Huyền Vũ gãi gãi cằm suy nghĩ một thoáng nói:
“Lời ngươi không sai, đúng là trên Nguyên Sơn có vài thứ có thể kéo dài sự sống.”
Nghe lời này, Ma Sư Hoàng mở cờ trong bụng, ánh mắt tỏa sáng hỏi:
“Là thứ gì?”
“Không biết, nếu ngươi muốn biết thì tự vào mà xem.” Huyền Vũ nhún vai, nói.
“Có thể vào sao?” Ma Sư Hoàng ánh mắt sáng rực, trong lòng hồi hộp chờ câu trả lời.
“Cũng không phải là không thể, chỉ là...” Huyền Vũ ngập ngừng nói.
“Thế nào? cần có điều kiện gì sao?” Ma Sư Hoàng sốt sắng hỏi. Từ lúc Huyền Vũ xuất hiện, hắn cảm thấy khả năng đi vào Nguyên Sơn gần như bằng không, Huyền Vũ quá mạnh, hắn không có khả năng cưỡng ép đi vào, nãy giờ nói chuyện dài dòng là cố gắng tìm kiếm một hy vọng mong manh. Không ngờ! Huyền Vũ thật sự dễ nói chuyện, ít nhất không ngay lập tức từ chối hay thậm chí ra tay giết hắn.
“Ngươi có biết vì sao bọn ta phải canh giữ Nguyên Sơn không?” Huyền Vũ hỏi lại, hoàn toàn không ăn nhập với câu chuyện trước đó. Nhưng Ma Sư Hoàng chẳng dám phản đối, hắn nhẹ nhàng lắc đầu.
Huyền Vũ lúc này hạ xuống mặt đất, ngước mắt nhìn khe nứt hay đúng hơn là thứ khí chảy ra từ khe nứt. Ánh mắt hắn xa xăm như đang hồi tưởng, hắn nhẹ giọng nói:
“Đó là chuyện rất rất lâu về trước. Sau khi Nguyên Tổ phong Tứ Phương Thần Thú thành thủ hộ thần, thân ngài hóa đạo trở thành chất dinh dưỡng tẩm bổ cho Đại Thế Giới, chữa lành vết thương do hai con m Dương Thú gây ra.
Đại Thế Giới được tận hưởng một tỷ chín trăm chín mươi bốn triệu năm yên bình. Vạn vật sinh sôi đâm chồi nảy lộc. Sự sống chưa bao giờ phát triển mạnh mẽ như lúc này. Vô số chủng tộc hình thành và phát triển, tạo thành bức tranh tiến hóa vô vàn sắc thái.
Nhưng cũng trong thời gian này, từ trong đáy vực sâu thẳm nhất từng xuất hiện trên Đại Thế Giới một chủng sinh vật tà ác ra đời. Bọn ta gọi chúng là sinh vật Vực Sâu.”
“Sinh vật Vực Sâu?” Ma Sư Hoàng nhíu mày hỏi. Hắn tung hoành lưỡng giới Yêu Ma, đọc qua vô vàn cổ thư, nghe được vô số truyền thuyết, ngay cả trong những câu chuyện tưởng tượng, tuyệt nhiên chưa bao giờ nghe được tên sinh vật như vầy.
Huyền Vũ gật đầu, chậm rãi kể tiếp:
“Nguồn gốc của bọn chúng phải bắt đầu kể từ khởi nguyên vũ trụ. Khi Nguyên Tổ bổ ra hỗn độn sáng tạo vũ trụ, khí hỗn độn hóa thành các loại đại đạo, vật chất. Khi vũ trụ hoàn thiện, chỉ còn sót lại một lượng nhỏ khí hỗn độn.
Nguyên Tổ sau đó tạo dựng Đại Thế Giới, ngài phong ấn khí hỗn độn còn lại vào tâm Đại Thế Giới, để bọn chúng từ từ chuyển hóa trở thành chất dinh dưỡng nuôi lớn Đại Thế Giới.
Nhưng trong trận chiến của hai m Dương thú, bọn chúng tạo ra những tàn phá khủng khiếp, mặt đất bị nứt toạc tạo thành những rãnh sâu, có một cái rãnh sâu đến tận tâm Đại Thế Giới. Khí hỗn độn từ trong vết nứt này rỉ ra, lúc đầu cũng không có gì là vấn đề.
Nguyên Tổ sau đó lại hóa đạo, máu thịt thân thể ngài hòa vào trong Đại Thế Giới, chữa trị vết thương của Đại Thế Giới. Trong đó có một số máu thịt rơi vào vực sâu.
