Cái xác đích thực là Mâu, trên mình hắn còn có rất nhiều lỗ thủng, một lỗ thủng xuyên tim chính là nguyên nhân cái chết. Xem xét qua thì lỗ thủng gây ra bởi thủy tiễn hay chủng tính Thủy Tiễn.
Mặc Hồ Miêu âm trầm, trong tộc Hồ Miêu không thiếu kẻ tu luyện chủng tính Thủy Tiễn nhưng trong trận chiến giữa hai phe thiếu chủ thì hình như chỉ có Thương thiếu chủ là biết chủng tính Thủy Tiễn.
Mọi nghi ngờ lúc này đều đổ dồn vào Thương.
Suy nghĩ một hồi, Mặc Hồ Miêu ra lệnh:
“Ngươi trở về báo cáo tình hình, xin thêm quân chi viện, nói là cần phong tỏa khu vực tra xét dấu vết.”
“Vâng!” tên thuộc hạ đáp một tiếng, sau đó lập tức phóng đi.
Nửa ngày sau, một nhóm ba mươi con Hồ Miêu dưới sự dẫn dắt của Thư trưởng lão tới chi viện.
Mặc trưởng lão thấy Thư trưởng lão thì sắc mặt cổ quái, không ngờ trong tộc lại phái hắn đến, mặc dù trong lòng có kỳ lạ nhưng ngoài mặt vẫn khách sáo.
“Thư trưởng lão đến chi viện thật là đúng lúc.”
Thư trưởng lão cười đáp lễ, ôn tồn hỏi:
“Mặc trưởng lão đã phát hiện được những gì?”
“Báo cáo không phải đã nói rõ rồi sao?” Mặc hỏi lại.
“Ta muốn nghe từ chính miệng Mặc trưởng lão.”
“Được rồi. Nếu như Thư trưởng lão muốn, vậy ta kể lại một lần.”
Mặc dẫn Thư đi một vòng xem xét các dấu vết.
Khu rừng bị Hồ Miêu tộc phong tỏa, lùng sục khắp nơi.
Trong lúc Mặc trưởng lão và Thư trưởng lão đang trao đổi thì phương xa có pháo hiệu bắn lên, hai bọn hắn không nói một lời lập tức đuổi theo.
Tại một tảng đá, đám Hồ Miêu đang bâu quanh, Mặc trưởng lão vừa tới đã hỏi:
“Có phát hiện gì?”
Một con Hồ Miêu cung kính đáp:
“Phát hiện một Hồ Miêu tộc còn sống.”
Mặc và Thư nhìn nhau kinh ngạc, bọn hắn vội lại gần đẩy ra đám Hồ Miêu vây quanh.
Một con Hồ Miêu thương tích đầy mình, hơi thở đứt quãng, đang được lũ Hồ Miêu truyền yêu khí, tận lực giữ lại mạng sống.
Mặc trưởng lão gạt ra bọn hắn, tự mình truyền yêu khí vào con Hồ Miêu bị thương, hơi thở của con Hồ Miêu có chút ổn định, hiển nhiên là do yêu khí của Mặc trưởng lão truyền vào nhiều hơn.
Thư trưởng lão sai thuộc hạ đi hái một ít lá thuốc, sau đó hắn vò nát phối chế với nhau, vắt nước thuốc đổ vào miệng con Hồ Miêu, sau đó lấy bã đắp lên vết thương.
Một lúc sau, sắc mặt con Hồ Miêu dần tốt hơn, cổ họng rên ư ử.
Thư trưởng lão thở ra một hơi nhẹ nhõm, hỏi đám thuộc hạ:
“Các ngươi có biết hắn là ai?”
“Thưa trưởng lão, hắn gọi Huỳnh, hộ vệ của Mâu thiếu chủ.” Một tên thuộc hạ đứng ra nói.
Đúng lúc này, tên Hồ Miêu bị thương ho khục khặc, máu bầm trào ra khỏi họng, Mặc trưởng lão vuốt nhẹ ngực hắn giúp hắn ổn định khí huyết.
Huỳnh từ từ mở mắt, Mặc trưởng lão hỏi:
“Ngươi thấy thế nào?”
Huỳnh ôm lấy tay Mặc trưởng lão, hoảng hốt nói:
“Cứu… Thương… giết… Mâu…”
Nói được mấy chữ hắn lại gục xuống ngất xỉu. Mặc trưởng lão nhẹ nhàng đặt hắn xuống, ra lệnh:
“Chăm sóc hắn cẩn thận, không được để hắn có chuyện gì.”
Đám thuộc hạ vội vàng tiếp lấy tên này.
Mặc trưởng lão đứng lên nhìn Thư trưởng lão, hỏi:
“Thư trưởng lão thấy sao?”
