Tôn Kỳ hít một hơi sâu, giữ vững bước chân, bình tĩnh bước về phía giọng nói.
Hắn cho rằng: mấy ngàn năm giam tại Hắc Thủy Ma Ngục, không chết cũng tàn phế. Vậy thì hắn còn sợ cái gì.
Vả lại kẻ này biết được Thôn Ma Quyết, có thể hắn sẽ cho Tôn Kỳ biết manh mối về hắc động.
Tôn Kỳ đạp hắc thủy đi đến trước phòng giam.
Bên trong là một lão giả chỉ còn da bọc xương, hai mắt hõm sâu đen kịt, răng nanh vàng khè, móng dài nhọn hoắc, trên đầu lơ thơ vài sợi tóc trắng. Phần đùi của hắn bị cụt, hẳn là đã bị hắc thủy ăn mòn phần này.
Hắn bị xiềng xích treo giữa phòng.
Hai sợi xích móc vào xương bả vai. Hai sợi xích móc vào cổ tay. Hai sợi xích móc vào hai bên cạnh sườn. Một sợi xích móc vào cổ. Bốn sợi xích móc dọc theo xương sống.
Tôn Kỳ nhìn lão giả cẩn trọng hỏi:
“Ngươi là ai?”
Lão giả ngước đầu, hai hốc mắt sâu thẳm nhìn về phía Tôn Kỳ, cười khặc khặc:
“Ngươi hỏi ta là ai? Khặc… khặc… ngươi tu luyện ma pháp của ta còn gọi ta là ai?”
“Tu luyện ma pháp của ngươi? Ý ngươi là Thôn Ma Quyết.” Tôn Kỳ hỏi lại.
Thực sự thì ma pháp trong tay Tôn Kỳ nhiều lắm, hắn quả thực có ngó qua mấy tầng đầu của Thôn Ma Quyết. Nhưng tất cả chỉ là chất dinh dưỡng cho Linh Khí Quyết của hắn.
Có lẽ do Thôn Ma Quyết và hắc động có nhiều điểm tương tự nên mới khiến lão này nhận nhầm.
Lão giả hừ lạnh nói:
“Vô lễ! đã tu luyện ma pháp của ta thì phải gọi ta một tiếng sư tôn. Còn không mau quỳ bái sư tôn.”
Tôn Kỳ lạnh nhạt nhìn hắn, nói:
“Ngươi không có tư cách làm sư tôn của ta, càng không có tư cách khiến ta quỳ.”
Lão giả lặng thinh rồi bất chợt phá lên cười:
“Có tính cách! Có tính cách! Không hổ là đồ đệ của ta. Ngươi không gọi ta là sư tôn cũng được, nhưng ngươi tu luyện ma pháp của ta thì ngươi đã là đệ tử của ta.”
“Ý ngươi là Thôn Ma Quyết!?”
“Hắc… hắc… Chính là nó.”
“Xàm ngôn! Thôn Ma Quyết là từ truyền thừa chi địa của vị ấy để lại, mà vị ấy đã đi vào trung tâm quyền lực Ma giới. Một tên tù binh như ngươi cũng dám mạo nhận.”
“Vị ấy… vị ấy…” lão giả lẩm bẩm, hắn hỏi: “Vậy ngươi biết vị ấy tên gì không?”
Tôn Kỳ nghe hỏi có chút cứng miệng vì xưa nay tất cả đều gọi là vị ấy, chưa từng nghe ai nhắc đến tên thật, hắn chỉ đơn giản cho rằng do Ma tộc sùng bái không dám gọi thẳng tên.
Lão giả ngửa mặt, vừa cười vừa khóc:
“Không ngờ bọn hắn ngay cả tên ta cũng đã xóa đi.”
Tôn Kỳ cảm nhận cảm xúc chân thật của lão giả, trong chuyện này chỉ sợ có uẩn khúc. Hắn hỏi:
“Ngươi rốt cuộc là ai?”
