Roẹt!!! một tia điện từ trong vô hình nhanh như chớp nhoáng tấn công sau đầu xà yêu.
Xà yêu không kịp phản ứng bị giật bắn người, hét lên đau đớn.
Tại một chỗ trong không khí, lượn lờ những tia điện, hình bóng con sứa lờ mờ hiện ra. Sau khi đánh lén thành công, nó thu lại tia điện, vận dụng Hóa Ảnh biến mất.
Con nhím yêu hét lên phóng ra gai nhọn:
“Đừng hòng chạy thoát!”
“Đối thủ của ngươi là ta!” Bạch tuộc yêu nhảy ra che lại con sứa.
Gai nhọn bắn tới bị bạch tuộc yêu hoàn toàn đỡ lấy.
“Trả lại cho ngươi!” bạch tuộc yêu trương phình dội ngược lại đám gai nhọn.
Nhím yêu nhanh chân né tránh, hừ lạnh:
“Ta sẽ cho ngươi biết thế nào là chết?!” nói rồi, nó cuộn mình thành quả cầu gai, sau đó xoay tròn, gai nhọn loạn xạ bắn ra, phá hủy đất đá xung quanh. Đây là chủng tính Loạn Phá Thạch.
Cho dù là Yêu tộc hay Hải tộc đều có thể bị bắn trúng. Bọn chúng vội vã né tránh, đám Yêu tộc không ngừng mắng thầm: tên điên.
Bạch tuộc yêu phình lớn thân thể, quát:
“Nhanh trốn phía sau ta!”
Đám Hải tộc vội vã chạy tới sau lưng bạch tuộc yêu. Chỉ có tên Thạch tộc và rùa yêu là chẳng mảy may để ý gai nhọn, vẫn đang điên cuồng đối chiến, gai nhọn đối với bọn hắn hoàn toàn vô dụng.
Phốc! phốc! trong không khí từng giọt máu xanh chợt nhỏ xuống đất.
Con sứa ẩn mình trong không khí, tuy vô hình nhưng không vô chất, gai nhọn bắn loạn xạ vẫn vô tình trúng nó, con sứa không có được thiên phú về tốc độ nên trong mưa gai nhọn nó không né tránh hết được.
Bạch tuộc yêu vội vươn xúc tu cuốn lấy con sứa đưa ra sau lưng.
Dương lúc này hét lên:
“Dừng tay! Ngươi sắp bắn chết bọn ta rồi!”
“Các ngươi cố chịu đựng, ta sắp phá được bạch tuộc yêu rồi.” nhím yêu đáp.
Nó sau đó tăng tốc tiến lên, quyết xuyên thủng bằng được phòng thủ của bạch tuộc yêu.
Lúc này trên da bạch tuộc yêu bắt đầu xuất hiện vết máu, hiển nhiên là gai nhọn đã bắt đầu vượt quá sức chịu đựng của nó. Nhưng mà bạch tuộc yêu đâu chỉ có mỗi chiêu này.
Nó hừ lạnh:
“Tưởng ăn được ta sao? ta sẽ cho các ngươi biết lợi hại của tộc ta.”
Nói rồi nó há miệng phun ra dịch đen.
Nhím yêu không đề phòng bị dịch đen dính đầy người. Nhím yêu té xuống đất ngập ngụa trong đống dịch đen, thị giác tạm thời bị mù.
Đúng lúc này không biết từ đâu một gai nhọn phóng tới. Phốc! một tiếng bắn thủng đầu nhím yêu.
Sự việc bất ngờ, không chỉ Yêu tộc mà cả Hải tộc cũng sững sờ.
Kẻ ra tay không ai khác chính là Lạc.
Vốn đã chiếm lợi thế số lượng, bây giờ Hải tộc lại càng thêm ưu thế.
Đám Yêu tộc càng thêm lo lắng. Đám Hải tộc thì vui mừng, ác cảm với Lạc giảm bớt đi một chút.
Dương biết đang gặp bất lợi, càng kéo dài sẽ chỉ càng nguy hiểm, hắn quyết định rất nhanh ra lệnh:
“Rút lui!”
Nói rồi hắn há miệng phun ra quả cầu yêu khí thông báo.
