Nhân Tổ

Chương 537: Lãnh Địa Hươu Non

“Hủy!” Lực Lộc Hoàng búng tay, lõi của hoa hướng dương nổ tung, bông hoa ầm ầm đổ sụp, khiến tia sáng bắn chệch hướng, nó xé rách mặt đất phóng thẳng lên trời.

Không để cho Lực Lộc Hoàng có cơ hội thở dốc, Tôn Kỳ cầm Huyết Đao đạp bước áp sát.

Lực Lộc Hoàng hai tay vuốt nhẹ, Khô Mộc Quyền Trượng xuất hiện.

Huyết Đao xé gió chém xuống.

Oanh! Khô Mộc Quyền Trượng hoành ngang chống đỡ.

Lực Lộc Hoàng chợt nhíu mày, bốn chân hơi chùng xuống, vì sao lại vậy?

Lực lượng của Tôn Kỳ mạnh, nhưng hắn cũng không kém, không đến mức ngay chiêu đầu đã thất thế.

Không chờ hắn tìm hiểu, Tôn Kỳ đã nâng đao chém ngang.

Oanh! Lực Lộc Hoàng đỡ đòn, thân hình bị ép lui lại một bước.

Tôn Kỳ nhếch mép cười liên tục vung đao chém tới.

Lực Lộc Hoàng kinh nghiệm chiến đấu phong phú, dễ dàng đón đỡ lưỡi đao, nhưng càng đánh hắn càng rơi vào thế suy yếu.

Phốc! Lực Lộc Hoàng chậm một nhịp, bị lưỡi đao lướt nhẹ qua vai, máu tươi vương vãi.

Tôn Kỳ đưa tay cuốn lấy những giọt máu, hắn há miệng hút một cái, giọt máu bay vào miệng. Hắn ánh mắt say đắm, chẹp chẹp miệng:

“Thơm quá! đáng tiếc hơi ít. Còn nữa không?”

Lực Lộc Hoàng đùng đùng nổi giận, vung quyền trượng đánh tới.

Tôn Kỳ lùi lại né tránh. Lực Lộc Hoàng lúc này đang tức giận, cứng đối cứng không phải là lựa chọn sáng suốt.

Tung liên tục trăm chiêu, Lực Lộc Hoàng không thể tiếp tục duy trì tấn công cao độ, hắn chống quyền trượng trên mặt đất, mũi thở phì phò.

Tôn Kỳ cách đó không xa, trên thân không ít vết thương, trước sự tấn công điên cuồng của Lực Lộc Hoàng, hắn tất nhiên không thể tránh hết nhưng đều là vết thương ngoài da không quan trọng, mỉm cười hỏi:

“Ngươi chịu nổi không?”

“Hừ! bị thương như vậy còn mạnh miệng!” Lực Lộc Hoàng hừ lạnh.

Tôn Kỳ ung dung tiến lên một bước, các vết thương lập tức khép miệng.

Lực Lộc Hoàng hừ lạnh, chữa thương mà thôi, có cái gì đặc biệt. Lực Lộc tộc bọn hắn thiên tính là mộc thuộc tính, nói về chữa thương, bọn hắn chính là đại sư.

Lực Lộc Hoàng vận khởi yêu khí, từng sợi thanh mộc lượn lờ quấn quanh vết thương. Nhưng hắn chợt nhận ra, vết thương vẫn không ngừng chảy máu. Chuyện này là không thể nào, đây đều là vết thương ngoài da, bình thường chỉ cần một chút mộc thuộc tính là lành lạnh như cũ, nhưng hiện tại nhiều như vậy mộc thuộc tính vết thương vẫn chưa khép miệng. Vì sao?

“Ngươi chưa nhận ra sao? ngươi càng đánh càng suy yếu, ta càng đánh càng mạnh, ngươi không có cơ hội.” Lúc này Tôn Kỳ lên tiếng.

“Ngươi đã giở trò gì?” Lực Lộc Hoàng giận dữ.

Tôn Kỳ cười cười, chỉ tay lên trời.

“Ngươi nhìn thấy không?”

Lực Lộc Hoàng nhìn lên trời, nhíu mày không hiểu nhưng chợt một tia sáng lóe lên. Hắn biết.

Là Huyết Nguyệt.

“Tiệc Trăng Máu ảnh hưởng tới huyết dịch trong người ngươi, nó sẽ khiến ngươi không thể cầm máu, đồng thời áp chế yêu khí và lực lượng của ngươi.” Tôn Kỳ đơn giản giải thích.

Lực Lộc Hoàng sắc mặt trầm xuống, không cần Tôn Kỳ nói thì hắn cũng đoán ra.

Chợt! một ánh đao lướt nhẹ, muốn bổ đôi đầu hắn.

Không kịp dùng quyền trượng đỡ, hắn chỉ có thể nghiêng đầu.

Phốc! lưỡi đao sắc lẹm, cắt đứt một đoạn sừng.

Lực Lộc Hoàng cấp tốc lui lại, sờ lên sừng, thấy mất một đoạn, đùng đùng nổi giận. Vừa rồi hắn phản ứng chậm, bình thường không như thế, hẳn là do Huyết Nguyệt ảnh hưởng.

