Khi bước vào, Thành Chu cảm thấy thật may mắn vì toà nhà cũ kỹ trên hai mươi năm này không hề có tầng hầm.

Cơ mà chỉ mỗi lầu một thôi cũng đã âm u lắm rồi. Không riêng gì phía bên trong tăm tối do không được mặt trời chiếu đến mà ngay cả bản thân toà nhà luôn bị bao phủ bởi một màn sương mù đen tối lơ lửng. Màn sương mù này rất mỏng manh như hoà trộn cùng những lớp tro bụi giữa không khí, nếu không để ý sẽ không nhìn thấy được.

Thành Chu muốn xông lên lầu ba ngay.

Nhưng vừa giẫm chân lên cầu thang, hắn bỗng nghe tiếng đóng sập cửa ở lầu một, sau đó lại nghe tiếng cửa mở ra cùng tiếng mắng chửi vang lên.

“Ông đi đi! Ông đi tìm ả đàn bà kia đi! Có gan thì đừng vác mặt về đây nữa!”

“Bà nghĩ tôi không muốn rời khỏi cái nhà này sao? Tôi đã ngán bà và cái nhà này đến tận cổ rồi! Nếu không phải vì Tiểu Dũng, tôi đã ly dị bà từ tám trăm năm trước rồi!” Một người đàn ông trung niên xuất hiện trong hành lang, vừa đi vừa quay đầu mắng to.

“Được! Rốt cục thì ông cũng nói ra! Tôi biết ngay trong mắt ông đã không còn tôi rồi. Nếu không do ả đàn bà kia không sinh con được thì hẳn ông đã không phải ngậm đắng nuốt cay đến giờ này rồi nhỉ? Trương Hữu Đức, ông phụ lòng tôi như thế sao? Năm đó nếu không nhờ tôi, ông đã bị đuổi cổ khỏi công ty từ lúc nào rồi!”

“Chuyện bao nhiêu năm trước mà bà vẫn còn nhắc tới sao? Bà có thấy mệt không?” Gã đàn ông rống to.

Người đàn bà gào khóc: “Tôi không mệt! Đồ trộm cướp! Kẻ trộm bản vẽ của Vương Công năm ấy đúng là ông thật rồi! Nếu không nhờ tôi chống lưng giúp ông thì ông đã phải vào tù chứ đừng nói đến việc thăng chức lên kỹ sư! Tại sao tôi lại bị mê muội bởi loại người như ông chứ? Ông cướp được tài sản rồi cũng sẽ cướp được người! Tôi nguyền rủa ông và con đàn bà kia ra ngoài bị xe đụng chết!”

“Đủ rồi! Bà câm miệng cho tôi!” Gã đàn ông thẹn quá hoá giận, xoay mình nắm tóc người đàn bà để đánh.

Người đàn bà thét lên, tiếng kêu khóc vang khắp cả toà nhà.

“Này! Dừng tay!” Thành Chu định đến ngăn gã đàn ông vũ phu thì bị Hà Sinh giữ chặt.

“Đừng qua đó. Không ổn đâu.”

Thành Chu run lên. Hắn tận mắt chứng kiến người đàn bà lôi ra một cây kéo từ trong lòng rồi đâm nó vào bụng gã đàn ông.

Trời ạ! Chẳng lẽ lại giống như vừa rồi nữa sao? Rốt cuộc tất cả những thứ phát sinh trước mắt là thật hay ảo thế này?

“Đừng dừng lại. Đi tiếp lên trên đi.” Tư Đồ đẩy Thành Chu.

Thành Chu bước lên hai bậc cầu thang, nhưng vẫn không khỏi xoay đầu nhìn cặp vợ chồng sát hại lẫn nhau trong hành lang. Lúc bước lên bậc thứ năm, cặp vợ chồng bỗng dưng biến mất.

“Đến cùng thì chuyện gì đã xảy ra ở đây?” Thành Chu vừa đi vừa hỏi.

Tư Đồ và Hà Sinh đều không trả lời hắn. Ánh mắt cả hai đang nghiêm túc nhìn lên lầu hai.

Ngồi trên đầu cầu thang lầu hai là một cậu học sinh trung học khoảng mười lăm, sáu tuổi, trông vẫn còn choai choai mà lại đang hút thuốc rất điêu luyện.

Cậu trai đang hút thuốc nhác thấy ba người Thành Chu bèn tằng hắng rồi khạc đàm xuống đất, sau đó mới nhếch mắt nhìn thẳng vào ba người:

“Mấy người là ai? Tới đây làm gì? Vào bằng cách nào?”

