- Lâm Thế Hàn! Chẳng lẽ ngươi dám làm trái lệnh Đại hoàng tử và Cửu hoàng tử, gây nên chiến loạn ở Tây Nam vực này hay sao?
Cáo già Trịnh Hằng, dù có hận Lâm Hàn muốn chết, nhưng cũng trước hết nhịn lại, trước chụp cái mũ nói sau.
- Chiến loạn gì vậy?
Lâm Hàn nhếch mép khinh thường, sát ý trong lòng càng bừng bừng như lửa:
- Các ngươi hoành hành bá đạo, gây hấn khắp nơi, lại còn dám mở miệng ra nói chuyện đạo nghĩa? Hôm nay không cần nói nhiều, đánh một trận định thắng thua. Thắng làm vua, thua làm giặc, lúc đó ngươi muốn nói cái gì cũng được!
- Lớn mật!
Lời này vừa nói ra, ngay lập tức đã bị người của Trịnh thị mãnh liệt phản ứng:
- Ngươi là cái thá gì? Lại dám ăn nói ngông cuồng?
- Nực cười!
- Dám sỉ nhục Trịnh thị! Gia chủ, mời hạ lệnh, ta muốn chính tay chém đầu hắn xuống làm bô ỉa!
…
Lời nói nhã nhặn còn ít, lời thô tục chửi mắng thậm chí còn tràn ngập hiện trường. Lâm Hàn hoàn toàn mắt điếc tai ngơ, chỉ cười lạnh nhìn chằm chằm Trịnh Hằng.
Trong lòng hắn, sát ý ngày càng ngưng tụ hơn. Ban đầu, hắn chỉ muốn đánh đau Trịnh thị, cùng lắm là đánh tàn phế. Nhưng giờ khắc này, chứng kiến vẻ mặt ngông cuồng âm độc, đủ loại nguyền rủa khó nghe từ đám cao tầng Trịnh thị này, trong lòng hắn thậm chí đã nổi lên suy nghĩ diệt tộc!
Diệt Trịnh thị!
Chó gà không tha!
Nhổ cỏ không tận gốc, gió xuân thổi lại sinh. Huống chi Trịnh thị còn là một ổ rắn chuột tràn ngập âm mưu, đê tiện hèn hạ. Không diệt bọn chúng, Lâm Hàn lòng khó bình yên.
Mưu kế âm độc vừa rồi của Trịnh Lạc, Lâm Hàn đã nghe rõ mồn một vào tai. Trong lòng hắn mát lạnh, đồng thời lửa giận và sát khí cũng đã bùng nổ từ thời khắc đó.
Trịnh Hằng mặc dù tức giận, nhưng vẫn vô cùng bình tĩnh nói:
- Dựa vào cái gì?
Dựa vào cái gì dám nói lời ngông cuồng? Các ngươi có một vạn Hắc Phong Quân, chúng ta còn có Huyền Vũ, Phi Hổ, Lôi Kình,… quân lực thậm chí lên tới hai ba mươi vạn. Các ngươi có Lâm Thế Hàn, Lâm Thế Ôn, Trịnh thị chúng ta còn có Trịnh Hằng, Trịnh Vân,… cường giả thánh cấp ít nhất cũng tám chín người.
Mặc dù trải qua một đợt thanh tẩy, sức mạnh của Trịnh thị đã suy yếu đi nhiều, nhưng anh em họ Lâm các ngươi đủ sức khiêu chiến sao?
Oành!
Đáp lại Trịnh thị không phải lời nói sáo rỗng nào, mà là một tiếng nổ rung trời truyền tới từ phía tây bắc. Hồ quang điện sáng rọi thiên khung, giống như thiên phạt phẫn nộ giáng xuống, cảnh tượng kinh hoàng như tận thế, khiến không ít cao tầng đứng đây cũng phải rùng mình kinh sợ!
- Dựa vào cái gì? Dựa vào các ngươi chỉ là một đám thịt cá vô dụng, một đám cà chua nhũn nhoét, ta muốn nắn thế nào thì nắn! Còn muốn ngông cuồng tính kế ta? Các ngươi là đang tìm đường chết!