Số máu thịt này hòa cùng khí hỗn độn, lâu ngày sinh ra một chủng sinh vật mới, hoàn toàn khác biệt so với tất cả những sinh vật chúng ta biết. Bọn chúng không có suy nghĩ, không có trí tuệ, càng không có văn minh, bọn chúng chỉ hành động theo bản năng. Và bản năng của bọn chúng là phá hoại và thôn phệ.
Từ trong vực sâu những sinh vật này tràn ra ngoài, phá hoại và thôn phệ bất cứ thứ gì bọn chúng nhìn thấy. Từ cỏ cây hoa lá, động vật, sinh vật sống đến đất đá, nước, gió, mây… tất cả đều bị phá hủy.
Sinh vật Vực Sâu được lãnh đạo bởi bốn con quái vật mạnh nhất, ghê tởm nhất, độc ác nhất từng xuất hiện trên mặt đất, bọn chúng gồm: Chúa Tể Tham Lam, Chúa Tể Hỗn Mang, Chúa Tể Phá Hoại, Chúa Thể Ác Mộng. Bọn chúng mỗi tên đều mang một sức mạnh khủng khiếp mà thế giới này chưa từng biết tới.
Bọn ta lúc đó ngay lập tức nhận ra mối nguy hiểm từ những sinh vật lạ này. Bọn ta đã tập hợp những sinh vật mạnh mẽ nhất từng đi trên mặt đất, từng giang cánh trên bầu trời, từng vẫy đuôi dưới nước. Tổ chức thành các đạo quân nhằm vây giết sinh vật Vực Sâu, đẩy bọn chúng trở lại khe nứt khổng lồ. Nhưng sau đó bọn ta tuyệt vọng nhận ra những sinh vật này quá mạnh, quá khó giết.
Bọn chúng mang trong mình sức mạnh tổng hợp của hỗn độn và máu thịt Nguyên Tổ. Bọn chúng gần như vô địch, không bị khắc chế bởi bất kỳ loại đại đạo nào, ngược lại hỗn độn giống như là đại đạo chi mẫu có thể hấp thụ tất cả các loại đại đạo khác.
Bọn chúng lại có khả năng tái sinh cực mạnh, chỉ cần cơ thể không bị tiêu hủy hoàn toàn, từ một miếng thịt bọn chúng có thể thôn phệ tất cả vật chất xung quanh để tái sinh thành cơ thể mới. Bọn chúng sinh sản bằng cách nhân đôi, tốc độ sinh sản nhanh không thể tưởng. Xác của đoàn quân Yêu thú trở thành thức ăn của bọn chúng, thậm chí bọn chúng còn ăn chính đồng loại của mình.
Ta hỏi ngươi đấu với một chủng sinh vật như vậy có cơ hội thắng không?”
Nghe câu hỏi, Ma Sư Hoàng suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu. Hoàn toàn không có cơ hội chiến thắng.
Huyền Vũ gật đầu nói tiếp:
“Đội quân của bọn ta sau đó cứ hao mòn dần, còn đám sinh vật Vực Sâu càng lúc càng mạnh, càng lúc càng đông. Bọn ta lúc đó hoàn toàn tuyệt vọng, gần như đã buông xuôi. Tứ Phương Thần Thú thế hệ đầu tiên mặc dù biết trận chiến này sẽ thua nhưng không thể không đánh.
Tứ Phương Thần Thú thế hệ đầu tiên dũng mãnh lao lên tuyến đầu, chiến đấu không biết mệt mỏi. Nhưng trước sức mạnh khủng khiếp của sinh vật Vực Sâu do bốn tên chúa tể lãnh đạo, Tứ Phương Thần Thú thế hệ đầu tiên lần lượt ngã xuống. Bọn họ mặc dù được Nguyên Tổ ban cho trường sinh nhưng không ban cho sự bất tử. Cuối cùng vẫn bị sinh vật Vực Sâu xé xác.
Đoàn quân Yêu thú mất đi thủ lĩnh, bọn hắn như rắn mất đầu, tinh thần suy sụp, nhiều tên thoái ý bắt đầu đào tẩu. Lúc này hậu duệ của Tứ Phương Thần Thú thế hệ đầu đứng lên, gánh vác vai trò thủ lĩnh tiếp tục cuộc chiến vinh quang. Sau đó đoàn quân Yêu thú ngăn được bước tiến của sinh vật Vực Sâu, nhưng bọn họ biết đó chỉ là tạm thời, sớm hay muộn đám sinh vật Vực Sâu cũng sẽ nuốt chửng thế giới.
