Vân Ma ra lệnh, tất cả lập tức xuất phát.
Lạc Bá nhìn đoàn đưa tang khóe mắt hơi nhảy lên một cái, chuyện này có hơi lạ.
Hắc Thạch Quan được đặt lên một chiếc xe sa hoa được sơn son thiếp vàng, màn che được dệt từ tơ của nhện yêu cấp Yêu Vương, đao thương khó phá, vạn pháp khó hủy. Chiếc xe được kéo bởi năm mươi con sư tử Ma Sư tộc, việc này đối với bọn hắn là vô thượng vinh dự.
Theo sau Hắc Thạch Quan là hơn trăm chiếc xe lớn, mỗi xe do bảy con Thiên Lý Mã kéo. Tiếp đó là năm mươi con Bố Giáp Tượng, trên lưng mỗi con đặt một chiếc rương lớn, nhìn mồ hôi chảy trên trán và từng vết chân in đậm xuống mặt đất, có thể suy ra trong rương đồ vô cùng nặng, nên nhớ Bố Giáp Tượng lực lớn vô cùng, có thể khiến bọn chúng đổ mồ hôi thật không đơn giản.
Cuối cùng là hàng trăm chiếc xe thùng, tất cả đều phủ một lớp vải đen đặc biệt, khiến không ai có thể nhìn xuyên.
Lạc Bá thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng nước đập vào thành vách thùng, có tiếng rít do móng tay cào vào sắt chói tai.
Lạc Bá hơi chút suy tư, mặc dù là đưa linh cữu đến Nguyên Sơn, nhưng chuẩn bị thế này có vẻ hơi quá. Hắn không biết bên trong những thứ kia là gì? Nhưng ngay lập tức có thể mang ra, xem ra Ma Sư Hoàng đã chuẩn bị từ rất lâu.
Với tính cách của Ma Sư Hoàng chuẩn bị kỹ lưỡng cũng điều là hợp lý, nhưng lại bất hợp lý. Bất giác trong đầu Lạc Bá nghĩ đến một khả năng, nhưng ngay lập tức hắn lắc đầu, chuyện đó sao có thể chứ? tạm thời không có bằng chứng cũng không cần nói ra.
Đoàn đưa tang thong thả tiến lên, phía sau đám Ma Sư tộc vẫy tay đưa tiễn.
Đám nhị thế tổ theo đoàn đưa tang đến tận biên giới, mới chào từ biệt.
Thiên Tằm ân cần dặn dò Vân Ma:
“Chuyến đi này khó khăn muôn trùng, đáng lẽ phải do con trưởng như ta dẫn đoàn, nhưng ngặt nỗi phụ thân vừa mới mất, kẻ địch đang nhăm nhe, ta phải ở lại bảo vệ cho Ma Sư Vực. Công việc đưa tang đành giao lại cho nhị đệ.”
Vân Ma cười đáp:
“Đại ca đừng nói vậy, đây cũng không phải do ý muốn của đại ca việc này là do phụ thân chỉ định, ta và huynh đều chỉ là tòng mệnh. Tương lai Ma Sư tộc sau này còn nhờ đại ca chống đỡ.”
Ngừng một chút, Vân Ma ngẩng đầu nhìn trời, nói:
“Thời gian đã muộn, tiễn quân ngàn dặm cũng đến lúc chia tay. Đại ca, huynh trở về đi.”
Thiên Tằm híp mắt, cười nói:
“Vậy ta chúc đệ thượng lộ bình an. Tương lai gặp lại.”
“Tương lai gặp lại.” Vân Ma gật đầu nói: “Tất cả tăng tốc tiến lên!”
Đoàn đưa tang tăng tốc tiến lên.
Đám Thiên Tằm đứng dõi mắt xem cho đến khi đoàn đưa tang chìm vào chân trời.
“Muội thật không hiểu vì sao phụ thân lại muốn chôn tại Nguyên Sơn? Nếu biết được nơi Nguyên Sơn tồn tại thì cũng thôi, nhưng vấn đề là Nguyên Sơn có hay không tồn tại chúng ta đều không biết được.” Văn Tâm nói ra nỗi băn khoăn trong lòng bấy lâu nay.
