Trở lại trong phủ.
Một trận đòn roi liền trút xuống người Tiểu Tinh, mãi cho đến khi Tiểu Tinh gục ngã chỉ còn lại bóng hình lờ mờ.
Tinh Niệm dùng hồn lực cùng dược lực chữa trị cho Tiểu Tinh.
Sau đó lại một trận đòn roi, rồi lại chữa trị, lại một trận đòn roi…
Sự việc cứ tiếp diễn cho tới khi Tinh Niệm hồn lực cạn kiệt, mệt mỏi ngồi bệt xuống đất.
Tinh Niệm ngồi tĩnh toạ, lấy ra một viên đan dược nuốt vào bụng, lại cầm mấy viên ma thạch đặt trong lòng bàn tay. Bắt đầu tu luyện.
Nửa canh giờ sau, Tinh Niệm khuôn mặt vặn vẹo, người run lên, sau đó “Oa” phun ra một ngụm ma khí.
Ngụm ma khí như những con trùng vặn xoắn vào nhau nhìn rất dữ tợn, sau đó nhanh chóng tan biến trong không khí.
Tinh Niệm, hắn không thể tập trung được dẫn đến lúc tu luyện dẫn ma khí bị rối loạn, ma khí cùng dược lực không thể hoà hợp vào thân thể tăng lên tu vi ngược lại phản tác, hỗn loạn ma khí khắp nơi xông phá khiến hắn không thể không phun ra ngoài.
Trong lúc tĩnh tâm tu luyện nhưng trong đầu hắn lại hiện lên từng khuôn mặt chế nhạo hắn, cười cười chỉ trỏ chê bai hắn làm hắn mất tập trung, không thể dẫn động dược lực cùng ma khí thông thuận ngược lại bị cỗ lực lượng này gây hại.
Thật ra, tất cả đều do Tinh Niệm tự tưởng tượng, trong mắt những thanh niên trong đấu trường Tinh Niệm cũng không có gì đặc biệt, hắn thắng hay thua thì đã sao? Được một ít tiền cược hoặc mất một ít mà thôi, bọn họ đã cược vô số vụ thắng thua là chuyện thường xuyên, bọn họ dù sao cũng là hậu bối trong các thế lực lớn, bọn họ không cần chú ý tới Tinh Niệm.
Còn với Chu Khải, Trương Liễu thì Tinh Niệm cũng chỉ là một trong số những tên bị bọn hắn tính toán mà thôi có gì mà cần để trong lòng.
Nhưng trong suy nghĩ của Tinh Niệm lại khác, hắn nghĩ mình là trung tâm thế giới, mỗi cử động, mỗi lời nói của mình sẽ để bọn họ chú ý. Khi hắn thua, tất cả đều xì xầm mình, tất cả xoay quanh hắn đều nhìn hắn thua trận.
Hắn trong chịu được cảm giác này. Cầm roi lên. Lại một trận đòn trút lên Tiểu Tinh.
Mấy ngày sau, hắn mới bình tĩnh lại.
Hắn bây giờ đang suy nghĩ thế nào thắng lại mặt mũi, cuối cùng hắn hết cách. Chỉ có thể cầu xin sư tôn vài viên đan dược cưỡng ép tăng lên chiến nô nhưng e là chiến nô chỉ có chịu đựng được vài lần chiến đấu sẽ hồn phi phách tán. Nhưng như vậy là đủ rồi.
Ngày hôm nay, hắn lại đến đấu trường, tự tin có thể thắng lại mặt mũi.
Trước đấu trường là một nhóm thanh niên đang nói cười, tinh thần hồ hởi. Gặp Tinh Niệm đi tới, Chu Khải trong đám người vui vẻ vẫy tay gọi. Tinh Niệm có chút hồ nghi nhưng vẫn bước tới.
Chu Khải đạo: “Tinh Niệm huynh lại đến đấu nô đi?”
