Con heo kia cầm lấy Nhân tộc xé xác ăn một cách tự nhiên, đám yêu thú há miệng cười khoái trá, đám Hồ Miêu thì cúi đầu không dám lên tiếng, lũ Nhân tộc thì ngơ ngơ ngác ngác một chút thương cảm cho đồng loại cũng không có. Phải công nhận trăm vạn năm nay Yêu tộc đã huấn luyện Nhân tộc quá tốt, hoàn toàn biến Nhân tộc thành những túi thịt di động biết nghe lời.
Tôn Kỳ lòng quặn đau, nhìn thấy tộc mình bị giết có ai vui được bao giờ. Nhưng hắn có thể làm được gì?
Kẻ địch rất mạnh, hắn có thể giết được không? Cho dù có giết được thì đã sao? kẻ này chết thì phía sau còn có trăm ngàn kẻ mạnh hơn.
Giết được một tên, hai tên? Thì cũng không thể giải phóng được Nhân tộc, ngược lại còn đem mạng mình góp vào. Hắn cần nhẫn nhịn chờ thời cơ. Chờ đến khi thực lực hắn đủ mạnh hắn sẽ quay lại tiêu diệt kẻ thù.
Phải lấy đại kế đặt lên hàng đầu. Phải duy trì sự cân bằng. Phải hành động khôn ngoan.
Nhịn… nhịn… nhịn… phải nhịn xuống.
Phốc! một tiếng vang lên, không gian lặng yên như tờ.
Đám yêu cứng ngắc nụ cười trên miệng, đám Hồ Miêu tộc kinh hãi không nói lên lời. Vì hình ảnh trước mắt quá kinh động, không thể nào tưởng nổi.
Hình ảnh đó là Thương đứng trên người tên Yêu trư, trong tay cầm một trái tim đỏ hỏn còn đang đập thình thịch, trước ngực con Yêu trư có một hố sâu máu không ngừng phụt ra.
Trước đó một giây, trong lúc tất cả vẫn bình tĩnh vô sự, không một dấu hiệu báo trước, Tôn Kỳ ra tay.
Yêu trư không phải là kẻ tầm thường, có thể sống sót qua bao trận chiến có kẻ nào là tầm thường, có thể trở thành đội trưởng một yêu đội càng không tầm thường.
Khi Tôn Kỳ đột nhiên tấn công, nhanh như chớp nhoáng đã đến trước mặt Yêu trư. Yêu trư cũng phản ứng cực nhanh, một quyền đấm ra.
So về thân hình thì Yêu trư vượt trội hơn Tôn Kỳ nên cánh tay của hắn cũng dài hơn, theo lý thuyết thì Yêu trư sẽ đánh trúng Tôn Kỳ trước và sẽ đánh bay Tôn Kỳ ra ngoài.
Nhưng mà hắn không ngờ rằng Tôn Kỳ có thể hóa nước một phần thân thể, khiến cho đòn tấn công của hắn vô hiệu, ngược lại, một trảo toàn lực của Tôn Kỳ cắm thẳng vào ngực hắn móc ra trái tim.
Nhờ xuất kỳ bất ý và Thủy Mạc Thể để hắn giết được Yêu trư trong một chiêu.
Trước đó thôn phệ huyết mạch mấy vị trưởng lão Hồ Miêu tộc nên hắn đã học được Thủy Mạc Thể, đây là lần đầu vận dụng.
Hắn đã suy nghĩ rất nhiều trước khi ra tay, lý trí nói cho hắn biết không được làm nhưng mà hắn vẫn làm.
Để tộc nhân của mình bị kẻ thù giày xéo lại trơ mắt đứng nhìn. Mở miệng là nhẫn nhịn vì đại kế nhưng ngươi càng nhân nhượng kẻ địch sẽ càng lấn tới.
Nếu ngươi có thể lui một bước, vậy thì ngươi có thể lùi bước thứ hai, bước thứ ba… ngươi cứ lùi mãi cho đến khi nhận ra huyết tính trong người đã không còn, ngươi đã coi nhẫn nhịn thành thói quen. Lúc đó nhìn xuống, không phải chân ngươi chạm đất mà là đầu gối chạm đất.
Ngươi cho rằng nhẫn nhịn chờ ngươi lớn mạnh ngươi sẽ quay lại phản công nhưng ngươi có biết kẻ thù sẽ không đứng yên một chỗ chờ ngươi lớn mạnh.
Khi ngươi trưởng thành, kẻ địch của ngươi cũng sẽ trưởng thành. Đến khi ngươi cho rằng đã đủ thực lực thì ngươi lại phát hiện ra khoảng cách giữa ngươi và kẻ địch chưa bao giờ được rút ngắn.
