- Ngươi không sợ ta!
Lâm Hàn nhún nhún vai, tỏ vẻ chẳng quan trọng...
- Nhưng nên nhớ, ngươi đã từng suýt chết dưới tay ta một lần đó!
Vừa nói, thân hình hắn vừa hóa thành tia chớp, xuất hiện sau lưng Lâm Thế Hùng, kiếm Hàn Tuyết tỏa ra sát khí cực kỳ khủng bố, kề sát vào cần cổ trắng trơn của Lâm Thế Hùng, chỉ cần nhích thêm một chút, cái mạng của Lâm Thế Hùng sẽ bị hắn gặt xuống.
Nhưng, Lâm Thế Hùng cũng không phải dạng dễ chơi, nhìn xuống bên dưới, có thể dễ dàng nhìn thấy cây quạt sắt của hắn đang khép lại, vươn một mũi nhọn sắc bén chĩa thẳng vào bụng Lâm Hàn, hơn nữa trên đầu mũi thép còn có kịch độc đen kịt, chỉ nhìn thôi đã khiến người ta phát khiếp.
- Đủ rồi!
Lúc này, Lâm Chấn Sơn cũng không biết xuất hiện từ đâu ra, giống như mọi ngóc ngách nơi đây đều có sự hiện hữu và giám sát của lão vậy.
- Hai thẳng nhóc các ngươi nghiêm chỉnh cho ta! Bất cứ mâu thuẫn gì cũng để sau đại hội này rồi tính! Mẹ kiếp! Ta cũng không nuông chiều bọn mi được nữa, từ nay đến ba tháng sau cấm túc cả hai, làm bất cứ chuyện gì cũng phải được ta đồng ý! Tập trung vào tu luyện đi, đừng có làm mấy trò trẻ con này khiến ta thêm phiền nữa!
Lâm Hàn lạnh nhạt nhìn Lâm Thế Hùng, nhún nhún vai lùi lại, thanh Katana Hàn Tuyết cũng thuận thế tra vào bao. Bao kiếm từ màu xanh lam lập lòe cũng dần tản đi ánh sáng, trở về màu đen kịt tầm thường.
Lâm Chấn Sơn nhạy bén liếc mắt xuống bụng Lâm Hàn, một lớp gỗ thô ráp đang bất tri bất giác thu lại, từ từ biến mất hoàn toàn. Nếu vừa rồi là đánh thật, Lâm Thế Hùng chắc chắn là kẻ chết trước, bởi lớp gỗ kia cực kỳ chắc chắn, có thể chặn lại công kích của Lâm Thế Hùng trong một thời gian ngắn, đủ để Lâm Hàn kết liễu kẻ địch rồi né ra xa.
Lại là một thuật mới sao? Quả nhiên là khó lường, giống như gỗ có thể biến hóa thành mọi hình thức mà nó muốn vậy!
Lâm Chấn Sơn đã quan sát Lâm Hàn khá lâu và nhận ra được điều đó! Đó cũng là do lão không biết gì về nhẫn thuật, không biết về hình thái biến hóa, nếu lão biết, mọi cơ sở của Lâm Hàn đã bị lão nhìn thấu từ lâu rồi.
Hừ!
Lâm Chấn Sơn hừ mạnh một tiếng, Lâm Hàn đột ngột cảm thấy thân thể như bị siết lại, không theo sự khống chế của mình, cứ vậy bất lực bị người lôi đi chỗ khác.
Lâm Thế Hùng ở lại, liếc qua vị trí của Lâm Hàn vừa rồi, sau đó lại nhìn lên võ đài, trận đấu cũng sắp kết thúc rồi.
Jayson kia mặc dù đã sử dụng loại dược vật kích thích bạo phát tu vi do Lâm Thế Hùng cung cấp, mạnh mẽ đẩy tu vi của mình lên sánh ngang với Võ Hoàng, chiếm được lợi thế không nhỏ.
Nhưng dù hắn có mạnh đến đâu, Lâm Ôn vẫn rất nhàn nhã chơi trò du đấu. Thân pháp của hắn cực nhanh, kiếm pháp cũng cực kỳ tinh diệu, khiến Jayson nhất thời không thể làm gì được.
Jayson càng đánh càng nóng nảy, lại càng công kích điên cuồng, thể lực và dược lực càng tiêu hao nghiêm trọng, nhưng vẫn không làm được gì Lâm Ôn. Đến cuối cùng, Lâm Ôn không cần công kích cũng đã thắng, bởi đối thủ của hắn đã kiệt sức ngã xuống, còn hắn lại nhàn nhã khỏe mạnh đứng sừng sững trên đài, thanh kiếm sắc bén chỉ thẳng vào gáy địch thủ.
