Thành Chu đuổi theo Nguyên Nguyên và con chó lên lầu ba. Khi giẫm lên bậc thang cuối cùng, hắn chạy chậm dần.

Hắn không nghe thấy tiếng bước chân nữa, không biết nhóc nhỏ đã chạy lên tầng trên, đã xuống tầng trệt, hay đã chạy trở về nhà…

Con chó trắng lại ngồi giữa hành lang lầu ba lẳng lặng nhìn hắn.

Thành Chu đứng tại đầu cầu thang dò xét xung quanh… Căn hộ nhà Diêu nằm ở bên nào nhỉ?

Toà nhà này khá cũ, cấu trúc bên trong từng hộ không giống nhau, cách phân bố căn hộ của từng tầng cũng hoàn toàn bất đồng. Tuy vẫn được chia làm hai bên trái phải, nhưng căn cứ theo cách thiết kế thì phần khuyết vào bên phải có hai hộ, bên trái có ba hộ.

Thành Chu quyết định tới bên phải trước thử xem. Hắn đi đến phần khuyết bên phải, gõ thử cửa căn hộ số 301.

Bên trong không có bất kỳ người nào đáp lại hắn.

Thành Chu lại đổi đến hộ 302, cũng gọi thử: “Xin chào, Diêu Phương Thanh. Tôi là Thành Chu đây, cô có nhà không?”

Hắn gọi mấy lần, nhưng hành lang vẫn tĩnh mịch như cũ.

Thành Chu bó tay, đành xoay người định đến gõ thử phòng đối diện.

Nhưng…

Hắn nhíu mày… Sao mà tối tăm thế này?

Tuy lúc ở dưới lầu hắn đã cảm thấy lối đi của toà nhà này hơi tối, nhưng vẫn đủ sáng để hắn thấy rõ bảng số nhà của từng hộ mà…

Mới đi đi lại lại có một xíu mà bây giờ lầu ba này tối om như đã hơn bảy giờ ba mươi tối, thế nhưng giờ rõ ràng là… Thành Chu không nhìn rõ số trên đồng hồ đeo tay nên lấy điện thoại di động ra để nhìn.

Còn chưa đến mười giờ rưỡi sáng nữa là!

Kỳ lạ, kỳ lạ quá!

Thành Chu hơi sợ hãi… Được rồi, hắn sợ lắm lắm luôn ấy chứ, sợ đến nỗi tim đập thình thịch đây này.

Thế nên dù biết rõ không thể gọi điện được, nhưng anh nhà vẫn gọi thử vào số máy Lý Gia Thành một lần.

Kết quả đợi trọn vẹn một phút đồng hồ mà điện thoại vẫn trong trạng thái kết nối.

Thành Chu hết hy vọng, đành lấy di động để dò đường tìm công tắc đèn trên hành lang.

Bình thường thì công tắc đèn trên hành lang sẽ nằm trên vách tường phía bên phải hành lang ngay sau khi lên cầu thang, hoặc có thể nằm trên tường chính giữa hành lang. Có vài dãy nhà cũ thậm chí còn không có công tắc mà có dây kéo bật đèn rũ xuống ngay bên đèn nữa.

Thành Chu nhớ mang máng rằng hắn đã nhìn thấy dây bật đèn khi lên lầu hai, vì vậy hắn giơ điện thoại soi vào giữa hành lang.

Hắn đã chuẩn bị tâm lý thật tốt rồi. Thật đấy!

Thế nhưng mà…Gương mặt người đột ngột xuất hiện trước ánh huỳnh quang đã đả kích hắn quá lớn, đã thế hắn còn cảm giác được có ai sờ soạng gáy của mình nữa!

Thành Chu kinh hồn táng đảm, tay run lên, quăng luôn điện thoại di động.

“Oái!” Thành Chu mắng ầm lên, vừa mắng vừa hô to tên của Diêu Phương Thanh.

“Diêu Phương Thanh, cô đang làm cái quái gì thế hả? Đi ra! Cô đi ra đây ngay cho tôi!”

“Vụt~” Đèn hành lang vụt sáng.

Diêu Phương Thanh đứng giữa hành lang, nhìn Thành Chu với ánh mắt đầy bi thương và tuyệt vọng.

