Em sẽ kể các chị nghe về người yêu cũ của chồng. À quên giới thiệu phát đã nhỉ? Em tên Ngọc, bây giờ em đã 25 tuổi rồi và đã có một em bé 3 tuổi. Truyện mà em sắp kể cho các chị nghe là truyện của quá khứ, không phải hiện tại.

Nói về cái tên thì phải nói đến chuyện bố mẹ đã yêu quý em như ngọc ngà châu báu, vậy mà đến lúc đi lấy chồng lại để cho thằng chồng nó vùi dập một cách không thương tiếc. Em lấy nó một thời gian thì đến kim loại cũng không bằng chứ còn nói gì đến ngọc với ngà.

Lại kể các chị nghe về mối tình của em với lão chồng. Lão hơn em 6 tuổi, bố mẹ, bạn bè rồi người quen đều bảo là cái tuổi đấy nó không hợp. Đến cả lão thầy bói cách nhà em mấy cây số cũng bảo như thế và em đã quyết định để con tim dẫn lối.

Em nghĩ là từ hai con người xa lạ ở tận đâu đâu không một chút quen biết còn có thể yêu thương nhau thì nói gì đến khi đã về chung một nhà thì có gì là không thể bù đắp, không thể cùng nhau xây dựng hạnh phúc. Và đó chính là cái sai của em. Yêu nhau nó là một cái khái niệm hoàn hảo và hôn nhân chính là thứ phá vỡ đi cái hoàn hảo đó một cách phũ phàng nhất.

Con tim dẫn lối ngang dọc một hồi thì dẫn ngay vào bụi rậm âm u, mỏi mệt..

Yêu nhau cả mấy năm trời mới cưới chứ không phải vội vàng gì đâu. Yêu thắm yêu thiết tưởng rằng không có nhau thì không sống được. Lão lúc nào cũng bảo em là cả cuộc sống của lão. Thanh xuân nhờ có em mà trở nên tươi đẹp. Đm đời toàn là ánh trăng lừa dối hết.

Em cũng biết là ai cũng có quá khứ và em tôn trọng quá khứ ấy. Ngay cả em trước khi yêu lão cũng đã trải qua vài mối tình và em đã từng suy nghĩ " người yêu cũ cũng là một người ta nên trân trọng. Bởi vì nhờ có họ mà thanh xuân ta đi qua không tẻ nhạt " và khi em gặp phải thứ người yêu cũ hãm lông của chồng thì cái suy nghĩ ấy của em ngay lập tức lụi tàn.

Em với lão cưới nhau được mấy tháng thì em có bầu. Lúc ấy hạnh phúc lắm vì con cái là lộc trời cho, là sợi dây gắn kết gia đình, là hạnh phúc, là niềm vui và là tất cả.

Nhà em với nhà lão cách nhau mấy chục cây số, lấy nhau về ở riêng chứ cũng không ở chung vì khi cưới lão đã kịp xây xong nhà mới. Lão chồng em bán phụ tùng ôtô, còn em từ khi lấy lão thì cũng chỉ quanh quẩn ở nhà cơm nước con cái, rảnh rỗi thì em may vá đồ cho mấy chị quanh nhà.

Em có bầu được ba tháng thì trong một lần tình cờ em nhìn thấy lão vừa nhắn tn vừa cười. Một phần vì tin chồng với cả em không có tính tò mò nên em cũng mặc kệ. Ai cũng có những mối quan hệ riêng và vì tôn trọng chồng nên em đã không can thiệp. Đấy chính là cái sai thứ hai của em, giá như lúc đó em có suy nghĩ " đã là vợ chồng thì không nên dấu diếm nhau bất cứ chuyện gì và đã là vợ chồng thì không nên vì bất cứ điều gì mà cười tươi hơn cả khi được ở bên vợ con mình " thì có lẽ mọi chuyện đã khác đi một chút. Phụ nữ đôi khi nên ích kỉ, ích kỉ để biết vị trí của mình quan trọng đến đâu, ích kỉ để giữ lấy cái gia đình mà mình đã mất quá nhiều công sức gầy dựng...

