Tôn Kỳ nắm cổ một tên Ma tộc giơ lên cao, phóng thích thần thức đâm vào trong đầu tên này.

Tên Ma tộc giãy giụa, tay chân quờ quạng cố làm ra phản kháng, ánh mắt tuyệt vọng vừa giận dữ vừa sợ hãi vừa khó hiểu. Miệng hắn ú ớ mấy tiếng:

“Ngươi… ngươi sẽ không…. Không được chết yên lành…”

“Bọn họ… sẽ trả thù… cho ta…”

Tôn Kỳ ánh mắt lạnh nhạt, mạnh tay bóp một cái, cổ tên này vỡ nát, đầu thân mỗi thứ một nơi sau đó hoá thành từng sợi ma khí tan biến mất.

Tôn Kỳ trở lại chỗ ở, ngồi tĩnh toạ nhắm mắt suy nghĩ.

Thời gian này hắn cũng không biết hắn đã giết bao nhiêu Ma tộc.

Chỉ biết là bây giờ hắn đã dễ dàng sưu hồn Ma tộc tìm tòi ký ức của bọn họ.

Tôn Kỳ lúc này ngồi tại trong động phủ, nhắm mắt tĩnh toạ, chuyên tâm nghiên cứu.

Nửa ngày sau, Tôn Kỳ từ từ mở mắt, miệng lẩm bẩm:

“Ma pháp này chỉ đến Luyện Linh thất trọng còn quá thấp. Bọn thợ săn này thật quá nghèo nàn, cấp độ ma pháp kém như vậy.”

Trong thời gian này, Tôn Kỳ chính là giết Ma tộc sưu hồn tìm ma pháp bọn chúng tu luyện.

Tôn Kỳ mở ra một con đường tu luyện mới, cường đại hơn con đường cũ của Ma tộc nhưng mà hắn lại cảm thấy hắn không thể phát huy hết ưu điểm của con đường mới này.

Hắn vận dụng đại linh hồ, tiểu linh hồ cùng Thiên Hải không theo quy luật vận chuyển nào cả.

Tiểu linh hồ thì giống như là chỗ chứa thêm linh khí, Tôn Kỳ không biết thế nào đưa tiểu linh hồ vào vòng luân chuyển cùng đại linh hồ.

Còn Thiên Hải thì hắn lại vận dụng như khai linh hồ bình thường.

Đây rõ ràng là phí phạm công năng của Thiên Hải cùng tiểu linh hồ nhưng mà hắn cũng không biết làm thế nào.

Mặc dù trong lòng tính toán sáng tạo ra một môn ma pháp phù hợp nhưng nội tình của hắn quá ít, tầm mắt quá thấp làm sao có thể sáng tạo ra ma pháp mới.

Vậy nên hắn cần thêm nhiều ma pháp tham khảo.

Tôn Kỳ đã giết khá nhiều Ma tộc thợ săn nhưng mới thu được sáu loại ma pháp khác nhau.

Trong sáu loại này thì tu luyện tới Luyện Linh cửu trọng là cao nhất, còn lại là bát trọng, thất trọng.

Tôn Kỳ lấy sáu loại ma pháp này cùng Hắc Luân Ma Pháp của Hắc Tông làm cơ sở, trong đầu hắn một bộ khung ma pháp mới đang dần hình thành.

Nhưng mà còn quá ít còn không đủ để hắn xây dựng cảnh giới đầu tiên Luyện Linh nhất trọng.

Cái này có thể là do con đường mới này cực kỳ cường đại cộng thêm tham vọng không nhỏ của Tôn Kỳ mà ma pháp mới này sẽ phức tạp, bao hàm nhiều tri thức và có tính tiến hoá.

Vậy nên việc Tôn Kỳ cần làm bây giờ là kiếm thêm ma pháp hay đúng hơn là giết thật nhiều Ma tộc.

Tôn Kỳ hất lên thân một bộ da ma thú dày nặng. Là một bộ da gấu lớn.

Nếu đã có tin đồn về Hung Ma vậy thì hắn sẽ triệt để là Hung Ma.

…..

Tôn Kỳ ngồi trên cành cây, núp trong tán lá, lặng yên phóng thần thức ra thăm dò.

Thần thức hắn hiện tại có thể phóng ra cực đại trăm dặm nhưng mà phóng càng xa thì hình ảnh sẽ càng mờ ảo vậy nên Tôn Kỳ chỉ phóng ra mười dặm là đủ.

Mười dặm xung quanh Tôn Kỳ mọi thứ đều hiện lên rõ ràng. Chim bay, thú chạy, cá bơi, côn trùng đập cánh, nhện giăng tơ…

Một nhóm bảy tên thợ săn đạp lên lá khô phát ra tiếng kêu sột soạt.

Tên đi đầu chỉ huy là một tên Luyện Linh cửu trọng, hai tên bên cạnh là Luyện Linh bát trọng, ba tên Luyện Linh thất trọng, một tên Luyện Linh lục trọng.