Ngươi cho rằng chỉ có ngươi mới được quyền trưởng thành ư? Ngươi cho rằng mình là nhân vật chính của mọi câu chuyện ư? Ngươi cho rằng vũ trụ này quay quanh mình ư? Ngươi cho rằng chỉ mình ngươi biết tính toán, còn kẻ thù thì không?
Ngươi lúc đó hoặc tuyệt vọng hoặc lại lấy cái cớ nhẫn nhịn để sống tiếp. Và ngươi sẽ tiếp tục quỳ, quỳ cho đến khi trở thành thói quen.
Nhưng nếu như chỉ mình ngươi quỳ thì không đáng sợ. Đáng sợ là ngươi nắm trong tay quyền lực, lúc đó để biện bạch cho thái độ hèn nhát của ngươi. Ngươi sẽ bắt những kẻ khác cũng phải quỳ như ngươi để ngươi cảm thấy bớt nhục nhã.
Thứ người như vậy súc sinh cũng không bằng.
Tôn Kỳ không muốn như vậy. Hắn cần nuôi dưỡng huyết tính cho mình.
Trước đây tại Ma giới, tận mắt chứng kiến tộc mình bị chà đạp, hắn chọn nhẫn nhịn. Kết quả là đạo tâm của hắn suýt nữa đã vỡ nát, triệt để nhập ma. Hắn nhận ra trên con đường phát triển Nhân tộc, hắn không được bước lùi.
Giết đối phương, hắn có thể sẽ chết. Thì đã sao?! Hắn vẫn có thể đoạt xá trùng sinh. Vậy thì hắn còn sợ gì mà không ra tay.
Không nhìn thấy thì thôi, đã nhìn thấy mà không ra tay đạo tâm của hắn sẽ bị phá hủy. Chém giết kẻ thù không chỉ khiến đạo tâm hắn thêm bền vững, mà cũng gia tăng huyết tính.
Dù có chết đi sống lại, huyết tính của hắn cũng không mất đi mà chỉ có tăng thêm.
Đừng cho rằng huyết tính là thứ vớ vẩn không có tác dụng trong chiến đấu. Có huyết tính ngươi mới đủ can đảm khiêu chiến mặc cho kẻ thù của ngươi có lớn mạnh thế nào. Không có huyết tính, ngươi chỉ cần nghe tiếng ho đã quỳ sụp xuống và ngươi lấy đủ lý do để biện minh cho sự hèn kém của mình.
Kẻ phạm ta chắc chắn phải đánh, không có lý do gì cả. Chỉ có súc sinh mới có lắm lý do.
Tên đội trưởng Hồ Miêu tộc thật sự bất ngờ nói không nên lời, hắn theo lời tộc trưởng cố ý dẫn dắt Thương đến chỗ con heo mập này mà không phải đến chỗ quân hậu cần, mục đích là lừa Thương gia nhập quân tiên phong, vì con heo này chính là đội trưởng một tiểu đội Yêu tộc tiên phong. Hắn và con heo này có chút quen biết, có thể dùng một chút lợi ích để con heo mập này bắt Thương vào đội.
Nhưng không ngờ kế hoạch chưa kịp thực hiện thì Thương đã giết luôn con heo mập. Chuyện này chỉ sợ đã vượt quá tầm kiếm soát của hắn. Nhưng mà mục tiêu kế hoạch có thể sẽ không đổi, thậm chí còn tốt ngoài mong đợi.
Nên hắn lúc này yên lặng chờ diễn biến.
Trong không khí sững sờ lặng yên, một tên Yêu tộc chỉ tay lắp bắp:
“Ngươi… ngươi… dám giết đội trưởng… Ngươi chết chắc rồi…”
Thương ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn hắn một cái, không thèm nói lời nào, hắn cầm trái tim còn đập nhét vào miệng nuốt sống.
“Hừ! dám ngay trước mặt ta ăn Nhân tộc của ta, ngươi coi ta là cái gì? Nhìn ta dễ ăn hiếp lắm sao? Kẻ nào không phục thì bước lên đây!”
“Phục em gái ngươi!!! Ngươi dám giết đội trưởng vi phạm quân luật, ngươi chắc chắn sẽ bị trừng phạt. Nhanh báo cáo với Thiết Hổ đoàn trưởng.” Một con dê đen lớn giọng chửi, nó chính là đội phó ở đây.
“Giữ hắn lại! không được để hắn chạy thoát.” Một con bò lớn tiếng kêu.