Em đã bỏ qua hết mọi thứ đáng ngờ một cách ngu ngốc và vẫn vui vẻ nhận lấy tình yêu thương từ chồng cho đến môt ngày. Một ngày mà nỗi đau đến một cách bất ngờ nhất.

Đó là khi em có bầu 4 tháng. Em tình cờ nhìn thấy cuộc gọi video từ một nick facebook có tên " Mai Anh ". Ừ thì sẽ chẳng có gì đáng nói nếu như lão chồng em không vội vàng giật lấy cái điện thoại rồi lên xe phóng đi mất. Đã là gần 9h tối mà lão còn cầm điện thoại rồi chạy đi. Chỉ là trùng hợp do có việc gấp hay có gì mờ ám không muốn cho em biết...

Em bắt đầu nghi ngờ nhưng sức chịu đựng của em nó khá tốt, dạng thần kinh thép nên em không biểu hiện ra ngoài.

Lão trở về vẫn vui vẻ bình thường nhưng em vẫn hỏi.

- anh đi đâu mà gấp quá vậy anh???

- à thằng Hải ( bạn lão) nó gọi anh ra chở nó về, xe nó bị hỏng.

Ok, coi như lý do khá ổn và logic, em cũng không hỏi thêm. Xong lão lại nói thêm.

- em ngủ đi, anh vào nhà vệ sinh một lát.

- vâng, vậy em đi ngủ trước...

Lão vừa đóng cửa nhà vệ sinh thì cũng là lúc em nhẹ nhàng bê cái ghế tới gần nhà vệ sinh. Em chèo lên nhìn qua cái lỗ thông hơi ngay sau lão để xem lão giở trò gì trong ấy.

Phụ nữ thường thường có giác quan thứ sáu nên chỉ hơi khác một cái là sẽ nhận ra ngay. Những gì mà chồng càng muốn giấu thì lại càng kích thích sự tò mò của họ.

Sau khi lão cởi quần xong thì lão ngồi xuống, bắt đầu lấy điện thoại ra. Em đã kịp thời ghi nhớ được cái mật khẩu. Trước giờ điện thoại ai người ấy dùng nên em không quan tâm.

Tôn trọng sự riêng tư của nhau cũng góp phần tạo nên hạp phúc. Em đã biết đều như thế rồi mà lão không biết thân biết phận, làm em bầu bí nghén ngẩm còn phải ghen tuông..

Em thấy lão vào nick facebook của con Mai Anh kia, bắt đầu vào trang cá nhân thả tim tus đầu tiên, xong đâu đấy vào anlbum ảnh, vừa lướt vừa ngắm nghía. Quả này thì máu trong em bắt đầu sôi lên, tưởng chừng như đầu cũng muốn xì khói...

Xem ảnh chán bắt đầu quay ra nhắn tin. Em đã định là lát nữa lấy điện thoại đọc sau nhưng vì sợ lão sẽ xóa mất nên lại thôi, cố gắng nán lại để đọc. Khoảng cách tuy không xa nhưng mà cái màn hình điện thoại bé tí ti như thế nên cũng chữ được chữ mất. Lão là người nhắn tin trước.

- em ngủ chưa???

Ok, coi như xã giao thông thường, coi như không có gì đặc biệt.

12 s sau con kia trả lời.

- em chưa, vợ anh ngủ rồi à???.

- chưa em, nhưng chắc cũng sắp ngủ rồi.

Ngủ? Ngủ cl bà nhé. Ngủ thì sao mà biết mày đang làm gì sau lưng tao????

Con kia lại nhắn tiếp.

- nhắn tin với em không sợ vợ biết à?,?

- có gì đâu em. Cô ấy không để ý đâu.

Sợ vợ người ta biết thì nhắn tin với chồng người ta làm gì? Còn nói em không để ý thì hơi bị nhầm,. Một khi đã để ý thì không còn có cái được gọi là tin tưởng nữa rồi.

