Lương Bằng thấy Tôn Kỳ giết Lục Hạo thì vui mừng, nói:
“Thất Đức huynh đệ, mau qua giúp bọn ta một tay. Bọn ta tôn ngươi làm đội trưởng.”
Tào Chân lúc này cảm thấy có chút hối hận khi đã nhắm vào Tôn Kỳ khiến cho bây giờ thất bại toàn diện.
Tôn Kỳ liếc mắt nhìn qua chiến trường nói:
“Chuyện của các ngươi liên quan gì ta.”
Lương Bằng vội nói:
“Chúng ta không phải đang hợp tác sao? Nếu không có bọn ta chặn lại bọn hắn, Thất Đức huynh đệ có thể hạ được Lục Hạo sao?”
Tôn Kỳ cầm lên một bóng cấm chế, vừa phá cấm chế vừa nói:
“Ta nói cùng với các ngươi hợp tác bao giờ. Toàn là các ngươi tự cho là đúng, tự cho là ta đã nằm trong kế hoạch của các ngươi. Ta muốn thắng cần sự hỗ trợ của các ngươi sao? Cho dù các ngươi có cùng tiến lên, thì cũng chỉ thêm mấy cái xác mà thôi.”
“Lại nói…”
Tôn Kỳ phá vỡ bóng cấm chế thu lấy thảo dược, hắn đi đến bóng cấm chế tiếp theo, đạm mạc nói:
“Ta không phải muốn tham gia đan chiến mà muốn chiến thắng đan chiến. Vậy nên trong số các ngươi, kẻ mạnh ở lại, kẻ yếu loại.”
Nghe lời này bọn Tào Chân sống lại hy vọng đi tiếp còn bọn Lương Bằng thì hối hận trước đó không chịu thân cận Tôn Kỳ.
Hai bên lúc này lập lại thế cân bằng, chiến đấu càng quyết liệt, gay cấn. Bọn hắn đã không còn tồn ý nghĩ sẽ có kẻ đến giúp mình. Muốn thắng chỉ có thể dựa vào tự thân.
Bọn hắn vừa chiến đấu vừa cố cướp đoạt bóng cấm chế.
Tôn Kỳ vẫn dạo bước trong chiến trường, hắn chợt dừng lại một chỗ nhìn phía trước Lý Thu cùng Đinh Liễu đang chiến đấu.
Tôn Kỳ bước ra xông vào giữa trận chiến hai bọn họ.
Lý Thu sợ hãi:
“Ngươi tính làm gì? Không phải ngươi nói sẽ không can thiệp sao?”
Tôn Kỳ không để ý, giơ tay tát “bốp! bốp” đánh bay cả Lý Thu lẫn Đinh Liễu ra khỏi sàn đấu.
“Các ngươi đang chiến đấu hay đang múa kiếm vậy. Yếu như hai ngươi thì nên bị loại.”
Đinh Liễu đôi mắt tóe lửa, đứng dậy rời đi. Hắn không còn mặt mũi nào ở lại nữa.
Lý Thu tức giận đang muốn mở miệng mắng chửi thì một luồng gió cuốn lấy nàng rời đi. Khi nàng đứng vững gót chân thì đưa tay xoa má bị tát, giận dỗi nói:
“Thụ phân, hắn…”
Phụ thân của Lý Thu cũng là một trưởng lão có quyền hành, hắn là một trong số những kẻ ủng hộ nhóm Tào Chân và cũng đứng về phía Lục Tông vừa rồi.
Hắn phất tay bảo im lặng, nghiêm mặt nói:
“Có những kẻ phụ thân ngươi cũng không dám chọc, ngươi chịu ủy khuất một chút đi.”
Lý Thu dù xưa nay được nuông chiều nhưng mà cũng không phải kẻ ngốc, nàng nhanh chóng yên tĩnh ngồi bên cạnh phụ thân.
Trên sân đấu vẫn đang giằng co quyết liệt.