“Không thể vội kết luận, cần thêm bằng chứng.” Thư trưởng lão lắc đầu nói.
Mặc trưởng lão gật đầu, cũng không gặng hỏi.
Tiếp sao đó, dựa trên dấu vết đã biết, bọn hắn tiếp tục phát hiện thêm nhiều Hồ Miêu tộc, đa phần đều đã chết, chỉ có bảy kẻ còn sống, trong đó có hai kẻ là hộ vệ của Thương, năm kẻ là hộ vệ của Mâu.
Tất cả đều bị trọng thương được sơ cứu tại chỗ, khi tỉnh lại bọn hắn đều khai: tận mắt thấy Thương giết Mâu.
Đại ý câu chuyện của bọn hắn là: lúc đó hỗn loạn, phe Mâu đang chiếm thượng phong, thuộc hạ của Thương rơi vào trạng thái cuồng bạo, mở ra một lối thoát cho Thương.
Trong khi thuộc hạ của Mâu đang quần chiến, thì Mâu tách đội, một mình truy sát Thương.
Đám thuộc hạ bọn hắn vừa chạy vừa đánh, khi đến nơi thì thấy Thương đã giết Mâu.
Hộ vệ của Mâu lập tức truy sát Thương báo thù cho chủ, hộ vệ của Thương thì tận lực bảo vệ. Bọn hắn đánh nhau lưỡng bại câu thương.
Thương nhân lúc này chạy trốn, không biết hiện tại đang ở đâu.
Mặc trưởng lão và Thư trưởng lão nghe xong thì trầm tư, Mặc trưởng lão hỏi:
“Thư trưởng lão thấy thế nào?”
“Trong chuyện này còn nhiều điểm nghi ngờ, không thể vội kết luận.” Thư trưởng lão suy nghĩ cẩn trọng rồi trả lời.
“Lời Thư trưởng lão cũng có lý, nhưng không thể phủ nhận Thương là nghi phạm lớn nhất trong chuyện này.” Mặc trưởng lão nói.
“Vậy ý của Mặc trưởng lão là…”
“Phải truy bắt bằng được Thương thiếu chủ.”
“Truy bắt? không phải tìm kiếm sao?”
“Cánh rừng này rộng lớn, địa hình phức tạp, nhiều chỗ ẩn nấp, để tìm được Thương thiếu chủ phải huy động một lực lượng lớn. Chỉ có dùng truy bắt thì trong tộc mới cho vận dụng một phần quân chủ lực của tộc được. Như vậy thì mới trong thời gian ngắn tìm được Thương thiếu chủ.”
“Nhưng mọi chuyện còn chưa rõ ràng, dùng từ truy bắt, chẳng khác nào đã định tội Thương thiếu chủ.”
“Thư trưởng lão yên tâm, đưa Thương thiếu chủ về còn đợi cả tộc xét xử, lúc đó đúng sai tự có trưởng lão hội định đoạt.”
Thư trưởng lão trầm mặc.
Mặc trưởng lão nói thêm:
“Ta biết Thư trưởng lão ủng hộ nhiệt thành cho Thương thiếu chủ, nhưng hiện nay cách giúp Thương thiếu chủ tốt nhất là nhanh chóng tìm ra thiếu chủ. Để lâu sinh biến, chưa chắc có lợi cho Thương thiếu chủ.”
Thư trưởng lão thở dài, gật đầu.
“Được rồi, vậy cứ làm theo lời Mặc trưởng lão.”
Không bao lâu sau, một nhóm hai trăm Hồ Miêu tộc tinh nhuệ xuất hiện tại cánh rừng, tiến hành lùng sục.
Tại một con suối nhỏ, Tôn Kỳ đang rửa máu trên người, các vết thương đã tạm ổn có thể di chuyển nhẹ nhàng.
Hắn dự định tìm về Hồ Miêu tộc chữa trị vết thương, nhưng mà bị lạc đường, đi mãi vẫn chưa ra khỏi cánh rừng.
Soạt… soạt… soạt… trong bụi rậm phát ra tiếng kêu.
Tôn Kỳ ngưng thần thủ thế chuẩn bị.
Phốc! một con Hồ Miêu lao ra, chính là Thư Hồ Miêu.
Tôn Kỳ thấy đồng loại thì vui mừng, vì hắn có thể hỏi thăm đường ra.
“Cho hỏi…” Tôn Kỳ đang mở miệng thì Thư vội vàng bịt miệng ra dấu im lặng, hắn nhỏ giọng nói:
“Nơi đây không an toàn, đi theo ta.”
Tôn Kỳ không rõ chuyện gì, nhưng thấy đối phương có vẻ thân thiện nên hắn không chống cự mà đi theo.