Lâm Hàn hung mãnh trợn mắt lên, Trịnh Hằng chợt cảm thấy trong lòng như có hàn băng ngưng kết. Chợt, hắn nghe được một âm thanh xé gió đầy ghê rợn vang lên bên tai. Cái cổ hắn đau xót, ánh mắt trợn tròn nhìn thân thể mình ngày càng cách xa, cuối cùng dần dần chìm vào đêm tối.
Trịnh Hằng! Một chiêu miểu sát!
Lâm Hàn cười khằng khặc đứng đó, hoa văn đầy hắc ám trên da dần dần rút đi, ánh kiếm lạnh lùng của Hàn Tuyết kiếm từ từ trở về trong vỏ. Dưới chân hắn, hai nhánh cây thô to quỷ dị sinh trưởng, hung hăng quấn lấy thân thể Trịnh Hằng, tham lam hấp thu lấy. Cảnh tượng ghê rợn như vậy cứ sinh sinh diễn ra trước mắt cao tầng của Trịnh thị, nhưng không một ai nói gì. Hoặc là nói, bọn chúng đã quá kinh sợ, trong lúc nhất thời, lời gì cũng không nói lên được.
Đến khi ánh kiếm đã hoàn toàn rút đi, mộc độn cũng bị thu lại, Lâm Hàn đã trở lại hoàn toàn bình thường, ánh mắt hắn khinh thị đảo qua toàn trường, ngạo nghễ nói:
- Cứ nhớ kỹ ngày hôm nay! Đây mới chỉ là bắt đầu! Ta sẽ từ từ, chậm rãi chơi với các ngươi! Trịnh thị các ngươi không phải vô cùng phách lối bá đạo, rất thích vừa ăn cướp vừa la làng sao? Lần này ta không la làng, chỉ cướp sạch các ngươi, tiền bạc, tài nguyên, cho đến từng tia từng tia sinh cơ, từng chút từng chút hy vọng, ta cũng sẽ cướp sạch. Cứ chậm rãi rửa sạch cổ chờ ta đến đi! Ha ha ha ha…
Dứt lời, thân thể hắn giống như quỷ dị biến mất, để lại nơi ấy chỉ còn một vết rách không gian nhỏ xíu, như một tia chớp sáng lên rồi vụt tắt. Hắn đến rồi đi, cứ như một trò đùa, cả Trịnh thị, thậm chí không có một ai có thể làm gì hắn.
Cho đến khi Trịnh thị kịp phản ứng lại, không chỉ Lâm Hàn, thậm chí toàn bộ nhẫn quân và Hắc Phong quân đã đều rút lui êm thấm. Cả đám nhất thời loạn thành một đoàn, kẻ thì âm trầm, kẻ thì hoảng sợ bất an, kẻ thì phẫn nộ trùng thiên, thề phải sống chết báo thù cho gia chủ.
Đám người này phản ứng là giả tạo, hay thật lòng, Lâm Hàn không biết, cũng không cần biết. Lúc này, hắn đã trở lại trướng bồng của mình, hung hăng, mạnh mẽ chà đạp một thân thể trắng như tuyết. Ngọc thể dưới thân hai má hồng hào, khóe miệng hơi nhếch lên những âm thanh rên rỉ tiêu hồn, hai mắt có vẻ như đã hơi chút mờ đi vì khoái cảm trùng kích toàn thân.
Thời gian không biết qua bao lâu, cũng không nhớ đã đổi qua bao nhiêu thế, lúc này, người ngọc cũng đã hoàn toàn mềm nhũn nằm rạp trên thân hắn, Lâm Hàn cũng đã lặng im không tiếp tục động, trong phòng chỉ còn lại tiếng thở ồ ồ đầy thỏa mãn.
Cao triều đã qua đi, mỹ nhân vẫn nhẹ nhàng núp trong ngực hắn, giọng điệu đầy quan tâm hỏi:
- Chàng không sao chứ?
- Không sao rồi!
Lâm Hàn áy náy lắc đầu:
- Xin lỗi! Vừa rồi ta có chút lỗ mãng! Khổ nàng rồi!
- Đừng nói xin lỗi!