Lúc này có tiếng chuông keng keng vang lên, báo hiệu thời gian tranh đoạt đã kết thúc.
Lưu Hạc đứng dậy tuyên bố;
“Thời gian đã hết. Bây giờ đến phần luyện đan.”
Trong phần luyện đan Tôn Kỳ tất nhiên là kẻ có nhiều lợi thế nhất, hắn thoải mái chọn thảo dược nên hắn có thể luyện được đan dược theo ý muốn.
Mấy kẻ còn lại thì vừa đánh vừa đoạt nên tất nhiên sẽ không có được thảo dược như ý.
Thời gian một ngày luyện đan rất nhanh qua đi. Kết quả nhanh chóng bày ra trước mắt tất cả.
Không ngạc nhiên chút nào, Tôn Kỳ luyện được đan dược cửu hoàn chiếm vị trí số một.
Các vị trí tiếp theo là Tào Chân, Hạ Xung, Nhạc Vô Tâm, Khương Tường.
Hai vị trí dự bị là Tông Dương, Lương Bằng.
Nhìn vào kết quả thì đám Tào Chân chiếm bốn trên bảy vị trí, có thể thấy bọn họ thật sự xuất sắc nếu không phải Tôn Kỳ giữa đường giết ngang thì kết quả đúng như bọn Tào Chân sắp xếp.
Nhưng dù không đúng như kế hoạch, Tào Chân vẫn có thể chiếm vị trí số hai, đồng thời đẩy Lương Bằng xuống vị trí dự bị cho thấy hắn có dũng có mưu, tài năng không thể khinh thường.
Kết thúc tuyển chọn, tất cả có một tháng nghỉ ngơi, sau đó sẽ xuất phát tiến về Hỏa Nguyên.
Tôn Kỳ bước trở về Vĩnh Lục Sơn Cư, trên đường bất kỳ ai gặp hắn đều né qua một bên, cố gắng tránh mặt tiếp xúc.
Hắn bị xa lánh.
Nhưng mà Tôn Kỳ cũng không vì thế mà để ý. Đối với hắn như thế mà lại hay.
Tôn Kỳ khi trở lại Vĩnh Lục Sơn Cư, một mạch tiến lên đỉnh núi tới chỗ Đại ca.
Tôn Kỳ đến trong sân nhỏ, yên tĩnh đứng đó không nói.
Vô Ưu vẫn như mọi khí nhắm mắt suy tư.
Một lúc sau, Vô Ưu từ từ mở mắt, nói:
“Thất đệ đấy hả?”
Tôn Kỳ chắp tay nói:
“Đa tạ Đại ca ra tay giúp đỡ.”
Vô Ưu gật đầu, chỉ tay vào ghế ý bảo hắn ngồi xuống.
Vô Ưu hướng mắt phương xa, trong ánh mắt chất chứa rất nhiều hình ảnh kỷ niệm:
“Xưa kia sư tôn nhận ba bọn ta làm đồ đệ. Gồm có ta, nhị muội, tam đệ. Cuộc sống của bọn ta diễn ra khá êm đềm. Đây là quãng thời gian mà ta cảm thấy hạnh phúc nhất.”
“Vào một ngày nọ, sư tôn đưa về một thứ rễ cỏ lạ gọi là Hỏa Căn. Sư tôn nói Hỏa Căn bất phàm. Vậy là sư tôn cùng bọn ta lao vào nghiên cứu Hỏa Căn.”
“Sau bao nhiêu cố gắng vất vả, bọn ta cuối cùng cũng tìm ra được công dụng của Hỏa Căn. Ngươi có thể tưởng tượng lúc đó bọn ta vui sướng thế nào. Ta còn nghĩ đó là đỉnh cao đan đạo của ta.”
“Nhưng mà khi bọn ta muốn khống chế Hỏa Nguyên thì luyện linh sư hội Trực Ma Khu cũng có ý tưởng tương tự. Bọn ta tất nhiên không chịu nhường nhịn. Kết quả là xảy ra chiến tranh.”