Vài ba tin nhắn thì chẳng nói lên được gì, đứng mãi thì mỏi chân sợ không tốt cho con. Với cả em cũng sợ đang rình mò lão phát hiện thì không biết để đâu cho hết nhục. Thế là em đành phải xuống, lại nhẹ nhàng bê cái ghế đặt vào chỗ cũ. Xong đâu đấy lên giường ngủ như đã ngủ lâu lắm rồi.

Lát sau thì lão đi ra, nghĩ em ngủ rồi nên yên tâm nhắn tin với con kia tiếp. Lão vì còn chủ quan nên xoay lưng về phía em, vậy là vô tình cuộc nói chuyện giữa lão và con kia em đọc được hết.

- mình xa nhau lâu quá rồi anh nhỉ. Thoáng cái cũng đã 5 năm rồi. Anh sống thế nào? Có hạnh phúc không???

- ừ nhanh thật.

- anh thế nào rồi, cô ấy có yêu thương anh không???

Ôi đm con dở này, không yêu không thương thì cưới nhau làm gì. Chẳng lẽ nó không hiểu là câu nói của nó vô duyên lắm hay sao??? Mà thôi, người yêu cũ của chồng bình thường em đã không ác cảm lắm rồi, cho nên em cũng bỏ qua, muốn biết tiếp tục cuộc nói chuyện với chồng mình nó tiếp diễn như thế nào...

Lão chồng em cứ ngẩn ngơ nhìn dòng tin nhắn ấy mà không trả lời. Ơ kìa, lẽ ra ngay lập tức phải trả lời luôn là " anh đang rất hạnh phúc " chứ, thái độ như này là như nào????

Rồi, sau một hồi thơ thẩn thì cuối cùng cũng có tín hiệu trả lời.

- Mai Anh à...

Trong lúc chờ đợi con kia trả lời tin nhắn mà em hồi hộp vô cùng, cái giọng điệu này thực sự có mùi nguy hiểm.

Dòng tin nhắn kia đến lập tức cắt ngang dòng suy nghĩ của em. Nó trả lời

- sao vậy anh???

- em có hạnh phúc không???

- tự nhiên em nhớ ngày xưa quá anh ạ.

Đm câu trả lời không liên quan gì đến câu hỏi cả, có mùi đá đưa đâu đây. Kiểu này thì phải diệt ngay từ trong trứng nước chứ một khi để nó nở ra thì hãm vl lắm lắm. Lão đang chuẩn bị nhắn tin trả lời nó thì em giơ chân đạp mạnh một phát. Cắm cmn đầu xuống đất các chị ạ. Ngay sau đấy thì em giả vờ như đang bị mộng du, em khua chân khua tay loạn hết cả lên.

Lão thấy em như thế thì còn dám làm gì nữa, đầu đập xuống đất đau như thế chắc cũng phải tỉnh táo đôi phần chứ. Lão lại tiếp tục lên giường, còn chưa kịp mở điện thoại thì em quay sang ôm lấy, kiểu sợ bị phát hiện nên thôi không nhắn nữa...

Em nói thật nhất định em không bỏ qua, em mà phát hiện lão đò đưa dây dưa với con người yêu cũ đấy thì em chỉ có cho ăn lòng xào dưa thêm tí cao chăn cho hết đời họa mi luôn. Nghĩ ức không ngủ được...

Em kiên nhẫn chờ thì hơn nửa tiếng sau lão ngủ, chắc đi làm mệt quá.

Sẵn nhớ mật khẩu em lấy luôn điện thoại giúp lão tiếp tục câu truyện đang còn dang ở với em nyc kia. Em nhắn..

- anh cũng nhớ....nhưng tất cả đã là quá khứ rồi em à....

Tin nhắn gửi đi, lòng tổn thương thêm một chút. Hy vọng mọi thứ chỉ là do em bầu bì lo nghĩ quá nhiều, hy vọng tất cả đều là tưởng tượng.