Đội hình này phải nói là vô cùng cường đại, mạnh hàng đầu trong các nhóm thợ săn tìm Hung Ma.

Nên nhớ theo dấu vết để lại Hung Ma chỉ từ Luyện Linh lục trọng tới thất trọng.

Trên lý thuyết nếu như đội hình này tìm được Hung Ma thì Hung Ma chết chắc.

Đám thợ săn sở dĩ vận động nhiều nhóm săn giết Hung Ma như vậy cũng là có nguyên do:

Thứ nhất Hung Ma giết thợ săn, chạm tới lòng tự ái của bọn họ. Bọn họ từ thợ săn biến thành con mồi là điều khó chấp nhận.

Thứ hai là những kẻ bị giết là bạn hữu, huynh đệ của bọn họ. Bọn họ muốn báo thù.

Thứ ba là Hung Ma làm loạn một vùng không ai dám tới đi săn. Bọn họ cần dọn dẹp trả lại bãi săn như cũ.

Tôn Kỳ ngồi trên tán cây sắc mặt không vui không buồn, vẫn đang dùng thần thức quan sát bọn họ.

Nếu như đối đầu từng tên thì Tôn Kỳ hoàn toàn có thể chiến thắng tất cả nhưng nếu phải đánh với cả đội hình này thì hắn không nắm chắc gì cả.

Sau một lúc Tôn Kỳ động thân biến mất tại một phương hướng. Hắn đã có kế hoạch săn giết.

Trong nhóm bảy tên thợ săn thì tên Luyện Linh lục trọng có tài trinh sát nhất nên thường đi trước dò đường.

Tên này đang thăm dò thì chợt phát hiện một dấu chân lớn khá mới, hắn nhảy xuống kiểm tra.

Dấu chân này tựa gấu mà không giống gấu, theo dấu chân thì con ma thú này cao ít nhất là hai thước. Có vài đặc điểm giống mô tả Hung Ma.

Ánh mắt tên này loé sáng lần theo dấu vết.

Hắn lại phát hiện thêm vài dấu chân, tại dấu bàn chân cuối cùng có thêm mảnh vụn gỗ.

Hắn cầm lên mảnh gỗ quan sát. Đây rõ ràng là gỗ làm tên của thợ săn. Đây rất có thể là dấu vết Hung Ma.

Tên này mừng rỡ chuẩn bị quay lại báo cáo thì bất thình lình có một cái bóng lớn che trước mặt, hắn còn đang bất ngờ thì bị một móng vuốt xuyên ngực.

Hắn chỉ kịp hét lên:

“AAA… Hung… Ma…. ”

Một bàn tay thò ra khỏi lớp lông túm lấy cổ hắn, một giọng nói vang lên:

“Hét vậy là được rồi.”

Tên thợ săn suy nghĩ luân chuyển, hắn chợt phát hiện ra một điều: Hung Ma chỉ sợ là một cái âm mưu.

Nhưng mà hắn rất nhanh đã dừng suy nghĩ, hồn về thiên địa.

Tôn Kỳ nhanh chóng phóng thân biến mất.

Hai mươi tức thời gian sau, sáu tên thợ săn xuất hiện tại chỗ này nhìn đống đồ đạc linh tinh của tên dò đường. Bọn hắn biết đồng đội của mình đã chết.

Tên cầm đầu sắc mặt nghiêm nghị, phun ra một chữ:

“Truy!”

Cả bọn lần theo dấu vết truy đuổi.

Tôn Kỳ thì tại trên một cành cây dùng thần thức quan sát bọn chúng đuổi theo dấu chân mình tạo ra. Lũ cá đã mắc bẫy.

Tôn Kỳ cũng không vội thu lưới, hắn tĩnh tâm suy nghĩ bộ ma pháp mà hắn vừa sưu hồn có được.

Bộ ma pháp này hình như giúp tăng cường hồn lực.

Tôn Kỳ nghiền ngẫm một lúc thì ánh mắt loé sáng. Bộ ma pháp này đúng là thứ hắn còn thiếu.

Các bộ ma pháp trước đây hắn có đều tập trung tăng tu vi còn bộ ma pháp này lại chú ý tăng cường hồn lực.

Ma pháp của hắn chính là đang thiếu phần vận dụng và tăng cường thần thức.

Tôn Kỳ có thể dùng bộ ma pháp này làm gợi ý để hoàn thiện ma pháp của hắn.

Nhưng việc này không vội, trước tiên hắn cần thu lưới.

Bọn sáu tên thợ săn theo dấu chân mà bị dẫn vào Mê Thạch Sâm Lâm.

Tại Mê Thạch Sâm Lâm cột đá liên tiếp dày đặc như rừng cây, hang đá, ụ đá, cầu đá xuất hiện liên miên như một mê cung tự nhiên.

Bọn thợ săn khi vào đây thì lập tức phân tán.

Nhưng mà không nên vì thế mà nghĩ bọn hắn ngốc bị dụ vào mê cung đá lại phân tán ra.

Nên nhớ bọn hắn là thợ săn những khu vực này bọn hắn đã nhiều lần đi qua, rõ như lòng bàn tay.