Nhân hắn yếu, lấy mạng hắn. Tôn Kỳ tay trảm Huyết Đao, tay ném Huyết Luân, tấn công tới tấp.

Lực Lộc Hoàng chật vật phòng thủ, vết thương chồng chất, máu chảy càng nhiều. Cứ tiếp tục như vầy, hắn chắc chắn phải chết.

Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, Lực Lộc Hoàng hét lên.

“Là ngươi ép ta, có chết cũng đừng trách.”

Lực Lộc Hoàng siết chặt nắm tay, ngửa mặt gầm lên, da hắn đổi màu đồng, hoa văn nổi lên tỏa sáng, đôi mắt hắn bắn ra quang hoàn.

“Lãnh Địa Hươu Non.”

Tôn Kỳ đang lao tới. Chợt! toàn thân bất động như tượng đá.

Một cỗ vô hình lực lượng khuếch tán, bao lấy Tôn Kỳ.

Hắn chớp mắt sững sờ. Chuyện gì? vừa rồi hắn cảm thấy thời gian trong khoảnh khắc dừng lại. Nhìn lại xung quanh.

Không gian sáng sủa. Hương gió thơm mùi cỏ tươi. Dưới chân cỏ xanh cấp tốc sinh trưởng, từng bông hoa nhỏ đủ màu sắc nở rộ.

Tôn Kỳ cảm thấy mê man, lại say mê giống như đây là cuộc sống hắn hằng mơ ước.

Từng bước đạp trên cỏ xanh, mềm mại, mát rượi. Hắn cúi đầu khịt khịt ngửi mùi cỏ thơm. Theo bản năng há miệng ngoạm lấy cỏ tươi. Hai hàm răng nghiến vào nhau. Cỏ tươi ứa nước.

Thơm. Ngọt. Mềm. Mọng nước.

Đúng là tuyệt thế mỹ vị.

Đời này được ăn mỹ cỏ, còn gì luyến tiếc.

Một bàn tay to lớn, ấm áp đặt lên đầu hắn, vuốt nhẹ.

Hắn ngửa đầu nhìn. Một bóng hình hiện lên trong mắt hắn.

Khuôn mặt này… rất quen. Nhưng là ai? hắn vò đầu suy nghĩ nhưng vẫn không thể nhận ra. Chỉ cảm thấy khuôn mặt này rất quan trọng, hắn phải nhớ ra bằng được.

Bản năng sống nói hắn: Nguy hiểm! chạy đi!

Nhưng lại có một giọng nói khác như tiếng mẹ hiền ru con, ấm áp và yêu mến: Không sao! không sao! mọi nguy hiểm qua rồi. Đây là nhà của con, là nơi con có thể nghỉ ngơi mà không cần lo sợ kẻ thù.

Hắn đột nhiên thụt lùi, tránh thoát khỏi bàn tay.

Khuôn mặt kia có vẻ hơi ngạc nhiên, sau đó lại mỉm cười, nụ cười ấm áp, bàn tay đưa tới, giọng nói trìu mến:

“Không cần sợ! Đây là nhà của ngươi, sẽ không ai có thể hại được ngươi. Ngoan ngoãn nghe lời!”

Bàn tay lớn túm lấy một nắm cỏ đưa đến trước mặt hắn.

“Ăn đi!”

Mùi cỏ thơm quyến rũ, giọt sương lăn dài trên phiến lá óng ánh trong ánh nắng ban mai, từng cọng cỏ mập dài, mọng nước, xanh ngắt.

Hắn không cưỡng lại được, muốn đưa miệng cắn lấy, nhưng những âm thanh u u vang lên bên tai, hắn nghe không được, nhưng lại hiểu âm thanh đấy đang nói hắn không được ăn.

Thật là mâu thuẫn!

Tại trong hồn cư.

“Hỏa ca, Tôn ca bị làm sao vậy? đang đánh nhau lại đột nhiên trở nên ngẩn ngơ, đã thế miệng còn chóp chép giống như là đang ăn thứ gì?” Tiểu Thạch hiếu kỳ hỏi. “Tôn ca giấu đồ ăn vặt, ăn riêng không cho chúng ta sao?”

“Ai biết được?! nhưng chắc không phải đang giấu đồ ăn vặt vì bí mật của hắn ta đều biết.” Hỏa Hỏa nhún vai, làm như không quan trọng. “Có khi hắn đang diễn kịch, tên này nhiều trò lắm!”

“Ta thấy không giống lắm!” Tiểu Thạch đưa ra ý kiến. “Có khi nào bị trúng yêu thuật?”

“Trúng yêu thuật sao?” Hỏa Hỏa cũng không chắc chắn. “Chắc không phải đâu, hắn nhiều năm nghiên cứu Yêu tộc, hiểu biết rất nhiều loại chủng tính, khả năng rất thấp bị trúng đòn. Chẳng lẽ quanh năm bắt nhạn, hôm nay lại bị nhạn mổ mắt?”