Tinh Niệm gật đầu, không đáp.
Chu Khải cười: “Mấy ngày nay đấu trường đóng cửa?”
Tinh Niệm nhíu mày: “Vì sao?”
Hắn đã chuẩn bị cho ngày hôm nay kỹ lưỡng, vậy mà đến đây lại nói không đấu, hắn thật sự bực bội trong lòng.
Chu Khải ngạc nhiên: “A! Tinh Niệm huynh không nhớ bây giờ là chính điểm Quang thời!”
Tại Ma giới, một năm chia làm hai giai đoạn Quang thời và Ám thời, tương ứng với khoảng thời gian mặt trời chiếu nhiều nhất và mặt trời chiếu ít nhất. Ma giới mặc dù không bao giờ có ánh mặt trời nhưng thông qua phản xạ của ma quang tinh với ánh sáng có thể nhận thấy sự thay đổi, vạn vật sinh sôi cũng vì đó mà có mà thay đổi theo mùa.
Tinh Niệm biết điều này nhưng lại không quá để ý, mùa nào cũng được ảnh hưởng không nhiều tới hắn.
Chu Khải nhìn vẻ mặt của Tinh Niệm thì đoán ra bảy tám phần, lại nói:
“Vào lúc chính điểm Quang thời, Huyết Chu quả sẽ thành thục. Đây là thời gian chúng ta thu hoạch a.”
Nghe đến Huyết Chu quả, Tinh Niệm mới sực nhớ lại tạp văn ghi chép.
Huyết Chu sinh trưởng tại Liên Vân sơn mạch cách Thực Nguyệt thành hơn ba mươi dặm về phía đông.
Huyết Chu ra hoa vào chính điểm Ám thời, kết quả vào đầu điểm Quang thời, thành thục vào chính điểm Quang thời, thời gian thành thục trong vòng mười ngày. Trong thời gian này Ma tộc cùng với Ma thú sẽ tranh nhau hái, qua mười ngày Chu Huyết quả tự khô héo rụng xuống đất.
Huyết Chu quả là thảo dược cấp một, dùng cho Luyện Linh tu sĩ, có thể dùng trực tiếp không cần luyện thành đan mà có luyện thành đan đi chăng nữa dược lực cũng không khác nhiều. Huyết Chu quả có tác dụng cường hoá hồn lực.
Cứ tới mỗi mùa Huyết Chu quả là tất cả các tu sĩ Luyện Linh lại vào sơn mạch tìm kiếm, đây cũng là cơ hội rèn luyện cho các thanh niên Luyện Linh cảnh.
Chu Khải lại tiếp tục: “Nếu Tinh Niệm huynh đã tới chi bằng cùng đồng hành.”
Tinh Niệm suy nghĩ một chút rồi gật đầu, dù sao hắn lúc nào cũng ở trong thành ra ngoài một chút cũng tốt, Huyết Chu quả cũng là đồ tốt, giúp hắn đánh vững căn cơ tương lai bước vào Tạo Thể cảnh.
Chu Khải sôi nổi giới thiệu bạn đồng hành.
Dẫn đội là Kim Thiên Lãnh, con trai Kim thành chủ, tu vi Luyện Linh tứ trọng đỉnh phong. Hoa Mạc, đệ tử một vị Tạo Thể cường giả trong thành, Luyện Linh tứ trọng trung kỳ. Dung Vạn Tái, cháu của một vị trưởng lão trong luyện linh sư hội, Luyện Linh tứ trọng sơ kỳ.
Đặc biệt nhất là Lạc Mộ Hoa, đệ tử mới nhận của Kim thành chủ, tu vi Luyện Linh tứ trọng trung kỳ, giống như Tinh Niệm, nàng cũng là ma linh từ trong tổ địa sinh ra linh trí được Kim thành chủ giành được. Sở dĩ gọi là “nàng” vì tạo hình giống nữ nhi.