Chính trong đêm tối vô vọng, có một điểm ánh sáng xuất hiện, nó nói nó là tàn hồn còn sót lại của Nguyên Tổ. Nó chỉ cho chúng ta cách dùng Nguyên Sơn phong ấn lại vực sâu. Nhưng có một vấn đề là phải dụ tất cả những sinh vật Vực Sâu trở lại trong khe nứt thì mới có thể phong ấn, vì chỉ cần một sinh vật Vực Sâu thoát được, nó sẽ sinh sôi tràn đầy mặt đất, cả thế giới sẽ bị hủy diệt.
Đêm hôm đó, trên bầu trời, một ánh hào quang lộng lẫy chiếu sáng thiên địa, tàn hồn của Nguyên Tổ quyết định làm ra hy sinh cuối cùng, dụ tất cả sinh vật Vực Sâu trở lại khe nứt. Tàn hồn Nguyên Tổ giống như ánh sao chạy ngang bầu trời, đám sinh vật Vực Sâu cảm nhận được một nguồn năng lượng đồng nguyên, bọn chúng điên cuồng đuổi theo.
Tàn hồn Nguyên Tổ chìm vào trong khe nứt, đám sinh vật Vực Sâu không chút chần chừ lập tức nhảy xuống cho đến con cuối cùng. Bọn ta sau đó dựa theo kế hoạch của tàn hồn Nguyên Tổ, vận dụng Nguyên Sơn phong ấn lại khe nứt, sau đó lại bố trí không gian ngăn cắt và không gian trùng lặp biến nơi này thành một cấm địa, biến mất trong mắt thế gian.
Để đề phòng sinh vật Vực Sâu thoát ra hoặc có kẻ bên ngoài phá hoại, Tứ Phương Thần Thú đời đời canh giữ nơi này. Bởi vậy trong các cuộc đại chiến Yêu tộc, Tứ Phương Thần Thú chưa bao giờ xuất hiện, chỉ khi nào Yêu giới đứng trước nguy cơ bị xóa sổ thì Tứ Phương Thần Thú mới ra tay, vì bọn ta có nhiệm vụ gánh vác an nguy cả Đại Thế Giới trên vai không thể rời đi.
Vậy mà một tên Nhân tộc nhỏ bé lại cả gan làm phản, ỷ vào một chút thần lực trời ban phá vỡ phong ấn Nguyên Sơn, suýt nữa đã gây ra đại họa. Cũng may Tứ Phương Thần Thú đời trước dùng hết sức lực phong ấn trở lại vết rách, ngăn hỗn độn khí trào ra.”
Nói đến đây, Huyền Vũ hừ lạnh, bực tức nói:
“Còn đám ngoại tộc ngu ngốc kia nữa, mấy lần tấn công Yêu giới, nếu không phải vì canh giữ Nguyên Sơn, bọn ta đã sớm quét sạch bọn chúng thống nhất Đại Thế Giới.”
Ma Sư Hoàng nghe xong câu chuyện ngẩn ngơ một lúc lâu, đây là lần đầu tiên hắn nghe được câu chuyện như vậy, hắn tin tưởng Huyền Vũ không có lý do gì để gạt mình.
Lạc Bá ngoài mặt sửng sốt nhưng trong lòng lại đầy hoài nghi, câu chuyện này rõ ràng không khớp với những gì hắn biết được. Hắn trải qua Ma giới, Đại Hải, Yêu giới tại mỗi nơi đều lưu truyền câu chuyện sáng thế khác nhau mà trong câu chuyện đó bọn chúng là nhân vật chính, bọn chúng đều nêu ra cái gọi là “bằng chứng không thể chối cãi”. Như Ma giới có Tổ Địa, Đại Hải có Thế Giới Thụ, Yêu giới có Nguyên Sơn.
Nhưng những bằng chứng này đều có điểm bất hợp lý, hắn đã đích thân kiểm tra qua, bởi vậy hắn tin tưởng vũ trụ này không phải do Nguyên Tổ tạo ra, nên càng không có chuyện m Dương Thú đánh nhau, Nguyên Tổ cũng không làm ra cái gì hy sinh. Còn những sinh vật Vực Sâu chẳng biết là có thật hay không. Nhưng sau khi nghe Huyền Vũ kể chuyện, hắn cảm thấy có vài điểm có lý. Phải chăng suy nghĩ của hắn đã sai hay Nguyên Sơn bị phong ấn là có dụng ý khác.
Hắn lúc này thực sự nóng lòng muốn vào Nguyên Sơn kiểm chứng.