“Bọn anh đến tìm người.” Thành Chu đáp.

Tư Đồ hơi giật mình nhìn cậu trai.

“Tìm ai?”

“Diêu Phương Thanh.”

“À, tìm bà chị kia ấy à? Nghe nói lúc trước chị ta bị đàn ông bỏ rơi, giờ anh đến để đón chị ấy đấy hả?” Cậu trai cố ý nhả khói trước mặt Thành Chu.

Thành Chu gai mắt vô cùng, nhưng để biết rõ chuyện, hắn đành gác cảm giác chán ghét qua một bên: “Diêu Phương Thanh kết hôn rồi ư?”

“Đúng vậy, ăn cơm trước kẻng, cưới chạy. Cha mẹ chị ta nói thế đấy. Nhưng tôi không tin, tôi thấy chị ta giống như không kết hôn mà trốn ra ngoài sinh con thì đúng hơn. Cha chị ta vì sĩ diện nên mới nói rằng chị ta không sống cùng chồng thôi.”

Thành Chu quay đầu nhìn Hà Sinh, có lẽ đây mới chính là chân tướng “kết hôn” của Diêu Phương Thanh—— Người nhà cô ấy muốn đẹp mặt mũi nên mới nói như vậy sao?

Hà Sinh cũng nghĩ sự thật có lẽ là như thế.

Tư Đồ đứng phía sau hai người, yên lặng quan sát cậu trai.

“Hai ngày nay Diêu Phương Thanh có trở về không?” Tư Đồ bất chợt hỏi.

Hà Sinh nghe thấy Tư Đồ lên tiếng bèn tránh đường, nghiêng người dựa vào tường, Thành Chu cũng tựa người lên lan can cầu thang. Tư Đồ trở thành đứng chính diện đối mặt với cậu trai.

Cậu trai phì cười một tiếng rồi vươn tay chà chà hai ngón tay.

Tư Đồ thúc Thành Chu một cái.

Thành Chu bất đắc dĩ, lấy ví tiền móc ra một tờ hai mươi tệ đưa cho cậu ta.

Cậu trai thu tay, nheo mắt lại rồi khạc đàm gần ngay chân Thành Chu, “Mấy anh đến đuổi ăn mày à?”

Thành Chu… lại rút ra tờ năm mươi tệ.

Cậu trai trợn mắt nhìn Thành Chu rồi chộp lấy tờ tiền cho vào túi áo, “Sáng hôm qua Diêu Phương Thanh dẫn con về. Ông cha ra mở cửa nhìn thấy mặt chị ta mà táng thần hồn luôn.”

“Cậu nhìn thấy sao?”

“Vâng, tôi sống đối diện bọn họ mà.”

“Hôm qua sau khi Diêu Phương Thanh trở về, nhà cô ta có xảy ra chuyện gì không? Cậu còn thấy cô ta nữa không?” Tư Đồ lại hỏi.

Cậu trai không trả lời, tiếp tục hút thuốc.

Tư Đồ lại thúc Thành Chu một cái nữa.

Thành Chu vô cùng ngậm ngùi lấy ví ra lần nữa, vạch tìm cả buổi mà chẳng thấy được một tờ năm mươi nào nữa mà toàn là tờ một trăm, tiền lẻ cộng lại thì chỉ được cỡ bốn mươi.

Tư Đồ rút thẳng một tờ một trăm ra khỏi ví hắn đưa cho cậu trai.

Cậu trai nhìn gã với ánh mắt “xem như anh thức thời”, sau đó thu tiền rồi nói: “Nhà họ có chuyện gì hay không thì tôi không biết, nhưng tôi nhìn thấy thằng nhóc con cô ta ngồi chơi một mình ở cầu thang. Tôi thấy nó chơi một mình tội nghiệp nên đưa bóng cho nó chơi. Mà đờ mờ, tự nhiên lại bị lão khốn kiếp kia cho một bạt tai! Hừ!”

Thành Chu nhìn cậu trai vuốt vuốt gương mặt mình, chợt nhận ra cậu trai vô giáo dục trong cách nói năng lẫn hành động này cũng không đáng ghét cho lắm.

“Từ hôm qua đến giờ cậu không hề rời khỏi toà nhà này sao?” Tư Đồ dò hỏi.