Nghĩ đến đây Hỏa Hỏa chợt vui vẻ, nói:

“Tiểu Thạch, nhanh! ghi lại cảnh này!”

Trong lòng nó cười đen tối: hắc, hắc… tương lai có thứ để tống tiền ngươi rồi!

Tôn Kỳ lúc này đúng là đang ngu ngơ, hắn cảm thấy mình lúc này chính là một con hươu non.

Hươu non có thể làm gì? tất nhiên là nghe lời cha mẹ.

“Ngoan! ăn cỏ đi. Không ăn sẽ không lớn được đâu! cha mẹ sẽ buồn đấy!” giọng nói trầm ấm như của người cha thuyết phục hắn.

Tôn Kỳ vẫn đang đấu tranh nội tâm, cưỡng lại cám dỗ. Các loại âm thanh vẫn không ngừng vang lên trong đầu hắn.

Ngoan. Ăn cỏ đi. Đừng. Nguy Hiểm. Con Ngoan. Hươu Con. Chạy Đi!...

Tôn Kỳ đầu như muốn vỡ tùng, hắn lăn lộn trên cỏ đau đớn, hai tay ôm đầu hét lên.

Hắn chợt nhìn xuống tay mình.

Tay ta làm sao thế này?

Hắn lại nhìn toàn thân, sờ soạng khắp nơi.

Chuyện gì? Ta hình như là… là một con hươu.

Ta là một con hươu sao?

Ta là con người... hoặc cũng có thể là một con hươu.

Ta là người hay hươu?!

Ta là ai? Ta là gì?

Đau! đầu hắn đau quá! như muốn nổ tung.

Hắn liên tục đập đầu xuống đất khiến trán đổ máu chảy dài trên mặt.

Bàn tay kia lại nhẹ nhàng đưa tới, giọng nói ấm áp đáng tin:

“Hươu con, ngươi đang làm gì vậy? ngươi có bị sao không? phụ thân rất lo lắng cho ngươi!”

Bàn tay đặt lên vai hắn, Tôn Kỳ quay đầu nhìn, trực diện nhìn thẳng khuôn mặt kia.

Là Lực Lộc Hoàng!

Mắt Tôn Kỳ chợt hóa huyết hồng, tròng mắt bắn ra huyết quang. Tứ chi hắn phát nổ, sau đó là toàn thân phát nổ.

Từ trong huyết vụ, một nắm đấm đánh thẳng tới ngực Lực Lộc Hoàng.

Oanh! Lực Lộc Hoàng bay ngược, tiếng xương ngực gãy răng rắc, miệng phun huyết.

“Ngươi… ngươi làm sao có thể thoát ra được?”

Huyết vụ nhanh chóng tụ lại thành một huyết nhân, Tôn Kỳ lao tới tấn công.

“Lãnh Địa Hươu Non.” Lực Lộc Hoàng một lần nữa thi triển chủng tính.

Tôn Kỳ ngay lập tức cảm thấy tứ chi biến thành chân hươu, một cặp sừng nhú ra khỏi đầu, hàm răng dài ra, hai cái tai phe phẩy.

Tôn Kỳ hoảng sợ, đây là cái gì chủng tính lại có thể biến hắn thành hươu con.

Hắn hoảng sợ nhưng không hoảng loạn, hắn không thể trúng một chiêu hai lần. Tôn Kỳ hét lớn toàn thân vỡ thành huyết vụ, sau đó huyết vụ lại tụ thành huyết nhân.

Lực Lộc Hoàng sắc mặt tái nhợt, hiển nhiên thi triển chủng tính này rất hao tổn.

Tôn Kỳ cũng không tốt đẹp gì, hai lần hắn tự hủy thân thể rồi tụ lại, hao tổn có thể nghĩ.

“Lãnh Địa Hươu Non.” Lực Lộc Hoàng không còn cách nào khác là tiếp tục thi triển chủng tính này.

Tôn Kỳ lại một lần nữa tự hủy thân thể.

Hai bọn họ nhìn ra sự hao tổn của đối thủ, bọn họ đang đấu hao tổn, kẻ nào hao tổn hết trước kẻ đấy chết.

Tới lần thứ năm, Lực Lộc Hoàng mặt tái mét, cắt không ra giọt máu. Tôn Kỳ huyết nhục như bùn nhão chảy xuống, không thể tụ thành một thân thể hoàn chỉnh.

“Còn không nhận thua… ngươi còn có thể tự hủy mấy lần?” Lực Lộc Hoàng thở hổn hển, nói lời đe dọa.

“Hừ! ngu ngốc! ngươi tưởng ta chỉ có một mình sao?” Tôn Kỳ cười lạnh.

“Ý ngươi là sao?” Lực Lộc Hoàng chợt có cảm giác không ổn.

“Hỏa Hỏa, Tiểu Thạch!” Tôn Kỳ dùng hết sức hét lên.

Hắn không biết tại trong phạm vi bao trùm chủng tính của Lực Lộc Hoàng, bọn Hỏa Hỏa và Tiểu Thạch có thể nghe thấy hắn hay không?

Hắn phải thử nếu không có thể bị con hươu này giết chết.