“Trận chiến càng lúc càng lớn. Cuối cùng cả hai khu trưởng đứng ra điều giải.”
“Nhưng mà trong trận chiến cuối cùng, sư tôn bị thương nặng, thọ nguyên tiêu hao.”
“Sư tôn trước lúc chết muốn ta giữ chức hội trưởng luyện linh sư hội, sư muội và sư đệ làm phó hội trưởng.”
“Nhưng mà lúc đó, ta vì cái chết của sư tôn mà đạo tâm bất ổn, ta quyết định để lại chức hội trưởng cho sư đệ còn ta trốn lên núi ẩn cư. Ta rất sợ ở lại phong chủ sẽ nhớ lại hình bóng sư tôn, ta sợ đạo tâm sẽ lại tan vỡ.”
Vô Ưu kể tới đó thì trầm ngâm, ánh mắt vẫn hướng về phía phong chủ luyện linh sư hội.
Phong chủ là ngọn núi trung tâm, cao nhất luyện linh sư hội, nó đại biểu quyền lực tối cao của hội trưởng. Nó gọi là Đan Vân phong chủ. Được đặt theo tên của hội trưởng thứ nhất.
Vô Ưu từ từ thu hồi ánh mắt nhìn Tôn Kỳ nói:
“Lần này đan chiến nhất định phải thắng.”
Tôn Kỳ gật đầu đầy quyết tâm.
Vô Ưu cười vừa lòng, nói:
“Thất đệ trở về chuẩn bị đi.”
Tôn Kỳ đứng dậy chắp tay chào rời đi. Tôn Kỳ vừa đi vừa nặng lòng suy nghĩ.
Bây giờ thì hắn đã hiểu được vì sao trước đó hội trưởng lại phạt hắn nhẹ như vậy, mà kết thúc hình phạt lại đúng thời điểm lựa chọn thành viên đan chiến. Đây có phải là hội trưởng đã để ý chọn hắn từ trước, hoặc là sự ngầm hiểu giữa hội trưởng và Đại ca. Vì chỉ có Đại ca là hiểu rõ trình độ đan đạo của hắn nhất.
Càng nghĩ hắn càng cảm thấy có lý.
Mà lại hắn cảm thấy câu chuyện của Đại ca có chút quen quen, hình như đã nghe được ở đâu đó rồi. Nhưng mà hắn nghĩ mãi vẫn không ra.
Sau khi Tôn Kỳ rời đi không lâu, có hai bóng hình một lớn một nhỏ giáng lâm tại chỗ Vô Ưu.
Kẻ đến chính là Công Tôn Độ cùng Công Tôn Uyển Nhi.
Công Tôn Độ chắp tay chào, nói:
“Sư huynh, hôm nay sư đệ dẫn cháu gái ra mắt huynh.”
Vô Ưu từ từ mở mắt, gật đầu nói:
“Nhiều năm trước ta đã thấy nàng.”
Công Tôn Độ đẩy Công Tôn Uyển Nhi lên phía trước, nói:
“Uyển Nhi, đây là sư huynh của ông nội, mau chào ông…”
Công Tôn Độ chưa nói hết thì Vô Ưu đưa tay cắt ngang.
“Ta đã không còn dùng cái tên đó nữa. Uyển Nhi gọi ta là Vô Ưu ông là được.”
Công Tôn Độ nghe vậy thì trong ánh mắt có chút buồn, sau đó hắn vỗ vỗ vai Công Tôn Uyển Nhi.
Công Tôn Uyển Nhi hiểu ý, chắp tay cúi đầu chào:
“Uyển Nhi chào Vô Ưu ông!”
Vô Ưu mỉm cười hiền từ, một nụ cười hiếm khi xuất hiện trên mặt hắn. Vô Ưu lấy ra từ trong tay áo một tấm ngọc bội đưa cho Uyển Nhi.