Tại một hốc đá bí mật, Thư lo lắng nói:
“Thương, ngươi không sao chứ?”
Tôn Kỳ hơi ngẩn ngơ, kẻ này có vẻ lo lắng cho hắn quá mức, lục lại trong trí nhớ của Thương thì mới nhớ đây là cậu của hắn, kẻ ủng hộ nhiệt thành của Thương trong cuộc chiến tranh giành vị trí tộc trưởng.
“Cậu, cháu bị thương rất nặng. Tạm thời không sao, nhưng cần được chữa trị gấp, cậu đưa cháu trở lại tộc.”
“Lúc này không thể về tộc được.” Thư dứt khoát nói.
“Vì sao?”
“Chuyện này rất dài. Tạm thời để ta giúp ngươi ổn định vết thương rồi lại nói.”
Thương gật đầu, hắn không biết chuyện gì xảy ra nhưng hắn tin tưởng cậu mình.
“Được rồi. Ngươi chờ ở đây, ta đi hái thảo dược. Nhớ! tuyệt đối ẩn nấp, không được để ai phát hiện.” Thư nghiêm túc dặn dò.
Thương gật đầu một lần nữa.
Thư yên lòng, hắn đi ra chỗ ẩn nấp, cẩn thận quan sát các hướng, trước khi đi hắn còn lấy cành lá che đậy nối vào. Thương nằm xuống nghỉ ngơi, liếm láp vết thương.
Một lúc sau, Thư trở lại mang theo một đống thảo dược, hắn vò nát thảo dược đắp lên vết thương cho Thương.
“Cậu, rốt cuộc là chuyện gì mà khiến cậu lo lắng vậy?” Thương hỏi.
Thư nghiêm sắc mặt hỏi lại:
“Có phải ngươi đã giết đại ca ngươi?”
“Sao cậu lại hỏi như vậy? Chính Mâu đã truy sát ta, may nhờ có thuộc hạ liều chết ta mới thoát được hắn.” Thương kinh ngạc với câu hỏi của Thư.
“Ta tin ngươi.” Thư thở dài nói, sau đó tường thuật lại sự việc.
Nghe xong, Thương vô cùng ngạc nhiên: Mâu đã chết. Nhưng là ai ra tay? Hắn lúc đó chạy thục mạng, làm gì có cơ hội giết Mâu.
“Cậu, không phải bọn họ cho rằng là ta giết Mâu chứ?”
Thư gật đầu.
“Sao có thể như vậy? ta rõ ràng là bị hại. Cậu, ngươi phải tin ta.” Thương cố gắng thanh minh.
“Ta tin ngươi thì được ích gì? Chuyện này đã báo lên cha ngươi, hắn vô cùng tức giận.” Thư nói.
“Không được. Ta phải trở về giải thích với cha, chắc chắn là có kẻ nào đó ám hại ta.” Thương sốt sắng đứng dậy, muốn đi ngay.
Thư vội vàng ngăn lại, nói:
“Tuyệt đối không được. Lúc này cha ngươi đang giận, sẽ không nghe ngươi giải thích, chỉ sợ vừa thấy ngươi đã một tay chụp chết.”
Thương khựng chân, hắn nghĩ đến vẻ mặt dữ tợn của cha thì cảm thấy rùng mình. Cha hắn xưa nay nổi tiếng hung bạo nóng tính, thật sự có khả năng đập chết hắn.
“Cậu, vậy ngươi nói xem bây giờ phải làm sao?”
Thư trầm tư suy nghĩ một lúc rồi nói:
“Ngươi tạm thời trốn đi, đợi cha ngươi bình tĩnh lại thì trở về.”
“Cậu, như vậy thực sự có được không?” Thương lo lắng hỏi, hắn không cho rằng chạy trốn có thể giải quyết mọi việc.
“Ngươi yên tâm! ta nhất định sẽ điều tra sự thật, trả lại trong sạch cho ngươi.”
“Cậu, đa tạ. Bây giờ ta chỉ còn mỗi mình cậu.”
“Được rồi. Ta là cậu của ngươi, không cần nói những lời khách sáo.”
“Cậu, vậy tiếp theo ta phải đi đâu. Ta thật sự không biết đường khu vực này.”
“Ngươi hãy đi lên hướng bắc, nơi đấy có nhiều hang động, là nơi ẩn nấu thích hợp. Chờ khi mọi chuyện sáng tỏ, ta sẽ đi tìm ngươi.
Nhớ! Trong lúc này tuyệt đối không để bị bắt.”
“Cậu, ta nhớ rồi.”
Sau đó, Thư chuẩn bị một số thảo dược cho Thương, rồi hai bọn họ chia tay.