Cậu trai dập thuốc rồi lấy ra thêm một điếu khác, “Không, tôi muốn rời đi, nhưng không ra được. Trong khoảng thời gian này cũng không có ai có thể ra vào. Tôi cố gọi cho bạn bè và cảnh sát nhưng vẫn không thể, cho nên tôi mới thắc mắc, các anh vào bằng cách nào vậy?”

Tư Đồ không trả lời bọn họ vào bằng cách nào mà chỉ hỏi tiếp: “Cậu có nói chuyện này với người nhà không?”

“Có, nhưng ông già nhà tôi chẳng thèm tin, cứ uống rượu nằm vật vờ như thế đấy!”

“Mẹ cậu…”

“Mất từ lâu rồi, do uất ức ông già khốn nạn nhà tôi mà ra đấy! Người tốt chết sớm, để lại tai họa ngàn năm. Sau khi mẹ mất, tôi đã nghĩ mình sẽ không bao giờ làm người tốt nữa, anh xem hôm qua đi, lâu lâu tôi mới làm người tốt một lần, vậy mà chẳng những bị lão khốn kia cho ăn tát, còn bị nhốt trong toà nhà thối nát này. Mẹ kiếp, sao lão khốn ấy không chết sớm một chút đi cho lành? Người khác đều chết hết, tại sao lão vẫn sống sờ sờ ra đấy? Sao không say chết luôn đi?” Cậu trai ai oán nguyền rủa.

“Cậu bớt hút thuốc đi.” Ba Thành đã có con không khỏi nhắc nhở.

Cậu trai liếc hắn rồi lại tiếp tục phả khói thuốc, “Ếu đấy!”

Thành Chu…

Quả nhiên con mình vẫn đáng yêu nhất! Vậy mà hôm bữa mình dám nhả thuốc trước mặt con, thật đáng tội chết vạn lần! Về sau mà còn hút thuốc trước mặt con nữa là hắn tự động thắt cổ một trăm lần luôn!

“Trong dãy nhà có ai phát hiện tình trạng không ra vào được cũng không gọi điện được không?” Hà Sinh cũng cất tiếng hỏi.

Lần này, cậu trai thoáng ngập ngừng trước khi trả lời, “… Nếu như tôi nói, các anh sẽ dẫn tôi ra ngoài chứ?”

Hà Sinh nhìn Tư Đồ.

Tư Đồ nhíu mày. Đây là thời điểm không nên ngu ngốc hứa hẹn bất kì điều gì. Nếu như Diêu Phương Thanh, hoặc thứ gì đó khác, không muốn thả cậu trai này ra trong khi bọn họ tự tiện đồng ý thì rất có thể sẽ chọc giận đối phương…

Vậy mà khi hai tình yêu còn đang mãi mê suy nghĩ thì Thành Chu đã vội đồng ý lo chuyện bao đồng: “Đương nhiên là sẽ dẫn cậu ra rồi. Nơi quỷ quái này đâu phải nơi để người sống đâu.”

Tư Đồ và Hà Sinh cùng nhìn sang Thành Chu.

Thành Chu khó hiểu, “Nhìn tôi làm gì? Cậu nhóc này là người sống mà? Nếu đã là người sống thì phải cứu chứ?”

“Vậy cậu định dẫn nó ra ngoài như thế nào?” Tư Đồ gằn giọng cười.

Thành Chu nhận thấy hình như mình đã mắc phải sai lầm, bèn rụt rè nhìn mắt Tư Đồ rồi lại nhìn sang Hà Sinh, sau đó lí nhí nói: “Nếu như tôi có thể đi ra ngoài, vậy nó đi cùng tôi được không? Tôi… tôi có thể thương lượng với mẹ con Diêu Phương Thanh một chút.”

“E rằng chúng ta còn chẳng được thấy mặt hai mẹ con ấy nữa kia. Cậu… Nếu như cậu không có năng lực thì cũng đừng cố làm thánh chứ, bằng không chỉ khiến người khác thêm phiền mà thôi.” Tư Đồ sẳng giọng.

Hà Sinh khẽ nhéo Tư Đồ.

Tư Đồ nghiêng mắt nhìn cậu, “Trước sau gì cũng phải lên tiếng vụ này thôi. Mấy người không nói thì để anh nói. Lỡ như sau này Thành Chu vẫn muốn hứa hẹn như vậy thì sao? Chuyện tương tự như ngày hôm nay đâu chỉ xảy ra một lần? Chúng ta phải cho hắn hiểu rằng tuyệt đối không thể hứa hẹn lung tung được! Hà Sinh, em cũng biết nếu đồng ý mà không làm được thì sẽ nghiêm trọng đến cỡ nào mà?”