Lão giả ngưng cười, cúi đầu, giọng đều đều kể:
“Ta gọi Lê Đình, xuất thân tầm thường, nhờ tá sinh Nhân tộc mà sinh ra, nhưng ta không thuần chủng nên bị cha mẹ bán đi. Ta lớn lên tại đầu đường xó chợ, làm công làm nô. Ta lúc đó chỉ có một ước mơ: có được một mảnh đất thuộc về mình, sống cuộc đời yên bình.
Nhưng cuộc đời không cho phép, ta bị bắt đi làm thợ mỏ.
Tưởng chừng cuộc đời ta sẽ chấm dứt trong hầm mỏ, nhưng may mắn lại đến với ta.
Ta khai thác được một viên đá thần bí.
Nhờ viên đá này, ta có thể hấp thụ được ma khí xung quanh.
Nhưng đáng tiếc, ta không có ma pháp để chuyển hóa ma khí thành tu vi, nên phần lớn ma khí bị lãng phí.
Ta tất nhiên không chịu thua. Nếu không có ma pháp vậy thì ta tự sáng tạo.
Thôn Ma Quyết từ đó ra đời.
Dựa vào Thôn Ma Quyết, ta hoành không xuất thế, vô địch trong cùng cảnh.
Ta từng bước từng bước đi đến đỉnh cao Ma giới. Một đấu một, ta vô địch.
Nhưng ta vẫn không có thế lực, lãnh địa riêng. Đám Thất Thành sợ ta nổi loạn, nên đã hứa chỉ cần ta lập đại công sẽ tặng đất để ta xưng vương. Thành lập lên thành thứ tám.
Ta đã tin lời bọn chúng, hăm hở dẫn quân chinh phạt Yêu giới. Ta tiến sâu vào Yêu giới chém giết không biết bao nhiêu yêu thú, khiến cho máu chảy thành sông, xương chất đầy đồng. Trong vòng vây của trăm vạn Yêu tộc, ta vẫn nhẹ nhàng thoát thân.
Trở lại Ma giới, ta trở thành đại anh hùng.
Ta cứ nghĩ rằng ngày ta bước vào Thất Thành, chính là ngày ta phong vương. Cũng chính là ngày vinh quang nhất trong đời ta.
Nhưng khi ta vừa bước vào trong thì…”
“Thì sao?” Tôn Kỳ nóng lòng hỏi.
Nói đến đây thì toàn thân Lê Đình run nhẹ, như đang hồi tưởng thứ gì đó rất kinh khủng. Nhớ đến thôi cũng khiến lão sợ hãi. Lão run run nói:
“Là nó… không! là hắn… không… không… là… là gì đó… ”
“Rốt cuộc là thứ gì?” Tôn Kỳ nhíu mày hỏi.
Lê Đình toàn thân run lên, mãi mới bình tĩnh được, lão phun ra mấy chữ:
“Đại khủng bố!”
Tôn Kỳ sững sờ, cái tên này không phải lần đầu hắn nghe được, trong lăng mộ các Ma Hoàng cũng nhắc đến chuyện năm xưa bọn hắn bị đại khủng bố tiêu diệt.
Đại khủng bố mà Lê Đình và các Ma Hoàng nhắc đến có phải là một, hay chỉ đơn giản nói về một thực thể siêu mạnh, vượt quá sức tưởng tượng của bọn hắn.
Nếu như là một vậy thì...
Tôn Kỳ miên man suy nghĩ thì bị tiếng cười khặc khặc của Lê Đình cắt ngang.
Lão ngửa mặt vừa cười vừa mắng:
“Vốn tưởng rằng ta đã là vô địch. Nhưng nhìn lại hóa ra mình vẫn chỉ là một con kiến.
Ngươi đã mạnh như vậy thì tại sao còn ẩn trong bóng tối?
Ngươi vì sao không tiêu diệt Thần tộc, Yêu tộc thống nhất Đại Thế Giới?
Vì sao còn giày vò ta? Để ta đi đánh Yêu tộc.
