Oanh! oanh! oanh!
Phồ Tang Hoàng đập tay liên tục như đập con muỗi.
Tôn Kỳ thoát ẩn thoát hiện, tốc độ cực nhanh. Khi hai tay Phồ Tang Hoàng chạm vào nhau thì hắn đã sớm biến mất một khắc trước đó.
Phồ Tang Hoàng có chút mất bình tĩnh, từ thân cây vươn ra trăm cánh tay. Hắn vỗ tay liên hồi, nhưng mỗi lần nhìn lại lòng bàn tay đều thấy trống không.
Tôn Kỳ luôn bình yên xuất hiện tại một nơi nào đó.
“Huyết Ngục, ngươi chỉ biết trốn trốn tránh tránh như một con chuột sao?!” Phồ Tang Hoàng mở miệng khích tướng, tay vẫn không ngừng đập vỗ.
Tôn Kỳ sắc mặt hàn băng, hắn đang quan sát.
Phồ Tang Hoàng trăm cánh tay phóng ra, vây kín mọi con đường, Tôn Kỳ bị bao trong lồng bàn tay, không một tia sáng lọt qua.
“Chết đi!” Phồ Tang Hoàng hét lớn, trăm cánh tay siết chặt.
Ầm! Phồ Tang Hoàng ngưng trọng sắc mặt, hắn chắc chắn đã nghiền nát thứ gì đó, nhưng đó có phải Tôn Kỳ không thì không chắc.
Yêu Hoàng sẽ không đơn giản chết như vậy.
Hắn từ từ hé tay, máu tươi từ khe tay chảy xuống. Khi mở rộng bàn tay, Tôn Kỳ đã không còn, chỉ có một bãi máu.
Huyết dịch nhỏ xuống đất, tụ mà không tan.
Huyết dịch nhanh chóng hóa hình, Tôn Kỳ lại hiện ra.
“Ngươi không cho rằng đã giết được ta rồi chứ...”
Oanh! Tôn Kỳ chưa nói hết lời thì đã bị một đấm giáng xuống đầu.
Phồ Tang Hoàng nhấc tay lên, máu tươi nhỏ tong tong từ nắm đấm xuống đất.
Tôn Kỳ lạnh nhạt xuất hiện tại một chỗ khác, hắn tay cuốn một vòng hấp thu tất cả máu huyết trở lại.
Hai Yêu Hoàng nhìn nhau, lạnh nhạt không nói gì.
Một lúc sau, Phồ Tang Hoàng lên tiếng trước:
“Huyết Ngục, hay là đến đây thôi. Ngươi không làm gì được ta, ta cũng không giết được ngươi, đánh tiếp cũng không có ý nghĩa.”
“Vậy sao?!” Tôn Kỳ cười nhạt.
Phồ Tang Hoàng nhíu mày, chẳng lẽ Huyết Ngục còn có tuyệt chiêu. “Ngươi cảm thấy được không?”
“Thử thì sẽ biết.” Tôn Kỳ không muốn nói nhiều, tay chỉ lên trời vẽ nửa vòng tròn.
Tiệc Trăng Máu!
Bầu trời lập tức hóa huyết sắc. Huyết nguyệt treo trên không tỏa ra huyết sắc nhàn nhạt, một cỗ áp lực đè ép, huyết dịch trong người sôi sục muốn thoát ly.
Phồ Tang Hoàng cũng cảm thấy có chút khó chịu, nhưng chỉ một chút mà thôi, hắn là thụ yêu không có huyết dịch nên Tiệc Trăng Máu ảnh hưởng đến hắn thực sự rất nhỏ.
“Đây là tuyệt chiêu của ngươi sao?! đối với Yêu Hoàng khác có lẽ có chút tác dụng nhưng với ta… vô ích thôi!”
Tôn Kỳ không đáp lời, tay giơ lên cao, huyết đao hoành thiên.
Tiệc Trăng Máu không chỉ có tác dụng áp chế huyết dịch đối thủ, nó còn có thể tăng phúc huyết chủng tính.
Huyết đao lần này lớn hơn một vòng, uy áp cũng lớn hơn.
Phồ Tang Hoàng cảm nhận được huyết đao không tầm thường, ngoài miệng chê vô dụng nhưng trong tâm không dám khinh thường.
Vút! Huyết đao hạ xuống.
Phồ Tang Hoàng vung nắm đấm lên đỡ.
Phốc! cự thủ đứt lìa, vết chém cực ngọt. Oanh! huyết đao không thể cản, một đường thẳng chém xuống đất, chặt đứt vô số rễ cây. Một lúc sau đao thế tận, huyết đao mới dừng lại.
Từ chỗ cắt, dịch nhựa chảy ra, thoang thoảng mùi thơm như thảo dược.
Phồ Tang Hoàng nhìn vết thương, vô cùng giận dữ hét lớn. Hắn là thụ yêu không có xúc giác, không biết đau nhưng vết thương tổn hại yêu thể, hắn không giận sao được.