Thiên Tằm liếc nhìn nàng, cười:
“Phụ thân trí tuệ thông thiên, ngài đã làm ắt là có lý do.”
“Muội không phải nghi ngờ quyết định của phụ thân, muội chỉ nghĩ, bọn họ đi đến một nơi mà không biết có hay không tồn tại. Chỉ sợ giữa đường gặp vấn đề, xác của phụ thân sẽ phải phơi thây ngoài đồng hoang. Nếu như chôn tại Ma Sư Vực, chúng ta có thể hằng ngày hằng giờ chăm sóc mộ phần, như vậy không phải tốt hơn sao?” Văn Tâm nói ra tâm tư.
Thiên Tằm nghe xong chỉ lắc đầu cười, không muốn tiếp tục tranh luận, quay đầu trở về. Lời của Văn Tâm, hắn há chưa nghĩ qua. Hắn ở bên phụ thân lâu nhất, hiểu phụ thân nhất. Hắn có một cái suy đoán, nếu suy đoán này là đúng thì tất cả chuyện này đều hợp lý.
…
Đoàn đưa tang đã ra khỏi Ma Sư Vực lãnh thổ hơn ngàn dặm.
Lạc Bá tiến lên gần Vân Ma, hỏi nhỏ:
“Nhị thế tổ, ngài nói chúng ta sẽ đi theo Nguyên Hà tìm đến Nguyên Sơn, nhưng mà Nguyên Hà rốt cuộc là ở chỗ nào? thậm chí trên đường chúng ta đi không thấy nổi một con sông.”
Vân Ma nghe vậy, mỉm cười nói:
“Chúng ta không phải đang đi tìm Nguyên Hà, chúng ta là đang đến chỗ hẹn.”
“Chỗ hẹn?” Lạc Bá nhíu mày.
“Phụ thân đã sắp xếp kẻ dẫn đường cho chúng ta.” Vân Ma đơn giản nói.
Đi đến cuối ngày, khi mặt trời đã khuất sau núi, chỉ còn những tia nắng leo lét cố níu giữ bầu trời, bóng đêm xâm chiếm thế giới.
Đôi mắt của đám Ma Sư tộc tự động đổi màu thành màu lân quang sáng quắc nhìn xuyên màn đêm.
Đang đi bọn chúng chợt dừng lại, lông gáy dựng ngược. Trước mặt bọn chúng có ba cái bóng chặn giữa đường. Ba cái bóng không hề mang một chút khí tức nào, nhưng đám Ma Sư tộc biết có thể dưới tầm mắt bọn hắn trống rỗng xuất hiện, thực lực tất nhiên không tầm thường.
Bọn chúng vừa mới trải qua một trận phong ba không lâu, trong lòng vẫn luôn bất an, phải chăng kẻ thù lại đến gây chuyện.
Đám Ma Sư tộc lập tức gồng lên yêu khí chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.
Nhận ra địch ý của đám Ma Sư tộc, một trong ba tên chặn đường cười nói:
“Đây là lễ tiếp đón của Ma Sư tộc sao?”
Vân Ma nghe giọng nói, mỉm cười hỏi:
“Có phải Chu Yếm Vương?”
“Nhận ra nhanh vậy sao? Bọn ta còn định dọa các ngươi một phen.” Chu Yếm Vương cười đáp lời.
Vân Ma nghe xác nhận thì cười tươi, phất tay nói với đám thuộc hạ:
“Là bạn.” sau đó hắn lại ra lệnh: “Tất cả nghỉ ngơi tại chỗ.”
Vân Ma tách khỏi đoàn tiến lên, theo sau hắn là Huyết Thực, Giản Canh. Ba bóng đen kia cũng cùng tiến lên.
Tại một khoảng đất trống sáu tên bọn họ bàn bạc kế hoạch đi đường.
Ba tên dẫn đường gồm có: Chu Yếm Vương là một con khỉ đột lớn có bộ lông xanh lam với những đốm tròn màu đỏ. Trạch Miểu Vương là một con cá trê màu đen, trên mép có hai sợi râu dài. Linh Điểu Vương là một con gõ kiến với chiếc mỏ dài sắc nhọn.
Ba bọn họ đều là Yêu Vương cấp độ, cùng là thành viên của tổ chức Kẻ Đuổi Bóng. Ma Sư Hoàng cũng trong tổ chức này.