Ta hận… ta hận… ta hận cả Ma tộc này…
Các ngươi là lũ súc sinh bội hứa…
Các ngươi ngày đó hứa sẽ cho ta một mảnh đất. Nhưng sau đó lại gài bẫy bắt ta.
Lũ súc sinh cả chó cũng không bằng. Ta hận đã tin các ngươi.
Biết thế ngày đó, ta một bước một chém, giết sạch lũ đê tiện, bỉ ổi. Cho dù có tan xương nát thịt cũng không uổng kiếp sống này.”
Lê Đình gục mặt, máu chảy ra từ hai hốc mắt của hắn. Hắn lẩm bẩm như một kẻ điên:
“Lũ súc sinh… lũ chó má… Không! Các ngươi cả chó cũng không bằng!...”
Tôn Kỳ lắc đầu. Đúng là tên điên.
Mà cũng phải thôi. Đang là tuyệt thế cường giả, bỗng chốc bị đánh thành tù bình. Nhận đả kích cực lớn. Mấy ngàn năm giam giữ, không bị điên mới lạ.
Tôn Kỳ lớn giọng hỏi:
“Bọn hắn vì sao lại không giết ngươi mà giam ngươi trong đây?”
Lê Đình ngửa mặt nhìn Tôn Kỳ, cười nói:
“Vì bọn hắn muốn bí mật của ta?”
“Viên đá thần bí cùng Thôn Ma Quyết sao?” Tôn Kỳ hỏi.
“Đúng vậy!” Lê Đình cười khằng khặc: “Nhưng bọn chúng mãi mãi sẽ không có được thứ bọn chúng muốn, ta thà chết chứ không nói một lời. Bọn chúng cho dù dụng hình thế nào, ta cũng không nói.”
“Vậy còn truyền thừa chi địa?” Tôn Kỳ hỏi.
Trong chuyện này rõ ràng có mâu thuẫn, nếu Lê Đình không nói gì về Thôn Ma Quyết vậy tại sao lại có truyền thừa chi địa ghi lại Thôn Ma Quyết tại khắp các thành lớn nhỏ?
Bọn Thất Thành lẽ nào không hiểu: diệt cỏ phải diệt tận gốc, làm sao có thể để truyền thừa này lọt ra ngoài.
Vậy tức là bọn chúng cố ý để lọt ra ngoài, cũng đồng nghĩa bọn chúng đã có Thôn Ma Quyết và bọn chúng đang có âm mưu gì đó còn lớn hơn cả Thôn Ma Quyết.
Viên đá thần bí!!!
Tôn Kỳ rất nhanh xâu chuỗi các sự kiện để ra một đáp án.
Lê Đình nhìn ánh mắt Tôn Kỳ lóe sáng, biết được Tôn Kỳ đã đoán ra ít nhiều, hắn nói:
“Là mấy tên đệ tử của ta, bọn hắn không chịu được tra tấn, đã khai ra Thôn Ma Quyết.”
“Đã có Thôn Ma Quyết, vậy vì sao Thất Thành còn cố ý xây dựng nhiều truyền thừa chi địa làm gì?” Tôn Kỳ hỏi.
“Vì viên đá thần bí kia đã sớm bị ta giấu đi. Bọn chúng muốn thông qua Thôn Ma Quyết để cảm ứng vị trí của viên đá, nhưng muốn cảm ứng được thì Thôn Ma Quyết phải đại thành, bọn chúng tu không đến, vậy nên mới mở rộng cho thiên hạ cùng luyện, với hy vọng có kẻ nào đó sẽ luyện tới đại thành. Lúc đó bọn chúng sẽ biến hắn thành con rối tìm kiếm viên đá cho bọn chúng.”
Tôn Kỳ gật đầu, lời này cũng có vẻ có lý.
Lê Đình lại cười khặc khặc nói:
“Thiên hạ đều sợ hắc thủy, nhưng Thôn Ma Quyết lại có thể chống lại hắc thủy. Ta chính là nhờ Thôn Ma Quyết mới sống đến hôm nay. Đồ nhi, ngươi có thể đi trên hắc thủy chứng tỏ Thôn Ma Quyết của ngươi đã tu luyện cực cao.