Không để Tôn Kỳ thu đao, Phồ Tang Hoàng giáng nắm đấm lên sống đao.
Oanh! huyết đao vỡ vụn.
Tôn Kỳ không ngạc nhiên. Hắn tay trái đưa lên trước, tay phải từ từ kéo về phía sau giống như động tác kéo dây cung.
Quả nhiên, một cây huyết cung hiện hóa trong tay hắn.
Khi dây cung đã kéo căng, Tôn Kỳ buông tay.
Vút! huyết tiễn xé gió, chớp mắt một cái huyết tiễn đã đến trước đại thụ.
Phồ Tang Hoàng vội đưa đại thủ lên đỡ. Phốc! huyết tiễn bắn xuyên đại thụ phá ra một lỗ lớn, huyết tiễn không dừng lại cắm thẳng vào thân cây, nhưng lực đã tận mà cũng chỉ cắm được nửa thân tên, chưa xuyên qua được lớp vỏ cây.
Phồ Tang Hoàng gầm lên, trăm cánh tay phóng lên bắt lấy Tôn Kỳ. Nhưng khi cánh tay bắt tới, Tôn Kỳ đã tại một nơi khác.
Hắn lại giương cung.
Phốc! một cành cây bị bắn thủng, gãy đôi.
Phồ Tang Hoàng trăm cánh tay lập tức đảo chiều, bắt tới Tôn Kỳ nhưng kết quả vẫn như lần trước: vô công.
Phốc! lại một cành nữa bị bắn rụng.
“Xem ra ngươi cũng chỉ có thể!” Tôn Kỳ lạnh nhạt, dây cung kéo căng hết cỡ.
Phồ Tang Hoàng âm trầm, nhận ra tình thế khó khăn của mình.
Tôn Kỳ lại kéo cung, nhưng lần này không nhắm đến đại thụ mà giương cung lên trời.
Vút! Tên rời dây.
Mũi tên bắn lên trời như muối chìm trong biển, vô tung vô ảnh.
Yên lặng!
Đột nhiên! bầu trời bị xé ra, vô số huyết tiễn trút xuống như mưa.
Phồ Tang Hoàng cảm giác nguy hiểm dâng lên, hắn hét lớn một tiếng, vươn ra cành lá đón đỡ.
Phốc, phốc, phốc… cành lá bị xuyên thủng lỗ chỗ, tiễn vũ toàn bộ trút lên thân đại thụ.
Đại thụ mặc dù vỏ dày không bị xuyên thủng nhưng vết thương chồng chất cũng khiến hắn khó chịu. Hắn liên tục quơ cành lá diệt sạch huyết tiễn.
Khi tiễn vũ qua đi để lại một cây đại thụ xơ xác, nhựa cây rỉ ra khắp thân.
Phồ Tang Hoàng tức giận gầm lên:
“Ngươi chỉ có vậy thôi sao?!”
Dứt lời, mộc thuộc tính tràn lan, các vết thương nhanh chóng khép lại. Cành lá đâm chồi nảy lộc, chỉ một thoáng sau, đại thụ lại hoàn hảo như trước.
Phồ Tang Hoàng giận quá mà cười.
“Ngươi không giết được ta. Ngươi vĩnh viễn không giết được ta! Đại địa cung cấp năng lượng cho ta vô cùng vô tận, ta đã sống mấy vạn năm và sẽ tiếp tục sống nữa. Còn ngươi chỉ vài ngàn năm thì sẽ thành nắm đất bùn.”
“Ha, ha, ha… bỏ cuộc đi! ta vĩnh sinh, ngươi tất diệt.”
Tôn Kỳ chẳng thèm để ý.
Phồ Tang Hoàng thực lực không tệ, lực phòng ngự và khả năng hồi phục rất mạnh, đáng tiếc thiếu khuyết kinh nghiệm thực chiến và tính linh hoạt.
Lại bị hạn chế ở một chỗ nên gần như thành bao cát cho Tôn Kỳ đánh.
Những kẻ như vầy đánh bại không khó, vấn đề chỉ ở thời gian dài ngắn mà thôi.
Tôn Kỳ vươn tay, huyết đao chém xuống.
Phốc! một cành cây rớt xuống.
Phồ Tang Hoàng lực phòng ngự mạnh, nhưng cũng không mạnh đến mức vô địch. Tôn Kỳ dưới sự tăng phúc của Tiệc Trăng Máu, vẫn dễ dàng chém xuống cành cây của hắn.
Một lúc sau, liên tục bị chém, liên tục tái sinh, đại thụ tốc độ hồi phục chậm thấy rõ.
Đại địa cung cấp lực lượng cho hắn không sai. Nhưng lực lượng này cũng không phải dạt dào ào ạt, cần trải qua quá trình chuyển đổi, quá trình này lại không kịp tốc độ tổn thương.
Chuyện này rất bình thường.