“Sao anh lại tới đây? Anh không nên tới. Tôi đã hại nhiều người như vậy… Tôi không muốn ngay cả anh cũng…”

Thành Chu thốt lên: “Tôi nghĩ cô muốn tôi tới đây chứ!”

Diêu Phương Thanh nhặt điện thoại trên mặt đất đưa cho Thành Chu.

Thành Chu cầm lấy điện thoại. Trong nháy mắt, hắn nghe thấy Diêu Phương Thanh thì thầm bên tai mình: “Hãy tìm căn nguyên của nguyền rủa trước người đó. Nhanh lên!”

“Vụt~” Đèn lại tắt đi.

Thành Chu còn chưa kịp hỏi ý nghĩa của những lời này là gì liền phát hiện hành lang vốn tối đen đã trở về dáng vẻ lờ mờ nhìn thấy được, còn bóng dáng của Diêu Phương Thanh đã biến mất trước mặt hắn.

Căn nguyên của nguyền rủa ư? Là cái gì? Mình phải tìm người hay tìm vật đây? Mà người đó rốt cuộc là ai?

Thành Chu cúi đầu nhìn chiếc điện thoại. Tuy nó chỉ là hàng khuyến mãi tặng kèm khi nạp tiền điện thoại, nhưng hắn vẫn giữ gìn cẩn thận, thế mà bây giờ trên màn hình điện thoại của hắn đã hiện lên một vết nứt mất rồi.

Thành Chu thử tắt máy rồi mở lại, phát hiện điện thoại dường như vẫn còn dùng được… Đồng hồ hiện lên là… Ô hay? Sao giờ phút giây đều biến thành số 0 hết trơn rồi?

“Gâu!” Con chó vẫn luôn im lặng bỗng nhiên sủa lên một tiếng.

Lúc này Thành Chu mới nhớ đến con chó nhỏ màu trắng này, bèn quay đầu nhìn lại, bắt gặp nó đang ngẩng nhìn lên lầu trên.

Thành Chu cũng nhìn theo nó.

Một cô gái có mái tóc dài đang chạy từ lầu trên xuống dưới.

Đó là cô gái sống ở lầu một.

Cô gái lướt ngang qua Thành Chu. Hắn phát hiện cô đang chạy với đôi chân trần, đôi giày cao gót ban đầu đã biến mất.

Con chó cũng chạy xuống lầu theo cô gái.

Thành Chu không hiểu gì cả, nhưng hắn không biết phải xử lý tình huống thế nào nên vô thức chạy theo con chó.

Lầu ba khôi phục về vẻ yên tĩnh đầy chết chóc.

Chỉ có điều trước hộ 302 lại xuất hiện thêm một người đang ngồi tựa vào cửa. Hai mắt người này khép hờ, hai tay buông thõng bên thân không nhúc nhích, cạnh chân là một chiếc điện thoại ở trạng thái tắt máy với một vết nứt trên màn hình.

Thành Chu chạy xuống lầu một, chợt thấy con chó chạy theo cô gái vào thẳng hộ 105.

Thành Chu dừng bước.

Hộ 105 đang đóng cửa.

Nhưng con chó kia lại xuyên ra khỏi cửa, ngồi trước mặt Thành Chu ở một chỗ gần đó mà nhìn hắn. Sau đó nó lại đứng dậy đi qua cửa hộ 105.

“Được rồi được rồi, tao biết rồi.” Thành Chu hết cách, đành đến gõ cửa hộ 105.

Nhưng khi ngón tay mới chạm lên cửa, hắn bỗng cảm giác ai đó ở phía sau khẽ đẩy mình một phát, khiến đầu hắn chìm vào trong cửa.

Đợi đã nào…!

Mình… Mình…!

Thành Chu hoảng sợ nhìn vào hộ 105 rồi quay đầu nhìn một chân vẫn chưa rút ra khỏi cửa của mình.

Mình vào đây bằng cách nào thế này?!

Ngơ ngác giữ nguyên tư thế trong mười giây đồng hồ, Thành Chu lúc này mới run rẩy rút đùi phải của mình ra khỏi cửa.

May quá, hắn rút chân ra ngon lành, không xảy ra thảm cảnh bị kẹt chân trong cửa.