Mê Thạch Sâm Lâm tuy nói là mê cung tự nhiên nhưng mà đã bị bọn hắn khám phá nhiều lần, bọn hắn có thể dễ dàng tìm lối ra chỉ là tốn một ít thời gian mà thôi.

Còn lý do bọn hắn phân tán ra là để tìm kiếm rộng hơn, bọn hắn cũng không sợ Hung Ma đánh lén từng tên vì bọn hắn đều là thợ săn lão luyện, tu vi ít nhất cũng ngang Hung Ma.

Nếu Hung Ma giết ra ngược lại sẽ bị cuốn lấy chờ đợi viện binh, lúc đó Hung Ma chết chắc.

Kế hoạch này hoàn toàn chính xác, Tôn Kỳ tu vi cũng chỉ lục trọng.

Nhưng mà chiến lực của Tôn Kỳ quá kinh khủng đã ngang bằng với Luyện Linh cửu trọng.

Tại một chỗ nào đó bỗng có tiếng hét vang lên, tên cầm đầu lập tức theo tiếng hét chạy tới.

Trước mặt hắn là một tên thanh niên đang nắm lấy cổ tên đồng bọn của hắn.

Tên đồng bọn của hắn đang dần mờ đi tiêu tán trong trời đất. Hiển nhiên đã chết.

Tên này tức giận:

“Ngươi dám giết hắn. Ngươi là ai?”

Tên thanh niên này nhìn hắn cười cười:

“Không cần kéo dài thời gian. Bọn họ đã bị ta giết hết. Ta cố tình để tên này hét lên là dụ ngươi đến.”

Tên cầm đầu lập tức tái mặt, hắn nhìn tên thanh niên thần thái bình tĩnh tự nhiên, nụ cười chan hoà bỗng nhiên trong đầu hắn nảy sinh một ý nghĩ: Hung Ma.

Tên thanh niên này vừa mới giết đi đồng tộc mà thần thái vẫn như vậy thì không phải Hung Ma thì là gì?

Nhưng mà tên thợ săn cầm đầu rất nhanh lấy lại bình tĩnh, gạt bỏ tất cả suy nghĩ tạp nham chỉ tập trung vào trận chiến trước mắt.

Tôn Kỳ nhìn tên thợ săn nhanh chóng lấy lại tinh thần chiến đấu thì vui vẻ, đối thủ như thế mới kiểm tra được chiến lực của hắn hiện giờ.

Trận chiến diễn ra kéo dài suốt một canh giờ, cuối cùng chỉ còn lại đống đồ đạc linh tinh của tên thợ săn.

Tôn Kỳ có chút chật vật nhưng mà cũng không bị thương nặng. Trận chiến này giúp Tôn Kỳ xác định sức chiến đấu của mình tương đương Luyện Linh cửu trọng bình thường.

Hắn nắm trong tay mấy lợi thế:

Linh khí tổng số lượng của hắn ngang với ma khí của Luyện Linh cửu trọng, mà linh khí chất lượng cao hơn ma khí.

Hắn có kinh nghiệm chiến đấu với Ma tộc, mà tên thợ săn này kinh nghiệm chiến đấu với ma thú nhiều hơn với Ma tộc.

Chỉ hai điểm lợi thế nhỏ này giúp hắn từng bước chiếm thượng phong giết chết tên thợ săn.

Tôn Kỳ nhanh chóng trở lại động phủ của mình. Hắn cần bế quan một thời gian nghiên cứu mấy bộ ma pháp mới có được.

Tại ngoại giới.

Ba ngày sau, đồ của bảy tên thợ săn được phát hiện. Bảy tên này được xác định đã chết.

Tin tức này vừa ra gây hoang mang cho cả giới thợ săn tại khu vực này.

Nên nhớ trong nhóm bị giết có một tên Luyện Linh cửu trọng và mấy tên bát trọng, thất trọng hỗ trợ vậy mà vẫn toàn quân bị diệt.

Vậy thì còn tên thợ săn nào dám vào lại rừng săn bắn.

Sau thời gian dài thảo luận, bọn thợ săn quyết định cầu cứu thành Thực Nguyệt.

Bọn họ dù không sống tại trong thành nhưng cũng thuộc khu vực quản lý của thành Thực Nguyệt, cầu cứu thành chủ là biện pháp duy nhất bọn hắn nghĩ đến.

Ban đầu thành chủ cũng không mấy để ý bọn thợ săn hèn mạt này kêu gào. Nhưng mà bọn chúng cứ như ruồi bay bên tai ồn ào khiến hắn không thể không để ý.

Lại thêm vấn đề nảy sinh đó là không có bọn thợ săn, nhiều cửa hàng trong thành mất đi nguồn cung cấp nguyên liệu ma thú, thảo được, khoáng thạch kim loại.

Thời gian đầu thì chỉ là vấn đề nhỏ nhưng lâu dần thì hậu quả khó lường. Vậy nên thành chủ thành Thực Nguyệt quyết định phái binh săn Hung Ma.