Hà Sinh bị Tư Đồ thuyết phục, “Anh nói đúng. Em nghĩ đơn giản quá.”

Thành Chu bức xúc vô ngần, đã vậy cậu trai còn tỏ vẻ ta đây mà chen miệng vào nói: “Các anh sợ em sẽ làm phiền các anh sao? Yên tâm, em còn có ích hơn ông anh này ấy chứ. Nếu quả thật có gì xảy ra, Nhậm Hoa em đây sẽ tuyệt đối không níu chân các anh đâu!”

“… Tôi cảm thấy cậu nên cảm ơn tôi đó, cậu em à!”

“Cảm ơn anh.” Nhậm Hoa trả lời Thành Chu qua loa rồi tò mò nhìn hai người Tư Đồ và Hà Sinh, “Đúng rồi, nghe giọng hai người thì hẳn hai người đến để bắt quỷ đúng không? Thế nên toà nhà của bọn em không phải bị ảnh hưởng vì từ trường có vấn đề, cũng không phải vì bị người ngoài hành tinh nhổ đi làm thí nghiệm, mà là trong nhà có quỷ sao? Em biết ngay là không ổn mà!”

Tư Đồ trông vẻ phiền muộn đến cực độ của Thành Chu mà buồn cười trong lòng. Thật ra gã có giận gì Thành Chu đâu, gã chỉ làm bộ dọa hắn mà thôi.

Mặc dù Thành Chu có hơi ảo tưởng sức mạnh một chút, đầu óc đôi khi cũng hơi ngớ ngẩn, nhưng bạn cũng không thể phủ nhận rằng khi có một người bạn đồng hành như vậy thì chí ít, bạn không cần lo lắng hắn sẽ bỏ bạn mà chạy trốn trong lúc bạn đau yếu hoặc gặp nguy hiểm.

Bất quá cũng vì thích hắn nên mới kỳ vọng nhiều vào hắn. Không đề cập tới việc Thành Chu cho gã tinh khí, gã cũng không mong một người như vậy sẽ sớm phải biến mất. (new hint:v)

Cậu trai kia nói không sai, người tốt có khi khó mà sống lâu thật. Việc này gã đã chứng kiến quá nhiều rồi!

Sau khi chắc mẩm ba người thật sự đến giải quyết chuyện kì quái ở toà nhà cũng như định dẫn mình cùng ra, Nhậm Hoa không giấu diếm nữa mà kể lại tất cả những chuyện đã xảy ra ở đây hai ngày vừa rồi.

Thành Chu cho rằng thằng này sẽ nói đến chuyện trả thù lao cho hắn, nào hay người ta còn chả thèm liếc nhìn hắn lấy một lần chứ nói chi đến chủ động bàn bạc vấn đề tiền nong.

Thôi, mình vừa kiếm được giao kèo lời chín mươi nghìn mà, còn sắp lấy được thêm ba trăm nghìn nữa, thế nên mình đừng có quá keo kiệt như vậy, cái này coi như bỏ tiền làm từ thiện đi ha.

Nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng lòng Thành Chu vẫn thấy xót xót làm sao ấy.

Thằng nhóc kia mong bọn hắn có thể dẫn nó ra ngoài, ừ thì hắn đã đồng ý rồi. Đây là thằng nhóc thỉnh cầu hắn mà? Cái đứa trả tiền thù lao cho hắn phải là nó mới đúng chứ? Sao lại thành ra hắn bỏ tiền rồi? Đã vậy còn bị nó bơ thẳng mặt nữa?

Thành Chu buồn bực nhìn thằng nhóc rõ ràng là đang ôm đùi hai đứa Tư Đồ và Hà Sinh kia, nhất là khi đối mặt nói chuyện với Tư Đồ, nó đã dẹp đi tính xấu ban nãy và tắt thuốc luôn rồi.

“Ế?” Thành Chu khịt khịt mũi, hỏi ba người, “Mấy đứa có nghe thấy mùi gì không? Giống như có gì đó bị đốt cháy ấy.”

Vừa dứt lời, một làn khói đen đặc thoát ra từ dưới kẹt cửa một phòng phía bên trái lầu hai.

Nhậm Hoa nghiêng đầu hờ hững nhìn qua, sau đó trả lời rất bình tĩnh: “À, hộ 205 lại cháy nữa rồi.”