Kết thúc thi tuyển, Tôn Kỳ trở lại biệt viện.

Từ Minh lẽo đẽo theo sau, nhiều lần ẩn dụ. Hy vọng Tôn Kỳ có thể mang theo hắn với tư cách là thuộc hạ cùng tiến nhập luyện linh sư hội tu hành.

Tôn Kỳ tất nhiên là từ chối, hắn với Từ Minh chẳng thân cũng chẳng quen, Từ Minh cũng chẳng có giá trị gì đặc biệt. Hắn còn bao nhiêu bí mật giấu kín, hắn không muốn mang theo cục nợ.

Còn My Trúc cùng My Thanh Thanh lại biến mất sau khi thi tuyển kết thúc, Tôn Kỳ khá ngạc nhiên vì điều này.

Hắn cứ nghĩ My Trúc sẽ uy hiếp hắn mang theo My Thanh Thanh vào luyện linh sư hội. Hắn đã chuẩn bị đối phó với mọi tình huống.

Nhưng nếu My Trúc không có ở đây thì hắn càng nhẹ lòng, cũng lười suy nghĩ nguyên nhân vì sao My Trúc vắng mặt.

….

Tại một chỗ nào đó trong luyện linh sư hội.

Trong một ngôi đình nhỏ gần hồ, gió thổi nhè nhẹ.

Một vị nam trung niên đang ngồi thưởng thức cảnh đẹp.

Có hồn nô dẫn đến bốn vị khách, hai trung niên, hai thanh niên.

Hai trung niên chắp tay hành lễ:

“Sư huynh!”

Hai thanh niên cũng chắp tay hành lễ theo, cúi đầu không dám ngẩng lên.

Vị trung niên nhìn bốn vị khách, hắn biết bọn họ vì sao mà đến, hắn phất tay ra hiệu ngồi xuống:

“Hai vị sư đệ có chuyện gì sao?”

Hai vị trung niên này chính là My Trúc và Trần Dư dẫn theo My Thanh Thanh và Dương Hoa.

Còn vị sư huynh trong miệng bọn họ là Mã Ngạn.

Ba bọn họ vốn cùng một sư, tu hành trong luyện linh sư hội thành Hắc Liên.

Mã Ngạn thiên phú tốt nhất, kế thừa sư tôn ở lại trong luyện linh sư hội thành Hắc Liên làm việc, chức vụ không nhỏ.

My Trúc và Trần Dư thiên phú kém hơn một chút, được phái đến các thành nhỏ trở thành hội trưởng luyện linh sư hội tiểu chi nhánh.

“Sư huynh! Xin nhớ tình sư huynh đệ mà thu nhận Thanh Thanh. Thanh Thanh thật ra thiên phú không tệ. Trong thi tuyển lần này, tiểu nữ luyện được ngũ hoàn đan, hồn nô chuyển màu lục nhạt chỉ thiếu chút nữa là thành đan dược ngũ hoàn cao giai.”

Trần Dư cũng tiếp lời:

“Xin sư huynh cũng hãy nhận Hoa nhi, thiên phú của nó còn hơn đệ năm xưa.”

Mã Ngạn nhìn hai vị sư đệ, có chút buồn dù sao cũng xuất cùng một môn.

Thiên phú của hai vị sư đệ chỉ kém hắn một chút, vậy mà bây giờ lại cách quá xa.

Bây giờ hắn đã là ma linh sư cửu cấp, còn hai vị sư đệ vẫn là ma linh sư tứ cấp.

Có lẽ hai bọn họ trở thành hội trưởng một tiểu chi nhánh, làm vương một cõi quyền thế ngập trời, khiến bọn họ dần mất đi nhiệt huyết, tinh thần cầu tiến, ý chí vươn lên.

Tất cả trở thành vách ngăn bình cảnh làm trình luyện đan của bọn họ không thể tiến thêm một bước.

Cả My Trúc và Trần Dư đều biết điều này nhưng mà quyền thế quá mức hấp dẫn, một khi đã lún sâu vào là không thể bỏ được.

Bọn họ nếu như trở lại luyện linh sư hội thành Hắc Liên thì cũng chỉ có thể trở thành chân chạy, không giống như ở tiểu chi nhánh bọn hắn hô mưa gọi gió, đứng trên đỉnh danh vọng.

Cái này gọi là thà làm đầu gà hơn làm đuôi công.

Nhưng mà bọn họ cũng có nuối tiếc trong lòng, vậy nên bọn họ với gửi hậu bối lại đây hy vọng bọn chúng có thành tựu cao hơn.

