu theo lời dặn của bà rồi.”

Câu này của cậu làm cho Lý Y Nhiên hóa đá vài giây.

Cô không ngờ là thằng nhóc này xin lỗi cô chỉ để có được id của người khác.

Cô bất lực thở dài nhìn về phía Nhan Lục Tần:

“Em trai anh đúng là thú vị nhỉ?”

Nhan Lục Tần chỉ lạnh lùng đáp: “Đi thôi.”

Một câu lạnh ngắt này của anh làm cho tâm hồn của cô có chút tổn thương.

Vừa nãy rõ ràng anh vẫn còn rất vui vẻ nói chuyện với bà ngoài cơ mà, sao giờ khi không anh lại tức giận với cô rồi? Lý Y Nhiên chẳng thể hiểu nổi nỗi lòng của người đàn ông trước mắt mình.

[…]

Ba mươi phút sau, hai người họ đã trở về nhà.

Từ khi lên xe cho đến khi xuống xe, Nhan Lục Tần không thèm nói một lời nào với cô, làm cho cô cứ cảm thấy có gì dó nguy hiểm sắp xảy ra với mình, nên vừa bước vào nhà, cô đã lập tức trốn vào phòng rồi khóa chặt cửa lại.

Nhan Lục Tần ở dưới lầu quan sát tất cả hành động của cô mà trong lòng không khỏi tò mò: “Rốt cuộc người phụ nữ này bị sao vậy?”

“Sao thiếu gia không hỏi trực tiếp phu nhân luôn?”

Bác quản gia đã đứng đằng sau anh từ lúc nào không hay.

Anh liếc nhìn bác quản gia với một ánh mắt chết người, “Bác đi làm việc của bác đi.”

Nhận được chỉ thị của tử thần, bác quản gia liền nhanh chóng rời đi một cách nhanh chóng.

Nhan Lục Tần lại đưa mắt nhìn lên lầu.

Lòng anh không ngừng thúc giục, bắt ép anh đi lên trên đó.

Anh đứng đó một lúc, cuối cùng quyết định đi lên lầu hỏi cho rõ ràng chuyện ở phòng bếp vừa nãy.

Chỉ vài phút sau, anh đã đứng trước cửa phòng của bản thân.

Anh đưa tay lên gõ nhẹ vào cánh cửa ba tiếng.

Một phút, hai phút trôi qua, vẫn không thấy Lý Y Nhiên bước ra mở cửa cho anh.

Nhan Lục Tần bắt đầu mất kiên nhẫn.

Anh đập mạnh vào cửa rồi hét lớn:

“Lý Y Nhiên, nếu cô không mở cửa ra trong vòng ba tiếng đếm thì chết với tôi.”

Lúc này ở trong phòng, Lý Y Nhiên vẫn đang bận rộn với cái vòi hoa sen bị hư ở trong phòng tắm.

Chỉ là mấy phút trước cái vòi vẫn đang hoạt động rất bình thường, tự nhiên nó không phun nước ra nữa làm cho cô lâm vào bế tắc.

Đã thế, lại có người gõ cửa phòng nữa cơ chứ, đầu của cô vẫn còn xà phòng, phải nhanh chóng sửa cái vòi lẹ lẹ còn đi ra mở cửa nữa.

Sau vài cái đập của cô, thì cái vòi hoa sen cuối cũng chịu hoạt động tiếp.

Cô đang vui mừng thì lại có tiếng hét lớn ngoài cửa ép cô trong vòng ba giây phải xuất hiện, làm cho cô muốn đấm chết anh ta ngay lập tức.

Tuy nhiên, điều này không quan trọng, việc trước mắt nên làm là phải gội sạch xà phòng trên đầu cô trong vòng ba giây cái đã.

“1...2...3...”

Dứt điểm, cánh cửa phòng cuối cũng mở ra.

Nhan Lục Tần đang tính mắng cho cô một trận nên hồn thì cảnh tượng trước mắt làm cho cổ họng của anh không tài nào nói ra được.

Khăn tắm trắng xóa, mái tóc vẫn còn dính một ít xà phòng, cùng với khuôn mặt vẫn còn ướt đẫm của Lý Y Nhiên làm cho Nhan Lục Tần sững người lại, khuôn mặt cũng đã ngượng đỏ như trái cà chua.

“Cô...đang làm gì trong phòng tôi vậy?” Khó khăn lắm anh mới nói được một câu trọn vẹn.

Lý Y Nhiên tức giận mắng anh: “Người phải hỏi câu đó là tôi mới đúng chứ! Người ta đang tắm cứ cứ ép tôi ra mở cửa, bực mình hà!”

Nhan Lục Tần im lặng hẳn.

Giờ đôi mắt của anh cứ nhìn chằm chằm vào người cô một cách kì lạ, đến cả anh cũng không thể hiểu nổi tại sao trên người cô lại có một sức hút mạnh mẽ đối với anh như thế! Anh hít sâu một hơi rồi đi vào phòng, đồng thời thúc dục cô: “Xin lỗi, cô đi tắm đi.”

Lý Y Nhiên cũng rất muốn tắm cho xong lắm chứ, nhưng cô lại gặp sự cố với cái vòi hoa sen.

Cô đành nhỏ giọng cầu cứu sự giúp đỡ của anh: “Ờm...anh sửa cái vòi hoa sen giúp tôi được không? Tự nhiên nó không hoạt động nữa rồi.”

Nhan Lục Tần bất lực thở dài, đi vào phòng tắm.

Một mớ hỗn độn làm cho sắc mặt anh có chút hoảng.

Cái vòi hoa sen thì nằm lăn lóc ở dưới sàn, xà phòng ở khắp nơi cùng với cái áo tắm của anh cũng thành một đống bầy nhầy ở dưới sàn.

Anh tức giận lườm cô, “Cái này là do cô làm sao?”

Giọng nói của anh làm cho cô cảm thấy lạnh hết tóc gáy, lời nói cũng không rõ ràng theo: “Là...là...do...anh chứ ai vào đây, cứ đập cửa làm tôi hoảng quá nên mới vậy đấy.”