Nhìn theo ánh mắt Hải Vô Yên, Lâm Hàn nhất thời hiện lên vài dấu hỏi chấm trong đầu, không hiểu chuyện gì xảy ra.

Phía bên đó có một thiếu nữ cũng cùng tầm tuổi với Hải Vô Yên, dung mạo cũng thuộc hàng xuất sắc, phong thái tuyệt hảo. Đặc biệt nhất, đó là khí chất của nàng, rất kiêu sa, nhưng lại mang theo chút gì đó ma mãnh, quỷ quyệt. Nàng nhìn về phía bên này, giống như phát hiện ra bảo vật gì đó, cười tươi roi rói tiến đến, vô cùng vui mừng bắt lấy tay Lâm Ôn:

- Tiểu Ôn! Cả năm rồi không gặp, có nhớ người ta không nha? Hạo Phương nhớ đệ lắm đó nha!

Gương mặt xinh đẹp của Hải Vô Yên càng thêm tối sầm lại, sát khí bắt đầu lan tràn, khiến Lâm Hàn đứng đằng sau cũng rùng cả mình, bất đắc dĩ ra vẻ không biết, ngửa mặt ngắm mây huýt sáo cho qua chuyện.

- Long Hạo Phương! Mời cô tự trọng cho! Cô là công chúa một nước, mặt dày mày dạn tiếp xúc với bé trai nhỏ hơn mình là có ý gì? Cô không xấu hổ, nhưng hoàng gia Thần Tướng Chiến Quốc cũng phải thấy xấu hổ chứ?

Hải Vô Yên rất là tức giận lên án, nhưng nhất thời cũng chưa có phản ứng gì thái quá. Lâm Hàn lé mắt liếc qua một cái, thấy ánh mắt ai oán cầu cứu của Lâm Ôn, hắn lại giả vờ lơ đi, tiếp tục ngắm nhìn rặng mây đáng yêu của mình, giai điệu huýt sáo lại thêm mấy phần sôi động.

Chỉ là, trong lòng hắn cũng đang nổi lên chút cảm thán: “Công chúa nha, hơn nữa còn là công chúa Thần Tướng Chiến Quốc! Thằng nhóc này đúng là lợi hại, vận đào hoa không nhẹ a!”

- Tự trọng cái gì? Tôi thích tiểu Ôn đó thì làm sao? Cái gì mà bé trai nhỏ hơn mình? Tôi còn sinh ra sau chị ba tháng đó! Bà thím!

- Cái gì?

Hải Vô Yên đột nhiên nổi bão, có vẻ như Long Hạo Phương kia đã chạm đến vảy ngược của nàng. Như con mèo nhỏ bị giẫm phải đuôi, Hải Vô Yên hùng hổ lôi pháp trượng ra, hằm hằm nhìn Long Hạo Phương nói:

- Cô nói lại xem nào? Có cần quyết đấu ngay tại đây không?

Long Hạo Phương đắc ý mỉm cười, buông tay Lâm Ôn ra, rút chiếc trường tiên giắt bên hông ra, chĩa thẳng vào Hải Vô Yên...

- Đủ rồi! Hạo Phương, chúng ta đến đây là để thi đấu, không phải tư cách tham quan như năm ngoái, luật lệ vẫn còn đó, hiện giờ không phải lúc cho muội làm loạn!

Long Hạo Phương còn chưa kịp nói gì, một giọng nói nghiêm nghị đã vang lên, khiến nàng sợ hãi rụt đầu lại, cái lưỡi hồng xinh xinh lè ra, làm mặt quỷ với Lâm Ôn sau đó chạy mất.

Nhìn theo hướng nàng bỏ chạy, Lâm Hàn nhìn thấy một cô gái mặc cung trang màu vàng, chân đi giày vải, mái tóc dài đen nhánh búi gọn trên đầu, cố định bằng một chiếc châm phượng vàng óng, trên tai cũng có cặp khuyên Lam Bảo Thạch nhỏ, trước ngực đeo dây chuyền Long Phượng Trình Tường, cực kỳ cao sang, quý phái!

Đây là... trang phục chính thống của công chúa Thần Tướng Chiến Quốc!

Nàng ta cũng là công chúa!

Để ý kỹ cô gái này, Lâm Hàn lại càng thêm tán thưởng. Dung mạo của nàng thật sự rất xinh đẹp, nếu Long Hạo Phương vẫn còn chút ít ngây thơ, lại mang theo vẻ ma mãnh thích gây sự của tiểu ma nữ, vậy thì nàng lại là một trái mật đào chín mọng, sẵn sàng để người khác tới hái bất cứ lúc nào. Khí chất cao quý, dung mạo tuyệt sắc, cung trang lộng lẫy, thân hình ma quỷ với những đường cong hấp dẫn ẩn hiện phía sau lớp áo... Tất cả đã khiến nàng trở thành sự chú mục của đám đông, có đến hàng ngàn cặp mắt hoặc luồng thần thức đang tập trung về phía này, tất cả đều chỉ để... ngắm nhìn nàng!