“Đây là quà gặp mặt ông tặng cho Uyển Nhi.”
Uyển Nhi nhanh nhẩu tiếp nhận ngọc bội, lật tới lật vui xem xét.
Vô Ưu cười nói:
“Không cần xem. Ngọc bội không có gì đặc biệt đâu. Nó chỉ có tác dụng xuất nhập Vĩnh Lục Sơn Cư này thôi.”
Công Tôn Uyển Nhi cúi đầu bĩu môi nói nhỏ:
“Vậy thì có gì đặc biệt. Không phải bình thường Uyển Nhi vẫn xuất nhập chỗ này sao.”
Công Tôn Độ trừng mắt nàng một cái, nói:
“Không hiểu chuyện. Đi xuống chơi đi.”
Công Tôn Uyển Nhi nhanh nhẩu chắp tay chào, sau đó chạy vội xuống chỗ Tôn Kỳ.
Khi vừa đến động phủ của Tôn Kỳ, nàng đã đập cửa ầm ầm. Tôn Kỳ buộc phải ra tiếp nàng.
Công Tôn Uyển Nhi liên tiếp hỏi chuyện chiến đấu vừa rồi.
“Nếu ta không bị ông nội bắt về bế quan, ta đã ở lại quan chiến. Ta sẽ không cho tên Lục Tông kia ức hiếp ngươi.”
…
Công Tôn Độ cười khổ nói:
“Uyển Nhi còn nhỏ chưa hiểu chuyện, mong huynh đừng trách.”
Vô Ưu đáp lại:
“Uyển Nhi là hạt giống tốt.”
Công Tôn Độ hỏi tiếp:
“So với Thất Đức kia thì thế nào?”
Vô Ưu đáp ngay:
“Còn kém một chút.”
Công Tôn Độ hít một hơi dài, hắn không ngờ vị đại sư huynh này lại đánh giá một kẻ xa lạ cao như vậy. Hắn biết vị đại sư huynh này có nhiều mặt thua hắn nhưng về đan đạo vị đại sư huynh này luôn có cái nhìn độc đáo, vậy nên nếu sư huynh đánh giá cao một ai đó thì tuyệt đối không sai.
“Sư huynh vì hắn mà xuống núi?”
“Một chút vì hắn, một chút vì chuyện riêng.”
“Sư huynh vẫn còn áy náy chuyện năm xưa sao? Nhị tỷ… tỷ ấy…”
“Là ta có lỗi với muội ấy.”
“Chuyện của tứ sư đệ…”
Lúc này khuôn mặt Vô Ưu bỗng đổi sang dữ tợn:
“Ngươi đừng nhắc đến hắn trước mặt ta.”
Công Tôn Độ thở dài:
“Sư huynh vẫn như năm xưa, làm việc quá cảm xúc.”
“Điểm này ta hơn ngươi cũng là thua ngươi. Ngươi làm việc quá lý trí thích hợp với vị trí hội trưởng hơn ta. Nhưng mà ngươi cố gắng che đậy cảm xúc, che đậy bản tính lâu dần sẽ ảnh hưởng đến đạo tâm của ngươi.”
Công Tôn Độ biết rõ nhưng hắn vẫn không muốn nhắc đến điều này. Quyền lực quá say mê, ai có thể dứt bỏ, sống cuộc sống an nhàn.
Công Tôn Độ hỏi sang vấn đề khác:
“Sư huynh tin tưởng hắn ư?”
Vô Ưu cười nhìn Công Tôn Độ, nói:
“Ta không tin hắn, ta tin ngươi. Nếu như hắn có vấn đề thì ngươi đã sớm ra tay giết hắn. Điểm này ta là tuyệt đối tin nơi ngươi.”
Công Tôn Độ thực sự có điều tra qua, hắn cũng không phát hiện ra điểm đáng ngờ.