Thành Chu đứng sau cửa trong chốc lát, chợt nghe thấy có tiếng cãi nhau kịch liệt trong gian phòng nào đó, hơn nữa âm thanh càng ngày càng gần, tựa như có người sắp đi ra từ bên trong.

Thành Chu hốt hoảng, bỏ qua lý do vì sao hắn có thể xuyên cửa mà nhìn trái nhìn phải, thấy một tờ quảng cáo sữa bò trên tủ để giày bèn lập tức nhấc lên rồi hô: “Thật xin lỗi, cửa nhà các vị không khóa, xin hỏi các vị có nhu cầu dùng sữa bò không ạ?”

“Choang!” Có tiếng đồ thuỷ tinh bị ném vỡ. Cô gái trẻ lao ra, vẻ tề chỉnh ban đầu của cô đã thay đổi hẳn vì mái tóc rũ rượi bù xù.

Một người phụ nữ trung niên cũng chạy ra theo, “Con xem vì một thằng trai bao mà con ra đã ra cái dạng gì rồi kìa? Không phải nó đòi chia tay với con sao? Vậy thì chia tay đi! Mẹ còn mong con chia tay với nó sớm hơn nữa kia! Vừa lúc cha con định giới thiệu cho con Trưởng phòng trong công ty của ổng kìa! Người ta trẻ tuổi đầy triển vọng, mới ba mươi mà đã…”

“Trưởng phòng thì có gì hay? Mới ba mươi đã hói đầu rồi! Dáng người thì thấp tè. Con mang giày cao gót đã cao hơn hắn mất rồi!”

“Ít ra người ta còn có công việc nghiêm chỉnh, vẫn tốt nghiệp bằng thạc sĩ của đại học đàng hoàng, tiền lương một tháng hơn sáu nghìn, lại là cháu trai của Giám đốc công ty, tương lai xán lạng vô cùng! Còn anh Minh của mày ngoại trừ khuôn mặt ra thì còn cái gì để so với người ta nữa đâu?” Người phụ nữ trung niên cũng nổi giận.

“Anh Minh vẫn tốt hơn hắn nhiều! Ai nói anh Minh không có việc làm? Anh ấy là game thủ chuyên nghiệp, một tháng cũng thu nhập được cỡ bốn nghìn. Anh ấy không phải là trai bao!”

“Không phải trai bao à? Bà của mày tận mắt nhìn thấy nó nói chuyện với con Diêu Phương Thanh lăng loàn kia, trông thân mật chết đi được. Diêu Phương Thanh đưa nó một hộp đồ ăn, mày không thấy nó vui đến cỡ nào đâu! Bà mày còn chứng kiến nó bước xuống từ trong xe của một bà trung niên, trong tay là một giỏ quần áo thời trang nam quảng cáo trên TV. Mày còn nói nó không phải trai bao à?”

Cô gái ôm lấy mái tóc dài của mình mà khản giọng hô lớn: “Đủ rồi! Quá đủ rồi! Các người nói xấu anh ấy! Các người chỉ muốn tôi kết hôn với tên đàn ông hói đầu kia thôi chứ gì? Gì mà vì tương lai của tôi? Là do cha muốn nịnh nọt Giám đốc công ty nên dâng tôi lên thôi! Tôi chịu đủ các người rồi! Chịu đủ cái nhà này rồi! Còn bà già mê nói láo kia nữa, sao bả không chết sớm một chút đi cho rồi?”

Thành Chu đứng ở cửa ra vào ngượng ngùng chào, nhưng hai mẹ con đứng cãi nhau gần đó dường như chẳng chú ý tới hắn.

Họ không nhìn không thấy mình sao?

Thành Chu nghi hoặc tiến lên phía trước hai bước đến cạnh hai mẹ con đang gây gổ ngày càng ầm ĩ và kịch liệt kia.

Tiếng nước sôi réo vang khắp nhà, nhưng chẳng ai trong hai người để ý đến nó cả.

Người phụ nữ trung niên bị con gái chọc tức bèn tát vào mặt cô gái trẻ.

Có vẻ một bạt tai ấy đã khiến cô gái trở nên hồ đồ. Khi định thần lại, cô như nổi điên lên, đẩy ngã người phụ nữ.

Gáy của bà ta đập vào tường. Bà khẽ hé miệng, nhưng không nói lời nào cả.