Nếu đại địa có thể cung cấp lực lượng ào ạt liên miên bất tận vậy thì thụ yêu đã thành chủ thế giới. Bất cứ chuyện gì cũng có khiếm khuyết, không thể tất cả mọi thứ đều hoàn hảo.
Phồ Tang Hoàng bắt đầu cảm thấy hoảng sợ, đánh nữa hắn sợ không xong. Hắn điên cuồng phản kích, nhưng kết quả chỉ là con số không, hắn không thể nào bắt kịp tốc độ của Tôn Kỳ.
Hắn bị cầm chân tại chỗ, cành cây của hắn không thể vươn ra mãi bắt theo Tôn Kỳ, chỉ cần vươn quá trăm dặm thì lực lượng giảm mạnh, Tôn Kỳ chỉ cần phất nhẹ tay là có thể chặt đứt.
Tôn Kỳ đang vờn hắn, tới tới lui lui công phạt tự do, hắn bại chỉ là vấn đề thời gian.
Hắn không cam lòng. Lúc này hắn nghĩ đến một cách.
Tách rời đại địa!
Hắn sẽ mất đi nguồn cung cấp lực lượng nhưng đổi lại hắn có thể linh hoạt di chuyển.
Đáng hay không?
Mỗi khắc hắn suy tư không đưa ra quyết định là thân hắn phải nhận thêm trọng kích.
Hắn phải nhanh chóng ra quyết định.
“Huyết Ngục, dừng tay!” Phồ Tang Hoàng đưa tay ngăn lại: “Đàm phán sao?”
“Đàm phán? có gì mà đàm phán. Ta giết ngươi là lựa chọn duy nhất.” Tôn Kỳ vẫn như thế hùng hổ cường thế.
Không thể thuyết phục được Tôn Kỳ, Phồ Tang Hoàng hạ quyết tâm.
“Đây là ngươi ép ta!” hắn hét lên.
Mặt đất ầm ầm rung động, khu vực vạn dặm đại địa từ từ nứt ra, Yêu thú côn trùng cảm nhận nguy hiểm, ùa ra khỏi chỗ ở như ong vỡ tổ, chạy trốn như điên.
Đại thụ từ từ nâng lên.
Tôn Kỳ cười nhạt, nâng tay.
Huyết nguyệt treo trên cao hóa thành huyết động, xoay tròn cực tốc hấp thu huyết thuộc tính từ chủng tính Tiệc Trăng Máu, trả lại bầu trời trong xanh. Tất cả được nén vào trong một vòng bán nguyệt.
Huyết nguyệt từ từ rơi xuống, Tôn Kỳ nâng tay đỡ.
Đại thụ từng sợi rễ thô to nhấc ra khỏi mặt đất, gốc cây đã cách mặt đất một khoảng nhỏ. Tôn Kỳ cười nhạt, chính là lúc này.
Huyết nguyệt như lưỡi liềm rơi xuống, mang theo năng lượng khủng bố, ép cho không gian trùng xuống.
Phồ Tang Hoàng ngửa mặt, bản năng sinh ra sợ hãi, nhưng hắn đang ở nửa quá trình thoát ly. Hắn không thể né tránh, cũng không thể thôi dụng hết lực lượng chống đỡ.
Phồ Tang Hoàng lúc này mới nhận ra hắn sai lầm, vẫn là kinh nghiệm thực chiến không bằng Tôn Kỳ. Hắn gồng lên tất cả lực lượng vươn tay chống đỡ.
Huyết nguyệt rơi xuống, nghiền nát tất cả cự thụ.
Oanh! huyết nguyệt trực tiếp rơi xuống thân cây.
Theo sau tiếng nổ kinh thiên là tiếng hét thê lương của Phồ Tang Hoàng.
Khi bụi đất lắng xuống, sóng chấn động qua đi, mặt đất bị tàn phá bừa bãi, một cây đại thụ bị gãy đôi.
Gãy đôi nhưng chưa đứt, đại thụ đang cố gắng hấp thụ lực lượng đại địa chữa thương, đám rễ đã trồi lên nổi lại chìm xuống lòng đất.
Tôn Kỳ cười nhạt, hắn làm sao cho Phồ Tang Hoàng cơ hội chữa thương?
Thoát biến một cái, Tôn Kỳ xuất hiện tại vết gãy, tay đưa ra trước, vô số huyết tơ bắn ra cắm vào trong vết gãy, hắn đang mò tìm Mộc Chi Tâm.
Mộc Chi Tâm chính là kết tinh của thụ yêu, cũng giống như yêu hạch của Yêu thú. Có được Mộc Chi Tâm hắn sẽ có cơ hội tìm hiểu sâu mộc thuộc tính, thậm chí là quá trình chuyển đổi từ thổ thuộc tính thành mộc thuộc tính.
Một thoáng sau, Tôn Kỳ mỉm cười. Hắn tìm được!
Đang định lôi Mộc Chi Tâm ra thì… chợt! bản năng nguy hiểm rung động.
Tôn Kỳ không cần suy nghĩ, hành động ngay.
Huyết Ngục Lĩnh Vực, mở!