Mã Ngạn nhìn hai vị sư đệ của mình, hắn có thể đoán được phần lớn suy tư của hai vị sư đệ, hắn nhẹ nhàng nói:

“Thi rớt là thi rớt. Ta cũng không thể làm gì. Nhưng hai vị sư đệ đã cầu thì sư huynh cũng sẽ không làm ngơ. Như vậy đi ta nhận hai bọn chúng làm đệ tử ký danh.”

My Trúc và Trần Dư cảm tạ rối rít.

Bọn họ ở lại trò chuyện cùng sư huynh một lúc.

Sáng hôm sau, My Trúc dẫn Từ Minh trở về thành Thực Nguyệt, đồng thời dặn dò Tôn Kỳ vài câu khách sáo.

Đặc biệt là nhắc đến chuyện My Thanh Thanh cũng gia nhập luyện linh sư hội thành Hắc Liên, dặn hai đứa nên chiếu cố lẫn nhau.

Tôn Kỳ cũng chỉ ậm ừ vài tiếng cho qua.

....

Tôn Kỳ khi tiến vào cổng luyện linh sư hội thành Hắc Liên, giao ra lệnh bài thì có hồn nô dẫn dắt hắn tới một sân nhỏ. Nơi đây đã có sẵn vài thí sinh trúng tuyển đang chờ.

Chờ thêm một lúc nữa thì hai mươi bảy thí sinh đều tụ tập đầy đủ.

Một vị sư huynh đi đến, mặt mỉm cười nhìn chúng sư đệ sư muội:

“Ta là Ngô Minh, từ hôm nay sư huynh sẽ quản lý mấy vị sư đệ, sư muội cho đến khi sư đệ, sư muội nhận sư tôn.”

“Thời gian học tập tạm thời là ba tháng, sẽ có các vị lão sư đến thường xuyên giảng giải dạy dỗ cho các sư đệ, sư muội. Trong thời gian này các vị lão sư sẽ dựa vào biểu hiện mà sau đó chính thức thu đồ đệ.”

“Các vị theo ta.”

Ngô Minh cất bước đi trước, các thí sinh đuổi theo sau.

Ngô Minh vừa đi vừa giới thiệu về luyện linh sư hội thành Hắc Liên: cơ cấu tổ chức, các khu vực, các cấm địa, các luật lệ cơ bản…

Ngô Minh dẫn bọn họ tới chỗ ở tạp thời, có năm mươi gian biệt viện loại nhỏ tại đây.

Ngô Minh tiếp tục giải thích:

“Từ nay các vị sư đệ, sư muội sẽ là học đồ, tạm thời ở lại nơi này. Các vị chọn cho mình một chỗ ở đi.”

Một bóng hình nhỏ nhắn lao lên trước.

“Ta chọn trước! Ta chọn trước! Ta chọn căn này.”

“Không! Không. Ta chọn căn này.”

“Căn này có thể ngắm bình minh. Ta chọn căn này.”

“Ưm… ba căn đều tốt. Ta chọn cả ba. Không ai được giành.”

Ngô Minh thấy vậy thì cười khổ, nàng là Công Tôn Uyển Nhi cháu của hội trưởng. Nơi ở của nàng bằng năm mươi căn biệt viện này gộp lại, vậy mà nàng vẫn còn đòi chiếm ba căn.

Hắn cũng chỉ đành thuận theo nàng, ra hiệu các học đồ khác không cần tranh với nàng.

Tôn Kỳ chọn đại một biệt viện nằm tại góc khuất, ít bị chú ý. Tôn Kỳ sắp xếp lại một chút đồ đạc trong phòng, hắn để lại hai hồn nô dọn dẹp.

Tôn Kỳ trở lại chỗ Ngô Minh.

Ngô Minh chờ bọn hắn tụ tập đầy đủ thì tiếp tục dẫn đường, vừa đi vừa nói:

“Làm học đồ các vị chú ý hai nơi: Thứ nhất là ngoại thư viện, thứ hai là phòng nghe giảng.”

“Ngoại thư viện là nơi cất chứa dược thư, đan phương, bản chép tay, cổ thư… Các học đồ mới vào theo quy định sẽ có một ngày vào đọc miễn phí. Sau đó sẽ tốn một trăm ma thạch/một canh giờ.”

“Ngoài ra còn có nội thư viện chỉ dành cho ma linh sư trở lên. Chi phí cũng sẽ khác. Như thế nào thì ta sẽ không nói, đợi các ngươi đạt tới mức đó thì sẽ tự biết.”

Lúc này trong đám học đồ có giọng nói nhỏ:

“Thật kỳ lạ! sao lúc trước ta hay vào thư viện chơi trốn tìm mà có ai thu phí đâu.”

Giọng nói là của Công Tôn Uyển Nhi.

Ngô Minh thì cười khổ trong lòng: ai dám thu phí của tiểu tổ tông chứ.