Đối với Lâm Hàn, hắn thực sự cũng có chút “rung rinh”, nhưng chỉ đến thế mà thôi, thuần túy là sự tán thưởng với cái đẹp. Mỹ nữ bên hắn thực ra cũng không chút thua kém cô gái này, trong mắt hắn, dù là Lê Ân Tĩnh, hay Tuyết Thiên Lăng, đều đã vượt qua nàng ở một số phương diện.

Điều làm hắn chú ý, đó là tu vi mà nàng đang hiển lộ!

Võ Thánh!

Không chút che giấu khí tràng, mỗi bước nàng tiến lên đều mang theo một cỗ đạo vận huyền bí, khiến người ta không tự chủ được mà bị hút vào. Lạc vào cỗ đạo vận đó, người ta sẽ càng thấy càng cao sang, quý phái, thậm chí sự cao sang ấy dần dần dung hợp với đất trời, trở thành sự cao quý vĩnh hằng của thiên nhiên!

- Là Quý Đạo sao?

Trong một ngọn tháp cao cách đó không xa, một người thanh niên trẻ tuổi ngưng trọng nhìn chằm chằm vào công chúa kia, đứng trước hắn là một lão già mang theo vẻ nghiêm túc nhàn nhạt, khí thế sừng sững như một ngọn núi lớn trước mặt thanh niên.

Là hai ông cháu nhà họ Lâm!

- Đúng! Là Quý Đạo! Đạo này nếu dung hợp với trời đất, có thể được trời đất tán thành, vinh nhục cùng thiên đạo. Với tu vi của nàng thì chưa đến mức đó, nhưng nếu nàng gặp khó khăn, chắc chắn sẽ có sức mạnh đất trời trợ giúp, khiến nàng bằng một cách nào đó bạo phát,... thậm chí là đột phá! Điển hình của loại đối thủ “địch càng mạnh thì ta càng mạnh”, nếu trong quyết đấu có gặp nàng, nhất định phải cẩn thận!

Lâm Chấn Sơn cũng nghiêm túc nhắc nhở cháu nội, để hắn có thể hạn chế tối đa những việc ngoài ý muốn đáng tiếc!

...

Dắt tay Long Hạo Phương tới trước mặt ba người Lâm Hàn, công chúa nhẹ nhàng hành lễ theo phép lịch sự, giọng nói uyển chuyển, hơi trầm trầm ấm áp vang lên:

- Tiên sinh! Là do tiểu muội không hiểu chuyện, làm phiền lệnh đệ và lệnh muội! Long Hạo Nguyệt thay mặt tiểu muội xin lỗi, mong tiên sinh chớ trách!

Lâm Hàn hơi ngớ ra một lúc, sau đó mới ngạc nhiên tỉnh hồn lại từ đám mây, chỉ vào mặt mình nói:

- Là xin lỗi tôi ấy hả?

- Phải! Mà cũng không phải! Tôi xin lỗi ngài, cùng với lệnh đệ và lệnh muội!

Nói xong, lại một lần nữa, nàng nhẹ nhàng hành lễ, thái độ rất thành khẩn, khiến Lâm Hàn cũng thấy là lạ trong lòng. Hắn bối rối gãi đầu, tỏ ra rất ngại ngùng đưa mắt nhìn hai đứa em nhà mình.

Nhưng đáp lại hắn thì chỉ có cái hừ giận dỗi của Hải Vô Yên, hình như cũng không phải giận hắn, mà là giận ai đó... Còn thằng Ôn kia thì chỉ biết núp núp, tranh thủ dỗ dành Hải Vô Yên, chẳng đưa được cho hắn cái ý kiến quái gì cả.

Vỗ trán thất vọng, Lâm Hàn bất đắc dĩ nói:

- Cũng không có gì phải xin lỗi! Công chúa Hạo Phương thật sự rất đáng yêu, không chọc phiền gì tới bọn tôi cả đâu! À... à... 

- Aaaa! Huynh là đại ca của Lâm Ôn? Xin lỗi xin lỗi nha! Đại ca, vừa rồi tiểu muội không để ý lắm. Xin tự giới thiệu, tiểu muội là Long Hạo Phương, thất công chúa của Thần Tướng Chiến Quốc, nhưng đại ca cũng không cần để ý đến cái này nha! Chỉ cần biết muội là tiểu Hạo Phương vô cùng vô cùng ái mộ tiểu Ôn là được rồi! Còn đây là nhị tỷ của muội, tên là Long Hạo Nguyệt, là thiên tài số...

- Đủ rồi!

Long Hạo Phương còn đang say mê giới thiệu, bắt chuyện làm quen với Lâm Hàn, Long Hạo Nguyệt đã nghiêm nghị quát nàng lại. Nghe tiếng quát của nhị tỷ, Long Hạo Phương dù có là ma nữ gan to bằng trời cũng chỉ đành rụt cổ lại, như con thỏ nhỏ ngoan ngoãn đứng ra phía sau.