Nhưng Thôn Ma Quyết của ngươi vẫn chưa đại thành.
Biết được Thôn Ma Quyết hoàn chỉnh trên đời này chỉ có mình ta mà thôi.
Nào đồ nhi tới đây, ta sẽ truyền cho ngươi toàn bộ Thôn Ma Quyết.”
Toàn bộ Thôn Ma Quyết!!!
Trong ánh mắt Tôn Kỳ lóe lên một tia sáng tham lam, sau đó lại là sự lưỡng lự, hắn ngập ngừng hỏi:
“Ngươi sẽ không tốt bụng truyền không cho ta chứ?”
“Tất nhiên là có điều kiện. Nhưng điều kiện cũng rất đơn giản: giúp ta ra ngoài.”
Tôn Kỳ nhìn mấy sợi xiềng xích, không cần thông minh cũng đoán được mấy sợi xích này có thể khóa lại các cường giả, tất nhiên là vật bất phàm.
Hắn còn không ấu trĩ đến mức cho rằng: các cường giả không phá được xích này mà hắn có thể.
Tôn Kỳ lắc đầu:
“Ta không phá được xích này.”
Lê Đình cười khặc khặc nói:
“Ai nói với ngươi muốn cứu ta ra cần phá xích.”
“Ý ngươi là…”
“Thứ ngươi phá không phải là xích mà là xương của ta. Chỉ cần bẻ gãy xương là có thể tháo xích ra. Đơn giản đúng không?”
Tôn Kỳ không ngờ rằng lão già này không những điên mà còn cuồng, nhưng đây quả thực là cách tốt nhất.
Tôn Kỳ lại gần, giật đứt ổ khóa.
Ổ khóa được làm rất bình thường, giống như chỉ để cho có.
Tôn Kỳ bước vào trong, cách Lê Đình năm bước, nói:
“Ngươi trước tiên truyền cho ta Thôn Ma Quyết, ta sẽ giúp ngươi thoát ra.”
“Hắc… hắc… ngươi nghĩ ta là tên ngốc sao? Ngươi có được Thôn Ma Quyết không giúp ta thì sao? Ta đã bị lừa một lần, tuyệt đối sẽ không lập lại sai lầm.”
“Ngươi không tin ta, ta cũng không tin ngươi. Vậy thì ngươi truyền một tầng ma pháp, ta tháo một sợi xích. Thế nào?”
“Được… được… cách này rất tốt. Vậy ngươi trước tiên phá đi xích cổ cho ta.”
Tôn Kỳ giữ khoảng cách đi vòng ra sau Lê Đình, nói:
“Ngươi có thể nói khẩu quyết.”
“Hắc… hắc… tiểu tử ngươi cũng quá cẩn trọng. Được rồi, ta sẽ đọc tầng đầu tiên, ngươi cẩn thận nghe cho kỹ.”
Lê Đình bắt đầu đọc. Nhưng khi hắn đang đọc giữa chừng thì chợt cứng ngắc toàn thân, hồn phách đau đớn. Hắn bị tấn công hồn phách.
Một bàn tay đâm phá cạnh sườn, đâm vào ngực hắn, bóp lấy tim hắn, một giọng nói văng vẳng vang lên:
“Ngươi đã đánh giá Thôn Ma Quyết quá cao, nó trong mắt ta chẳng là gì. Lời nói của ngươi có quá nhiều sơ hở. Ta vẫn là sưu hồn ngươi sẽ biết tường tận hơn.”
Từng hình ảnh ký ức của Lê Đình mở rộng trước mắt Tôn Kỳ.
Một lúc sau, Tôn Kỳ buông ra các xác của Lê Đình.
Ký ức của Lê Đình có nhiều đoạn đứt gãy, hẳn là do bị giam giữ tra tấn lâu ngày nên bị mất đi.
Nhưng ký ức còn lại đủ khiến Tôn Kỳ cực kỳ sửng sốt và hoảng sợ.
Vì liên quan đến một nơi: Tổ Địa.