Ngô Minh tiếp tục:

“Còn phòng nghe giảng thì mỗi một, hai ngày sẽ có lão sư đến giảng dạy. Khi có bài giảng thì chiếc chuông trước cửa sẽ vang lên, các ngươi nghe tiếng chuông thì đến phòng nghe giảng.”

“Trong lúc nghe giảng nếu như các ngươi biểu hiện tốt thì sẽ được các lão sư để mắt chọn làm đệ tử sau này.”

Sau đó, Ngô Minh dẫn bọn họ đến phòng đấu đan, dược khố, phòng hồn nô, phòng binh khí…

Phòng đấu đan chính là sân đấu riêng cho nội bộ luyện linh sư hội thành Hắc Liên.

Dược khố là nơi mua bán thảo dược, đan dược.

Phòng hồn nô là nơi bán ra hồn nô. Hồn nô là một tài nguyên quan trọng của Ma giới, với luyện linh sư thì là tài nguyên bắt buộc. Mỗi lần luyện đan thì đều cần hồn nô thử đan và trong quá trình thử đan luôn hao tốn số hồn nô cực lớn. Vậy nên luyện linh sư luôn cần hồn nô không dứt.

Phòng binh khí thì chuyên cung cấp binh khí. Mặc dù là luyện linh sư nhưng bọn họ cũng là tu sĩ, cũng cần chiến đấu nâng cao tu vi. Vậy là có phòng này.

Ngoài ra còn có một số nơi khác, nhưng Ngô Minh không giới thiệu chi tiết mà để bọn hắn tự tìm hiểu.

Ngô Minh kết thúc buổi hướng dẫn để bọn họ tự chọn hoạt động kế tiếp.

Tôn Kỳ bước đi dự định tiến về ngoại thư viện.

Nhưng mà Đinh Liễu đã chắn trước mặt hắn, Đinh Liễu nhìn hắn cười cười:

“Ta cho ngươi một cơ hội cuối.”

Tôn Kỳ nhìn Đinh Liễu không cảm xúc:

“Tránh ra!”

Đinh Liễu vẫn giữ nụ cười trên môi, nghiên thân để Tôn Kỳ đi qua. Ngày tháng còn dài, hắn có vô số cách đối phó với những kẻ không phục tùng.

Ngày đầu tiên tại luyện linh sư hội hắn cũng không muốn nháo sự để lại ấn tượng không tốt nên hắn bỏ qua cho Tôn Kỳ.

Tôn Kỳ lại hoàn toàn không để trong tâm chuyện Đinh Liễu, chỉ là ruồi nhặng bay vo ve mà thôi, hắn có đầy cách để giết Đinh Liễu.

Tôn Kỳ tiến đến ngoại thư viện, giao ra lệnh bài học đồ cho lão giả trông coi.

Lão giả kiểm tra lệnh bài rồi dặn dò những điều cơ bản:

“Lầu một là dược thư thảo dược.”

“Lầu hai là đan phương.”

“Lầu ba là bản chép tay kinh nghiệm.”

“Lầu bốn là cổ thư, những sách ghi chép không biết đúng sai.”

“Chỉ được đọc không được mang ra ngoài, muốn sao chép thứ gì thì mang ra đây, tuỳ bản mà có phí riêng.”

“Được rồi, ngươi có thể vào.”

Tôn Kỳ nhận lại lệnh bài, tiến vào trong.

Lần thi tuyển lần này khiến cho Tôn Kỳ nhận ra nhược điểm chí mạng của mình: kiến thức không đủ sâu.

Vậy nên khi vừa trở thành học đồ, hắn chọn ngay quyền một ngày đọc sách miễn phí tại ngoại thư viện.

Tôn Kỳ ngấu nghiến đọc các loại dược thư, hắn đọc quên thời gian.

Hắn có cảm giác như mình đang chìm vào trong biển tri thức.

Quá nhiều! quá nhiều! xung quanh hắn đều là những kiến thức mới lạ. Hắn muốn hết, hắn muốn tất cả.

Hắn như con cá lớn há miệng cố nuốt cả đại dương.

Bỗng nhiên trong lúc này có giọng nói vang lên: thời gian đã hết, mời ra ngoài.

Tôn Kỳ giật mình tỉnh lại, đã hết một ngày rồi sao?

Tôn Kỳ ra ngoài định giao ma thạch để tiếp tục vào trong đọc sách.

Nhưng lúc này có tiếng chuông vang lên.

Tiếng chuông của phòng nghe giảng, Tôn Kỳ tạm gác lại chuyện đọc sách.

Hắn muốn đi nghe mấy vị lão sư giảng giải thế nào.

Xưa nay hắn không có sư tôn chỉ bảo, toàn dựa vào chính mình giải quyết vấn đề.

Lần này là cơ hội tốt để hắn mở rộng kiến thức của mình.