- Xin lỗi! Là gia giáo không nghiêm, khiến nha đầu này thật sự vô pháp vô thiên! Hạo Nguyệt sau này sẽ dạy dỗ lại nó! Sau này, nếu có thời gian, kính mời tiên sinh và lệnh đệ lệnh muội tới chơi, để tôi và muội muội có cơ hội tạ lỗi...

- Đúng đúng đúng nha! Tạ lỗi tốt, tạ lỗi hay! Sau này đại ca cứ dẫn tiểu Ôn tới, bọn muội đang ở trong trạch phủ của tộc Philz...

Long Hạo Phương lại được dịp luyến thoắng một hồi, chỉ là, tiếng nói của nàng càng ngày càng nhỏ, bởi nhị tỷ đã xách cổ nàng đi như xách con gà con, tiến vào một khu vực đông người khác.

Người đi rồi, Lâm Hàn ở lại, trong đầu mới bắt đầu suy tư về thái độ của cô nàng này!

Hơi quỷ dị!

Ách!

Lâm Hàn nhạy bén cảm nhận được, có một ánh mắt tràn ngập ác độc và tức giận đang nhìn vào mình, nhưng đưa mắt nhìn lại, ánh mắt đó lại hoàn toàn biến mất, giống như chưa từng xuất hiện vậy.

Chưa dừng lại ở đó, một vài ánh mắt ghen ghét khác cũng truyền đến, nhưng không được bí ẩn như ánh mắt vừa rồi, Lâm Hàn rất dễ dàng nhận ra được ba bốn người trong số đó.

Bị tính kế rồi!

Lâm Hàn hô to không ổn! Cô nàng này xem ra tâm kế rất nặng, hơn nữa rất biết lợi dụng ưu thế của mình! Nàng chỉ vừa mới tiến tới, hành lễ hai cái, ra vẻ yếu thế hai cái, vậy là đám Lâm Hàn đã bị hàng chục đội khác chú ý, mẹ kiếp! Đúng là không ngờ, không ngờ được mà!

...

Ở một góc khác.

- Nhị tỷ, đại ca của Lâm Ôn nhìn qua cũng rất đẹp trai, nhưng cũng đâu có lợi hại gì? Cao ngạo như tỷ mà cũng động lòng xuân rồi sao?

Long Hạo Phương rất là ranh mãnh hỏi, mong chờ nhìn thấy biểu hiện ngượng ngùng của nhị tỷ. Nhưng nàng thất vọng rồi, Long Hạo Nguyệt chỉ hơi cau mày, ngưng trọng đáp:

- Đừng coi thường hắn! Vẻ bề ngoài không nói lên điều gì cả! Chỉ riêng việc hắn chìm vào đạo vận của ta mà không chịu một chút ảnh hưởng nào đã đủ để coi trọng rồi! Hơn nữa, muội cho rằng ngẫu nhiên mà ta dẫn muội đến đúng vị trí của bọn họ sao? Chẳng qua là ta đã chú ý đến hắn ngay từ lúc hắn hội hợp với Lâm Ôn nên mới làm vậy. Xem ra... tình báo cũng có chút không đúng!

- Không đúng chỗ nào?

Long Hạo Phương vẫn rất là ngờ nghệch hỏi:

- Theo tình báo, Lâm Ôn là một thiên tài trăm năm có một, rất đáng giá lôi kéo, nếu không muội nghĩ là hoàng gia sẽ để yên cho muội làm loạn như vậy sao? Nhưng đại ca của hắn lại chỉ là một thư sinh vô dụng cả đời cũng không tu luyện được! Nhưng bây giờ... tại sao đại ca của hắn lại kỳ quái như vậy? Hắn thực sự là đại ca của Lâm Ôn, hay là một người khác được Lâm Ôn gọi là “đại ca”? Mà thôi, nói ra mấy chuyện này muội cũng không hiểu đâu...

Long Hạo Phương bĩu bĩu môi, bất mãn nói:

- Biết thừa người ta không hiểu mà còn nói, có phải tỷ quyết tâm làm muội tò mò chết mới bằng lòng hay không? Thôi mà, thôi mà... nói nốt đi mà! Giải thích cho kỹ vào, rốt cuộc đại ca của Lâm Ôn có phải cực kỳ lợi hại không? Tỷ động lòng xuân thật rồi hả?

Long Hạo Nguyệt dở khóc dở cười, đúng là hết cách với tiểu ma nữ này. Chẳng nhẽ trong đầu nàng vẫn chỉ có một vấn đề là mình có động lòng xuân hay không thôi ư?

Trách móc gõ lên đầu muội muội, Long Hạo Nguyệt cười dịu dàng nói:

- Nhóc con! Có muội mới động lòng xuân! Tỷ còn chưa có rảnh việc như vậy!

Long Hạo Nguyệt đau khổ ôm lấy đầu, tức giận nói:

- Muội không phải nhóc con, muội không rảnh việc! Tỷ đáng ghét, lại gõ đầu muội! Muội không tha cho tỷ đâu, khách khách...