Ma Sư Hoàng khi tuổi thọ gần cạn kiệt, hắn tỏ ra vô cùng thèm khát tìm kiếm Nguyên Sơn, nhưng thông tin quá hỗn loạn, đã thế cái giá lại rất đắt. Hắn bỏ ra một lượng lớn tài nguyên để mua thông tin, rồi lại dùng rất nhiều tinh lực để phân tích.
Cuối cùng hắn đưa ra một kết luận mà hắn cho là có khả năng nhất.
Hắn cho rằng Nguyên Hà chính là sông Thương Lan theo cách gọi của Linh Điểu tộc. Trong quá khứ có không ít Yêu tộc đã từng khám phá dòng sông này, kết luận trước sau bất nhất.
Hắn tìm được ba kẻ gần nhất có thể đã từng khám phá sông Thương Lan, chính là ba tên: Chu Yếm Vương, Trạch Miểu Vương, Linh Điểu Vương. Tất nhiên tự nhận đã từng khám phá sông Thương Lan có rất nhiều, nhưng ba tên này lời nói, Ma Sư Hoàng cho là đáng tin nhất.
Ba tên này đều là Yêu Vương cấp độ, Ma Sư Hoàng cho rằng dễ khống chế nhất, không sợ sau khi hắn chết, ba tên này lật kèo vì mấy đứa con của hắn thực lực đủ áp chế ba tên này.
Hành trình khởi đầu ngược dòng sông Thương Lan sẽ bắt đầu từ Linh Điểu tộc lãnh thổ của Linh Điểu Vương, điều này sẽ giúp đoàn đưa tang bớt đi rất nhiều phiền phức.
Trạch Miểu Vương sống trên một đoạn dài sông Thương Lan, hắn có uy tín khá lớn với các loài thủy tộc sống trong sông.
Chu Yếm Vương có mối quan hệ khá tốt với Ác Tử Viên tộc, nên nhớ một trong những khó khăn nhất khi ngược dòng Thương Lan chính là tộc Ác Tử Viên, tộc này vô cùng hung ác hiếu sát, thích hành hạ con mồi, mà địa bàn lãnh thổ lại rộng lớn, muốn đi vòng qua cũng rất khó, nhất là với một đoàn đưa tang lớn như vầy.
Vân Ma đưa ra một bàn trái cây, mời bọn Chu Yếm Vương thưởng thức.
Chu Yếm Vương cầm lên một trái táo cắn một miếng lớn, cười nói:
“Ma Sư tộc thật là hào phóng! ngay cả linh quả năm trăm năm như vầy cũng dễ dàng đem ra.”
“Chỉ là một chút lễ nhỏ mà thôi, sau khi hoàn thành giao dịch lễ vật không thiếu cho ba vị.” Vân Ma nói.
“Không dám mong nhiều, chỉ cần các ngươi tuân thủ đúng lời đã hứa là được.” Trạch Miểu Vương cầm chùm nho ném vào cái miệng rộng ngoác của hắn, nuốt ực một cái nói.
“Yên tâm! Ma Sư tộc ta chưa bao giờ thất hứa qua.” Huyết Thực lạnh nhạt nói.
Đám Chu Yếm Vương nhìn nhau trao đổi một ánh mắt, trước đó nghe tin Ma Sư Hoàng chết, binh áp Ma Sư Vực, bọn chúng đã định quỵt nợ. Nhưng sau đó có tin truyền ra tất cả đều rơi vào cái bẫy Ma Sư Hoàng đặt sẵn, tất cả đều chết.
Bọn chúng nghe kể mà muốn ướt sống lưng, thủ đoạn của Ma Sư Hoàng thật đáng sợ, cho dù chết thì vẫn có thể giết kẻ địch. Bọn chúng lúc này mới quyết định thực hiện lời hứa.
…
Sáng sớm, khi những tia nắng đầu tiên ló dạng. Linh Điểu Vương chỉ tay về phía trước nói:
“Kia chính là sông Thương Lan, khu vực này là địa bàn của tộc ta, các ngươi yên tâm di chuyển.”
Nói xong, hắn dẫn đầu tiến về phía trước.