“Chạy!? các ngươi chạy đi đâu?!” một tên Hải tộc cười khẩy nói.
Yêu tộc nhanh chóng lùi lại. Hải tộc tiến lên hình thành thế bao vây.
Dương hừ lạnh, lập tức thi triển Mạn Thiên Phi Vũ lông dê bay đầy trời, che lại tầm mắt đối thủ.
Yêu tộc dưới sự che chở của Mạn Thiên Phi Vũ lui nhanh về phía sau.
Một tên Hải tộc hừ lạnh, há miệng phun lửa.
Lửa gặp lông dê thì bùng cháy dữ dội, mùi lông cháy khét lẹt. Chẳng mấy chốc mà chiêu Mạn Thiên Phi Vũ bị phá.
Yêu tộc lúc này còn chưa kịp chạy đi xa.
Chiêu thức bị phá, Dương cảm thấy kinh hãi. Hải tộc vốn thiện thủy kỵ hỏa, rất ít tộc có chủng tính mang thuộc tính hỏa. Không ngờ hắn lại xui xẻo đến mức gặp phải tộc có thuộc tính hỏa.
Đám Hải tộc mở miệng cười man rợ đuổi theo.
Dương hét lên:
“Tách ra.”
Bốn tên Yêu tộc vội vã tách ra theo bốn hướng khác nhau.
Một con bọ ba chìa bước lên, nói:
“Để hắn cho ta.”
Mục tiêu của con bọ ba chìa chính là Dương, chính nó trước đó phun lửa phá chiêu Mạn Thiên Phi Vũ của Dương. Để nó đuổi theo Dương là hợp lý nhất, đám Hải tộc hoàn toàn không có ý kiến.
Tộc Bọ Ba Chìa vốn là một loài giáp xác, đã tồn tại từ rất rất lâu về trước, được gọi là hóa thạch sống. Được xem là lão tổ tông của rất nhiều chủng tộc sau này.
Tộc này vốn sinh sống tại đáy biển sâu, gần miệng núi lửa phun trào, lấy vi sinh vật làm thức ăn. Lâu dần giúp cho tộc Bọ Ba Chìa có được thuộc tính hỏa, là một trong những chủng tốc hiếm hoi có được thuộc tính hỏa.
Dương quay đầu, thấy kẻ đuổi theo thì sắc mặt khó coi. Tộc dê vốn không thiện chiến đấu, hắn có thể sống đến lúc này hoàn toàn là nhờ tính cách cẩn thận cộng thêm chủng tính Mạn Thiên Phi Vũ, là chủng tính chạy trốn vô cùng lợi hại.
Nhưng bây giờ kẻ đuổi theo có thể phá chủng tính của hắn khiến hắn lâm vào nguy hiểm. Hắn tuy kinh nhưng chưa sợ. Hắn nhiều năm lăn lộn trên chiến trường, trường hợp nào chẳng gặp qua, đây không phải là lần đầu hắn gặp khắc chế.
Dương lại thi triển Mạn Thiên Phi Vũ, tuy có thể bị phá nhưng vẫn có thể tranh thủ cho hắn được ít thời gian.
Tên bọ ba chìa yêu há miệng chuẩn bị phun lửa, đúng lúc này có giọng nói vang lên, cắt đứt quá trình thi chiêu của hắn.
“Để ta giúp ngươi một tay.”
Tên bọ ba chìa nhìn sang, thì ra là Lạc, hắn vẫn còn nhớ trước đó bị Lạc chơi xỏ cả đám, tuy Lạc giết nhím yêu khiến đám bọn hắn bớt ác cảm nhưng mà hắn vẫn không thích Lạc.
Từ lúc bắt đầu trận chiến, Lạc luôn trốn tránh, bây giờ tự nhiên ra mặt chỉ sợ dụng ý không tốt.
Hắn hừ lạnh nói:
“Không cần! một mình ta là đủ.”
“Nhưng ta thấy mình ngươi không thể nhanh chóng giải quyết hắn. Nên nhớ bọn hắn đã phóng ra tín hiệu. Viện quân của bọn hắn rất nhanh sẽ kéo đến. Lúc đó chỉ sợ tính mạng ngươi cũng gặp nguy hiểm.” Lạc cười từ tốn nói.