- Mày thua rồi! Cút đi, từ nay đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tao! Nếu không tao sẽ phế mày! Mặc kệ bất cứ hậu quả gì!
Lâm Ôn hằm hằm sát khí hăm dọa, sau đó dứt khoát xoay người rời đi, bỏ mặc thiếu niên tóc vàng tràn đầy uất ức và nhục nhã nằm lại, cùng một đám người lúc đến hùng hổ, bây giờ lại im như thóc.
....
Ùm!
Lâm Hàn cảm thấy thân thể được buông lỏng, sau đó là cảm giác va chạm mạnh mẽ với mặt nước, sự mát lạnh bao trùm thân thể, khiến hắn tỉnh táo lại phần nào.
Trồi đầu lên khỏi mặt nước, Lâm Hàn ai oán nhìn Lâm Chấn Sơn, khiến lão già này thấy nổi cả da gà. Đằng hắng giọng, lão mới nghiêm mặt nói:
- Nhóc con, ngươi là một tên có phương thức chiến đấu và năng lực cực kỳ hoàn thiện và hệ thống. Nói thật, có lẽ Kim Cương Đường mới là nơi thích hợp với ngươi nhất. Hiện giờ, ta cũng không có cách nào phát huy sở trường của ngươi ngoài việc cho ngươi không ngừng chiến đấu. Nhưng ta lại có cách khắc phục những điểm mà ngươi còn yếu kém. Hơn nữa, ta còn có thể rèn luyện khả năng ứng biến của ngươi bằng cách lần lượt hạn chế từng điểm mạnh của ngươi rồi bắt ngươi giao chiến, để ngươi tự lĩnh ngộ! Hiểu chứ?
Lâm Hàn gật đầu tỏ vẻ không ý kiến!
- Vậy thì tốt! Ta cũng chẳng muốn ra vẻ bí hiểm gì! Phương pháp cũng nói hết luôn! Ta cho ngươi một phương pháp, một mục tiêu, và một kim nhân do chính tay ta chế tạo! Buổi sáng tập luyện theo phương pháp của ta, buổi chiều chiến đấu với kim nhân. Nếu có chỗ nào vướng mắc, hoặc có nhu cầu gì, cứ nói với kim nhân, thông tin sẽ được truyền đến cho ta! Sau ba tháng, ngươi tiến bộ đến đâu là việc của ngươi, nếu không làm cho ta hài lòng... hừ hừ!
Vừa nói, Lâm Chấn Sơn vừa hung tợn xoa xoa nắm đấm, khiến Lâm Hàn sợ chết khiếp, hoảng sợ lặn xuống dưới nước, năm phút sau mới dám ngoi đầu lên.
Nhưng người đã không còn, trên bờ chỉ còn một tấm vải trắng có viết chữ, và một hình nhân vàng óng ánh với khuôn mặt vô cảm đứng nghiêm trên đó.
Lâm Hàn bất mãn lẩm bẩm trong miệng:
- Hừ, lại thiên vị tên kia chứ gì? Lý do lý trấu, muốn tập trung huấn luyện thằng cháu yêu thì cứ nói...
Lẩm bẩm xong, hắn lại đề phòng nhìn xung quanh như kẻ trộm. Có lẽ nào... lão già này đã nghe thấy rồi không?
Đưa mắt nhìn vào mảnh vải trắng, Lâm Hàn nhìn thấy được phương pháp của Lâm Chấn Sơn để lại cho mình.
Hồ nước này đã được bố trí trận pháp của Lâm Chấn Sơn, khiến nước trong hồ sánh đặc hơn rất nhiều, áp lực nước và lực cản cũng tăng cao, Lâm Hàn vừa rồi cũng đã cảm nhận qua, không sai được!
Dưới đáy hồ chính là mắt trận pháp, là một hòn đá cẩm thạch cao ba mét, được Lâm Chấn Sơn tinh luyện qua, độ cứng không thua gì một Thiên Binh trung cấp! Mục tiêu mà Lâm Hàn cần đạt được chính là phá hủy hòn đá này... không dùng thuật pháp (Lâm Chấn Sơn gọi nhẫn thuật là thuật pháp).