Đám yêu lập tức vây chặt Thương.
Thương sắc mặt âm trầm, hắn biết mình đã không còn lối thoát, điều này không ngoài dự đoán của hắn.
Hắn đã chuẩn bị tâm lý chịu chết, hắn đang tìm đối tượng thích hợp đoạt xá.
Đám Hồ Miêu tộc vô cùng động dung, bọn chúng không ngờ thiếu chủ của bọn hắn lại làm việc quả quyết như vậy. Trước đó bị cười nhạo bọn chúng có chút mất mặt, vốn định ra tay nhưng lại sợ hãi không dám. Bây giờ nhìn thiếu chủ ra tay, bọn chúng có chút phấn khích. Nhưng dù thế bọn chúng vẫn đứng yên tại chỗ nhìn thiếu chủ chịu chết.
Còn Nhân tộc thì vẫn ngơ ngơ ngác ngác, bọn chúng không biết đồng tộc của mình vừa bị ăn thịt, càng không biết được có người đang chiến đấu cho bọn chúng.
Quần yêu lao lên tấn công, Thương rít gào chủ động xông tiến tới không chút e ngại.
Phốc… phốc… phốc… huyết hoa bắn lên tung tóe, một con Hồ Miêu tả xung hữu đột giữa bầy yêu, kẻ nào cào hắn một cái hắn cũng phải cắn lại một cái.
Hắn lâm vào trạng thái cuồng chiến, mắt hắn xích hồng, toàn thân nhuốm máu.
Nhìn thấy sự điên cuồng của hắn, đám yêu sinh ra thoái ý, có con e ngại không dám xông tới. Bọn chúng di chuyển hình tròn vây xung quanh Thương. Bọn chúng chinh chiến lâu năm, vô cùng có kinh nghiệm đối phó với những kẻ như Thương trong trạng thái gần đến Cuồng Bạo.
Thương lông tóc dựng ngược, nhe răng thở hồng hộc, máu và mồ hôi ướt đẫm người. Hắn đã chuẩn bị tinh thần chịu chết nhưng hắn sẽ không chết một cách lãng xẹt, hắn sẽ chiến đấu đến chết.
Thời gian như ngừng lại, bọn chúng quan sát lẫn nhau.
Rồi đột nhiên một bóng lớn từ trên cao xuất hiện, Thương ngửa mặt lên nhìn, giật mình sợ hãi phát hiện là bụng dưới của một con hổ đang vồ xuống hắn.
Đám yêu thú thấy con hổ này thì vừa mừng vừa sợ, vội vã tránh xa, lòng thầm kêu: con mèo kia lần này chết chắc!
Thương cảm nhận được yêu khí trùng thiên khóa chặt mọi lối thoát của mình, hắn biết mình không phải là đối thủ của con yêu thú này, hắn vội vàng vận dụng Thủy Mạc Thể.
Bốp! một cự trảo tát xuống, Thương hóa thành một bãi nước bắn tung tóe.
Các nước nhanh chóng tụ lại cách đó mười thước, Thương nhanh chóng khôi phục hình dáng, không hề còn bất kỳ vết thương nào trên người. Nhưng mà đừng nghĩ là hắn không có việc gì, Thương tự mình biết rõ yêu khí của mình đã tiêu hao gần hết, chỉ sợ không chịu nổi nữa.
Thương nhìn chằm chằm kẻ đã tấn công hắn.
Đó là một con hổ lớn, trên sống lưng chạy dài một dải lửa, móng vuốt cùng răng nanh sắc nhọn như được làm từ kỳ kim thần thiết, đôi mắt nó như hai ngọn lửa thiêu đốt tinh thần kẻ thù làm cho địch thủ không chiến mà phục.
Đám yêu thấy con hổ lập tức cúi đầu hô:
“Thiết Hổ đoàn trưởng!”
Bọn chúng thật không ngờ lần này đoàn trưởng lại đích thân ra tay, để xử lý một con Hồ Miêu, dưới chướng của đoàn trưởng có rất nhiều thuộc hạ có thể làm được, nhưng mà đoàn trưởng vẫn đích thân ra tay, hẳn là coi trọng cái chết của đội trưởng bọn hắn.
Con hổ không để ý bọn chúng, nó nhìn Thương nhe răng cười:
“Thủy Mạc Thể của Hồ Miêu tộc, cũng có chút bản lính. Nói xem ngươi có thể chịu được mấy đòn của ta.”
Thương sắc mặt âm trầm, thành thật đáp:
“Một đòn cũng chịu không nổi.”