Ma linh sinh ra trong tổ địa là không có giới tính, tu vi đến Tạo Thể cảnh mới bắt đầu tạo hình cho mình, khi đến Hợp Nhất cảnh thì coi như chính thức có giới tính, thân thể máu thịt.
Nhưng hiển nhiên rất nhiều ma linh đã bắt đầu chọn xong giới tính cho mình, sau này chỉ thuận thế mà làm.
Còn lại Chu Khải và Tinh Niệm tu vi cũng Luyện Linh tứ trọng trung kỳ.
Nhìn đội hình này, Tinh Niệm có chút lo lắng hỏi: “Chúng ta tu vi thế này liệu có thể tranh chấp được với mấy tên Luyện Linh cảnh cao giai.”
Hoa Mạc cười nói: “Tinh Niệm huynh yên tâm, trước đó thế lực của chúng ta cũng đã dọn sẵn một khu vực, Luyện Linh cao giai không vào được, ma thú cao giai cũng vậy, chỉ có mấy ma thú cùng cấp với chúng ta, vừa đúng cho chúng ta rèn luyện.”
Lời này nói ra cũng đúng, Huyết Chu quả mặc dù mọc hoang dã, ai có sức thì hái nhưng với các thế lực lớn mà nói bọn hắn có “sức” nhất, bọn hắn muốn hết cũng được, ai giám tranh cãi. Nhưng như vậy có thể gây bất mãn với tất cả tu sĩ, Chu Huyết quả giá trị còn không đáng bọn họ làm như vậy, lại nói trong Liên Vân sơn mạch ma thú cũng là cỗ thế lực đáng sợ.
Rất nhanh, nửa canh giờ sau, nhóm bọn họ đến bìa rừng. Bỏ lại thú cưỡi, quãng đường tiếp theo, bọn hắn phải đi bộ. Kim Thiên Lãnh cầm bản đồ vừa xem vừa dẫn đường.
Lại nửa canh giờ nữa, bọn họ mới đến nơi.
Kim Thiên Lãnh thở ra một hơi, lại nói: “Khu vực mười dặm xung quanh đây đã được càn quét, chỉ còn ma thú cấp thấp canh giữ Huyết Chu quả, chờ Huyết Chu quả chín sẽ lập tức nuốt mất.”
“Bây giờ chúng ta chia ra, ai có thể chém giết nhiều ma thú thì chiếm được nhiều Huyết Chu quả, tất cả xem tại bản lĩnh bản thân.”
“Còn ba ngày nữa Huyết Chu quả mới thành thục, chúng ta có mười ba ngày chém giết ma thú, mười ngày hái Huyết Chu quả. Nếu như gặp vấn đề có thể phát tín hiệu kêu cứu.”
“Tất cả có ý kiến gì không?”
Bọn Tinh Niệm yên lặng lắc đầu.
“Vậy được! chia tay tại đây.”
Rất nhanh, sáu đạo ma quanh chia ra sáu hướng đi.
Tinh Niệm khá kiêu ngạo, gan lớn lên hắn chọn hướng phía sâu sơn mạch tiến tới, tất nhiên vẫn là trong khu vực quy định.
Đi được một lúc, trước mắt Tinh Niệm là một cây Huyết Chu quả, trái ngược với chuẩn bị kỹ càng của hắn, tại cây Huyết Chu quả lại không có bất kỳ ma thú nào. Tinh Niệm đi vòng quanh một phen, vẫn không thấy có gì, trong tay chuỳ thủ cũng buông lỏng, Tiểu Tinh bay vòng vòng quanh đó cũng quay lại bên cạnh hắn.