Lâm Chấn Sơn đã nhận ra, khả năng cận chiến của Lâm Hàn còn rất kém. Kiếm thuật của hắn nhanh thì nhanh, nhưng lại liên quan chặt chẽ tới thuật phi lôi thần. Mất đi phi lôi thần, kiếm thuật của hắn lại trở về với bản chất của mình.
Vì vậy, lão mới lựa chọn phương pháp này để Lâm Hàn luyện kiếm pháp và các khả năng cận chiến khác. Đây cũng là một phương pháp rất truyền thống của Lâm gia, Lâm Chấn Sơn cũng từng luyện đao như vậy, nên lão cũng có trải nghiệm và kinh nghiệm, lão tự tin Lâm Hàn có thể tiến bộ nhanh chóng theo phương pháp này.
Còn về kim nhân này, là để Lâm Hàn rèn luyện khả năng đối chiến thực tế. Bởi nhược điểm thứ hai của hắn là phối hợp kỹ năng chưa thật sự thuần thục, hơn nữa kinh nghiệm đối chiến với cường giả cấp thánh trở lên thực sự không nhiều. Hắn vẫn còn gặp rất nhiều khó khăn với uy áp và nhưng phương pháp kỳ dị mà cường giả cấp thánh có được. Vì vậy, kim nhân này chính là đối tượng để hắn rèn luyện kỹ năng và kinh nghiệm ấy.
Ngoài ra, trong tấm vải trắng còn một vài chỉ điểm và chỉnh sửa cho Lâm Hàn về đao pháp, tất cả đều là lĩnh ngộ bản thân của Lâm Chấn Sơn, có thể nói là cực kỳ hữu dụng với Lâm Hàn bây giờ, khiến hắn có chút không nhịn nổi muốn chạy đi tập luyện.
Nhưng... kiềm hãm lại tâm tình, Lâm Hàn quyết định, tập luyện một cách khoa học nhất. Hiện tại đã xế chiều, hắn cần ăn uống nghỉ ngơi, sau đó buổi tối sẽ tiến hành tinh luyện chakra, tu luyện chân khí! Còn những việc rèn luyện kỹ năng thế này để ban ngày là hợp lý nhất...
...
Năm tháng sau!
Ầm!
Một vụ nổ lớn chấn động cả Tĩnh Ngộ Đường, khiến biết bao nhiêu thanh thiếu niên đang say mê luyện tập, háo hức chờ ngày tranh tài đến phải giật nảy mình.
Dạo thời gian gần đây, mọi người đều tu luyện cực kỳ chăm chỉ, sân tập lúc nào cũng chật kín người. Cái khoảnh khắc đợt tranh tài hàng năm này sắp đến, tâm thần ai nấy đều rất háo hức, chờ mong mình có một cơ hội thể hiện bản thân, có được một phần thưởng tuyệt vời nào đó thì càng thích hơn.
Cũng vì vậy, việc đột phá hoặc tu luyện xảy ra vấn đề, gây động tĩnh ra xung quanh cũng là chuyện rất thường xuyên. Thậm chí, có kẻ còn dám tu luyện theo phương pháp nghịch thiên, dẫn đến thiên phạt làm cả tĩnh ngộ đường nhốn nháo, nếu không phải nhị trưởng lão Lâm gia gần đây rất gắt gao kiểm soát tình hình, vậy thì không chỉ tĩnh ngộ đường, mà cả học viện Cửu Long này có lẽ cũng phải chịu thiệt hại không nhỏ!
Dưới hồ, Lâm Hàn thoải mái vặn cổ một cái, hiện tại, vị trí hắn đứng không hề có chút nước nào, mặt hồ quỷ dị bị chẻ đôi, giữa hồ là một tảng đá cẩm thạch to lớn đang rên rỉ tách ra đổ ầm xuống. Mặt nước cũng từ từ khép lại như ban đầu, nhưng dường như chất nước không còn sánh sệt như trước đây, mà chỉ còn là thứ nước hồ bình thường mà thôi.
Phốc!
Lâm Hàn như một mũi tên bắn khỏi lòng hồ, sau đó lại nhẹ nhàng đáp xuống, không một tiếng động, như một cọng lông tơ đứng thẳng trên mặt hồ.
Vút!
Một nắm đấm hoàng kim cuồng bạo tấn công sau gáy. Lâm Hàn không chút hoang mang, nhẹ nhàng giơ tay phải lên, vỏ kiếm Hàn Tuyết phát ra ánh sáng xanh lam đậm đặc, vững chắc chống lại nắm đấm của kim nhân.