Tên bọ ba chìa hừ lạnh, lời của Lạc nói rất đúng, hắn không phản bác được gì. Hắn quay đầu tiếp tục truy sát Dương, coi như ngầm thừa nhận lời Lạc nói.
Lạc mỉm cười dậm chân bước theo.
Đột nhiên lúc này… Phốc! một cái gai nhọn bắn thủng đầu tên bọ ba chìa khiến hắn không kịp kêu lên một tiếng, hắn đổ gục, thân hình ngã xuống biển. Lạc phất tay thu lại cái xác, há miệng một ngụm nuốt hết, hắn không muốn để lại dấu vết, nếu bị Hải tộc truy xét thì sẽ rất phiền phức.
Dương tại phương xa thấy cảnh này thì há hốc miệng, hắn không hiểu chuyện gì đang diễn ra, sao Hải tộc lại tự mình giết mình. Nhưng nguyên nhân gì cũng đã không còn quan trọng. Quan trọng là tên bọ ba chìa đã chết, vậy thì không ai phá được chủng tính của hắn.
Lông dê bay đầy trời, thân thể Dương đã hòa nhập vào đám lông, hắn có thể ở bất kỳ đâu, cũng có thể không ở đâu cả.
Lạc nhếch mép cười, bước vào trong trận lông, hắn đưa mắt nhìn ngang, thoáng cái dừng lại một chỗ.
Dương hơi run vì ánh mắt của Lạc dừng lại đúng trên thân hắn. Chẳng lẽ Lạc tìm ra được hắn? không thể nào, hắn rõ ràng đã hòa nhập vào đám lông, nếu không có chủng tính đặc biệt thì không thể phá được chướng pháp nhìn thấy chân thân hắn.
Hắn biết rõ Hải Ngạc yêu không hề có chủng tính đặc biệt này.
Chẳng lẽ là may mắn? chắc chắn như vậy rồi.
Dương nhanh chóng biến đổi, chạy tới một nơi khác.
Nhưng mà Lạc không có nhiều thời gian chơi đùa với Dương, gai nhọn phóng ra.
Phốc! một tiếng, chân Dương bị đâm thủng, máu tươi nhuộm đỏ một đám lông.
Dương kêu lên đau đớn, nhưng chợt phốc… phốc… liên tục gai nhọn phóng tới, không cho hắn cơ hội chạy trốn. Gai nhọn xuyên thủng đầu Dương khiến hắn chết ngay tại chỗ.
Lạc đỡ lấy xác Dương rơi xuống, giơ tay thọc vào ổ bụng móc ra một nắm yêu hạch.
Hắn biết rõ Dương lúc trước thu được yêu hạch đều nuốt vào trong bụng mà không dám sử dụng, mục đích là để dành gửi về cho gia đình. Nhưng mà bây giờ đều làm lợi cho hắn.
Trước đó, hắn dùng chiêu khu hổ diệt sói cũng chính vì số yêu hạch trong bụng của Dương.
Đúng lúc này, ầm… ầm… những tiếng nổ vang.
Lạc quay đầu nhìn.
Phương xa yêu khí bùng nổ, hào quang chập chờn. Hiển nhiên là Yêu tộc viện quân đang chi viện.
Lạc nhếch mép cười, chuyện này cũng trong dự đoán của hắn. Tỏm! Lạc lao mình xuống nước, chìm mình trong biển sâu.
Chẳng bao lâu sau Hải tộc viện quân cũng đến. Hai bên bùng nổ chiến đấu. Nhưng trận chiến này đã không còn liên quan tới hắn.
…
Tối đến, tại một rặng san hô.
Lạc được phân công vào một tổ đội mới. Hắn nghe nói tổ đội trước của hắn đã bị Yêu tộc viện quân toàn diệt khi Hải tộc viện quân đến thì đã muộn.
Hắn nghe được kết quả này ngoài mặt thì u sầu, nhưng trong lòng vô cùng hài lòng. Kết quả này vô cùng hoàn mỹ, tất cả đều chết, âm mưu khu hổ diệt sói của hắn sẽ không bao giờ bị lộ ra.