Tinh Niệm đến gần cây Huyết Chu quả định để lại ký hiệu cho biết đã thuộc sở hữu của mình. Ngay tại lúc này …
Xì … xì …xì
Trên thân cây một đôi mắt trắng xuất hiện, một cái miệng đầy răn nhọn phun ra một tia chất lỏng. Thì ra đây là một con thằn lằn có màu da y hệt vỏ cây Huyết Chu, cả thân hình dính bệt vào thân cây càng làm cho khó ai nhận biết, chỉ khi nó mở mắt mới nhận ra sự khác biệt nhưng đã chậm.
Tinh Niệm cứng cả thân mình, chuỳ thủ không kịp giơ lên, chỉ kịp động suy nghĩ để Tiểu Tinh chắn phía trước.
Chất lỏng dính lên người Tiểu Tinh, lập tức phát ra tiếng xì xì khói bốc lên, hiển nhiên là chất độc ăn mòn cực mạnh, Tiểu Tinh đau đớn lăn lộn dưới đất.
Con thằn lằn thấy không thành công lập tức gồng mình chuẩn bị phun tiếp đợt hai nhưng Tinh Niệm làm sao cho nó cơ hội, một cây chuỷ thủ lập tức đâm xuyện đầu con ma thú này giết chết nó ngay tức khắc. Ma thú từ trên cây rớt xuống cái bịch.
Tinh Niệm thì lại bồi thêm vài chục nhát dao trút giận, vừa rồi bị tấn công làm hắn sợ cứng cả người, hắn cảm thấy đây là sỉ nhục nếu như ai thấy được thì sao, mặt mũi của hắn để đâu đây.
Một lúc sau, tiếng động Tiểu Tinh lăn lộn quằn quại mới làm hắn dừng tay. Nhìn Tiểu Tinh, phun ra một câu: “Phế vật”
Lại bấm tay một cái, một viên đan dược bay vào miệng Tiểu Tinh, một lúc sau Tiểu Tinh mới bình thường trở lại.
Tinh Niệm để lại ký hiệu đánh dấu sau đó tiếp tục tìm kiếm cây khác.
Sau đó, hắn gặp cây thứ hai, có một con rắn quấn quanh cây nằm im như chết. Có kinh nghiệm lần trước, hắn đã nghĩ rõ chiến thuật đối phó.
Chiến thuật gì ư? Rất đơn giản: để Tiểu Tinh đỡ đợt tấn công đầu tiên của ma thú, sau đó hắn tung ra đòn sát thủ.
Quả nhiên, hắn đúng. Hắn lại thắng, hắn mải để lại ký hiệu còn Tiểu Tinh thì một bên đau đớn lăn lộn.
Cây thứ ba.
Cây thứ tư.
Cây thứ năm.
…
Hết ngày hôm nay, hắn đã được chín cây. Hắn quay về chỗ tụ họp trước đó đã định. Hắn định khoe khoang một phen thì thấy bọn họ đang xì xào trò chuyện vui vẻ, hắn nghe được bọn họ nói chuyện.
Kim Thiên Lãnh được hai mươi bảy cây, Hoa Mạc được mười chín cây, Chu Khải mười bảy cây, Dung Vạn Tái tu vi thấp nhất được mười hai cây còn Lạc Mộ Hoa xuất thân giống hắn, tu vi giống hắn lại được hai mươi hai cây. Cái này làm hắn có chút xấu hổ cùng tức giận, khi được hỏi thì hắn cũng chỉ nói qua loa được giống như bọn họ.
Kết quả này thực ra lại vô cùng hợp lý, vì tu vi của Tinh Niệm là dùng đan dược chồng lên, lại nói hắn quá tập trung vào luyện linh khác với bốn tên kia chỉ tập trung tu luyện, bọn họ cũng dùng đan dược nhưng lại rèn luyện thực chiến thường xuyên.
Đan dược, tu luyện, rèn luyện chính là những bước cơ bản và vững chắc để đi đến đỉnh cao.
Tâm tính của Tinh Niệm lúc này lại có chút vặn vẹo cực đoan, hắn thầm nghĩ ngày mai phải kiếm được gấp bội.