Cô gái như không phát hiện ra, tiếp tục lấy đồ đạc bên cạnh mình mà đánh lên người phụ nữ hệt như đang uất ức vô hạn, vừa đánh vừa lớn tiếng chửi bới.

Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng mắng của bà già: “Oánh Oánh, mày làm gì đó? Bên ngoài nghe thấy hết rồi đây này.”

Cô gái tên Oánh Oánh nghe thấy tiếng bà già, chẳng những không tỉnh táo lại mà càng giống như thêm dầu vào lửa, xoay người lao vào gian phòng bên cạnh.

Thành Chu đuổi theo.

Oánh Oánh lao vào phòng bếp, cầm lấy ấm nước sôi trên bếp.

Thành Chu nghe thấy bà già như đang nói chuyện với ai đó, trong lúc nói có nhắc đến anh Minh và Diêu Phương Thanh mấy lần.

Có lẽ cú bạt tai vừa rồi đã khiến Oánh Oánh quá phẫn nộ, có lẽ chuyện chia tay với bạn trai đã tác động lên cô quá lớn, cô nhấc ấm nước sôi chạy vào phòng mình, mở cửa sổ ra rồi dội nước sôi xuống dưới!

Thành Chu muốn ngăn cô lại, nhưng lúc chạm vào cánh tay cô, hắn có cảm giác như bị điện giật, phải thụt lùi vài bước.

Tiếng mắng quen thuộc và tiếng kêu thảm thiết vang lên, giống y như đúc với những gì bọn hắn đã nghe thấy khi ở ngoài cửa.

Thành Chu lắc lắc cánh tay, không biết có phải do ảo giác hay không mà cú chạm vừa rồi khiến hắn thấy rất thoải mái? Hệt như có một nguồn năng lượng vừa tiến vào trong thân thể hắn vậy.

Thành Chu còn muốn chạm vào cô gái một lần nữa, nhưng vì không biết hậu quả sẽ như thế nào nên cũng không dám chạm lung tung. Hơn nữa vào lúc này, cảnh tượng trước mặt cũng không thích hợp để hắn thử nghiệm cái gì cả.

Về sau, cô gái như hồi tỉnh trong tiếng hét của bà già, nhưng hết thảy đã muộn.

Cô ngồi trên giường ôm mặt khóc lớn, vừa khóc vừa gọi mẹ.

Thành Chu quay đầu nhìn người phụ nữ trung niên bị ngã đập vào tường. Hai mắt bà mở to nhìn vào gian phòng của con gái.

Thành Chu nhận thấy vẻ mặt của bà có gì đó là lạ, bèn đi qua chạm nhẹ vào bà một cái.

Lần này không hề có cảm giác bị điện giật.

Cánh tay bà ta khẽ động đậy khi hắn chạm vào, nhưng cũng chỉ như thế mà không hề có phản ứng nào khác.

Thành Chu nuốt nước bọt. Xui xẻo làm sao, nơi hắn đang đứng đã giúp hắn nhìn thấy tường tận những gì đã xảy ra với người phụ nữ.

Một chiếc đinh ghim thật sâu vào gáy bà ta.

Chiếc đinh kia có lẽ dùng để treo lịch, hoặc dùng để giắt những vật khác, được đóng vào tường đã lâu lắm rồi. Tóm lại, người đóng chiếc đinh này hẳn đã không thể nào ngờ rằng có một ngày nó sẽ xuyên thấu qua gáy của một người và treo người ấy lên tường như vậy.

Thành Chu đứng tại nguyên chỗ, đầu óc rối tinh rối mù khiến hắn không tài nào suy nghĩ được.

Hắn không biết lúc này phải làm gì, cũng không biết nên phản ứng như thế nào.

Hắn thậm chí còn không rõ bây giờ mình còn sống hay đã chết.

… Hắn cũng không biết mọi thứ hắn chứng kiến rốt cuộc là thật hay là ảo…

Tiếng kêu khóc của cô gái và tiếng hét thảm thiết của bà già bên ngoài hoà trộn cùng nhau, khiến màng nhĩ của hắn đau đớn khôn cùng.

Con chó màu trắng xuất hiện lần nữa, đi hai vòng quanh chân Thành Chu rồi đi ra cửa.

Thành Chu đứng hình.