Nhưng tình huống cân bằng này cũng chỉ diễn ra trong tích tắc, nắm đấm của kim nhân đột nhiên mạnh mẽ đột phá sự chống đỡ của hắn, nện thẳng vào gáy Lâm Hàn.
Túa!
Gáy Lâm Hàn đột nhiên vươn ra hàng chục nhánh cây, mạnh mẽ sinh trưởng, quây chặt lấy thân thể kim nhân. Cũng từ đó, thân thể hắn dần dần cứng đơ lại, cuối cùng hoàn toàn biến thành chất gỗ.
Những nhánh gỗ bám trên người kim nhân sinh trưởng cực kỳ mạnh mẽ, thậm chí, chúng còn nhanh chóng mọc ra cành lá xum xuê, sức sống vô cùng mạnh, độ dẻo dai cũng tăng lên rất nhiều.
Hơn nữa, những nhánh cây này còn dần dần rục rịch, cuối cùng lại biến thành một Lâm Hàn khác, đang ranh mãnh rút kiếm chém nhanh như chớp chép tới thái dương kim nhân.
Hai mắt kim nhân ánh lên sự sắc lạnh của kim loại, một tầng khí tràng mạnh mẽ tỏa ra xung quanh, là cương khí hộ thể đặc trưng vô cùng mạnh mẽ của đẳng cấp Võ thánh, dù cường độ này cùng lắm chỉ ngang với Võ thánh cấp một mà thôi, nhưng như thế đã đủ giữ thế bất bại trước bất cứ Võ Đế nào rồi!
Nhưng... kiếm Hàn Tuyết của Lâm Hàn chợt quỷ dị nổi lên ánh sáng màu lam và lục, tốc độ kiếm dường như tăng lên nhanh gấp bội, lực công phá ẩn giấu cũng cực kỳ khủng khiếp!
Xoẹt!
Kiếm thế dễ dàng cắt nát cương khí hộ thể của kim nhân, chạm vào cần cổ nó, chỉ thoáng chốc nữa là chém bay đầu kim nhân đáng ghét đã hành hạ hắn suốt 5 tháng qua này.
Pụp!
Kim nhân biến mất, chẳng chút dấu hiệu. Lâm Hàn bị hớ chiêu, chém vào không khí. Nhưng kiếm thế sắc lạnh này không có mắt, chỉ lóe nhẹ lên, một chiêu kiếm đã cắt ngang không gian, lóe lên nơi rừng cây tùng phía xa xa.
Ầm ầm...
Bụi đất dâng lên ngùn ngụt, rừng rây kia kẽo kẹt đổ xuống. Là cả rừng cây, chứ không riêng bất cứ cây nào, từ cây nhỏ chỉ vài năm tuổi cho tới cổ thụ gần năm trăm năm, tất cả đều cùng chung số phận, không có ngoại lệ.
Nhìn lại, mỗi gốc cây đều có một vết chém ngọt sắc, không một chút vân thừa, giống như đã trải qua bào và mài nhẵn kỹ lưỡng vậy! Tất cả đều là nhờ độ sắc bén của thần khí, kết hợp với kiếm pháp đã tiến bộ một bước dài của Lâm Hàn mới tạo ra được hiệu quả kỳ diệu như vậy.
Nhìn sang một bên, lão già Lâm Chấn Sơn đang rón rén cất kỹ kim nhân đi, trong mắt thoáng vẻ đau lòng.
- Kim nhân của ta a, may mà tới kịp, nếu không lại mất thêm vài tháng tiêu vặt để sửa chữa! Chẳng phải đau lòng chết sao?
Lòng nghĩ như vậy, nhưng lão cũng nghiêm mặt, trịnh trọng nói với Lâm Hàn:
- Đã đến lúc rồi! Người của tất cả thế lực đều đã đến, ngày mai chính thức bắt đầu thi đấu! Việc tập luyện của ngươi cũng nên kết thúc thôi!
- Vậy sao?
Lâm Hàn lẩm bẩm, mài lưỡi Katana sắc lẹm lên vỏ kiếm, từ từ tra lại:
- Nhưng mà tại sao không báo sớm hơn? Ngày mai thi đấu rồi, lão nhìn xem ta bây giờ có ra hình người không hả? Móa móa, ngày mai mất hình tượng trước mặt các mỹ nữ thì làm sao bây giờ hả?
Lâm Hàn đột nhiên nhảy dựng lên, vừa gào thét vừa vén vén râu tóc dài như người rừng lên, căm tức nhìn chằm chằm Lâm Chấn Sơn, chuẩn bị ăn vạ...