Tuyết Thiên Lăng mỉm cười dịu dàng, một ngón tay trắng như ngọc ngăn lại miệng hắn:
- Chuyện như vậy, vốn dĩ là trách nhiệm của ta! Cũng là quyền lợi mà ta nên được hưởng. Chàng không tìm đến ta, mới là… Thiên Lăng lo nhất vẫn là chàng, mỗi lần chàng sử dụng kiếm Hàn Tuyết, lại một lần nổi lên phản ứng tiêu cực! Cứ như vậy… thực sự không sao chứ?
Lâm Hàn thấy nàng thần thái dịu dàng, xuân thủy trong mắt vẫn chưa tản hết, trong lòng khỏi nói có bao nhiêu đắc ý. Vấn đề nàng nói, hắn thực ra cũng không mấy lo lắng:
- Không sao! Nàng không thấy rằng càng ngày phản ứng không tốt của ta càng yếu đi hay sao? Lần đầu sử dụng muốn hôn mê năm năm, càng về sau phản ứng tiêu cực càng giảm đi. Một mặt là do thân thể ta đã dần có kháng tính với sát khí của thần kiếm, không dễ bị ảnh hưởng, mặt khác là do trong thời gian này ta vẫn luôn nghiên cứu cách sử dụng Hàn Tuyết một cách thích hợp nhất, cũng dần nắm được môn đạo. Lần này chẳng qua đã nổi sát tâm với đám vô liêm sỉ kia, tâm tình không tốt, nên phản ứng mới hơi lớn. Lần sau dù có bị ảnh hưởng, chắc chắn cũng không đến mức như vậy.
Lâm Hàn nói lời này cũng không phải lời an ủi. Thực sự hắn đã bước đầu khống chế được chú ấn và thần khí. Thứ này mặc dù mang lại phản ứng tiêu cực, nhưng thân thể Lâm Hàn đã có kháng tính vô cùng tốt. Hiện tại hắn lại dần nghiên cứu ra được cách thức chuyển hóa trong thời gian ngắn, sau đó lại trở về bình thường. Sức chiến đấu mặc dù chỉ bùng nổ trong thời gian một vài giây, nhưng một vài giây này lại là thời điểm sức mạnh hắn lớn nhất, do lúc này chỉ là mới chuyển hóa, phản ứng xấu hoàn toàn không có, hắn không cần phân tâm chống chọi, chỉ cần tập trung toàn lực kích sát kẻ địch là được. Hơn nữa, nhờ vào năng lực hồi phục siêu cường của huyết mạch Senju, trong một trận chiến hắn thậm chí có thể chuyển hóa nhiều lần mà không có vấn đề gì!
Đây là một bước tiến vô cùng lớn. Nên nhớ, khi chuyển hóa, sức chiến đấu của hắn đã vượt xa tất cả mọi Thánh giai, tuy rằng chưa đủ chống lại Thần giai, nhưng đón đỡ một chiêu tùy ý, thừa cơ bỏ chạy cũng là thừa sức. Khi chuyển hóa, hắn đủ sức miểu sát mọi Thánh giai, giống như hắn đã miểu sát Trịnh Hằng như thế.
Có thể nói, Lâm Hàn hiện tại đã là đệ nhất nhân dưới Thần giai. Trong cái bối cảnh mà Thần giai kiềm chế lẫn nhau thế này, có thể nói hắn đã thừa sức đi ngang được rồi.
Tất cả những thứ này, đến cũng cần phải tạ ơn Tinh Thần Lão Ma. Lần trước, vẫn là lão ép Lâm Hàn cuống lên, dùng phương thức này kéo dài thời gian, thậm chí phối hợp Hận Kiếm kích sát con trai lão, nên mới có được khám phá như bây giờ.
Lần này, như Lâm Hàn nói, hắn xác thực đã nổi sát tâm với Trịnh thị, nên khí thế có chút bất ổn. Lại thêm Lâm Ôn đã phát tín hiệu rút lui, hắn cũng thuận thế mà rời đi, tranh thủ tìm Tuyết Thiên Lăng phát tiết một phen thỏa thích.
Nói đến, cổ nhân đúng là không lừa con cháu, trò chơi này vậy mà đúng là có thể phát tiết tâm tình. Đặc biệt là người có thể chất vốn được bồi dưỡng làm lô đỉnh như Tuyết Thiên Lăng, phối hợp thêm công pháp song tu, đúng là vừa cường thân kiện thể, vừa thanh tâm ích thần. Lâm Hàn không thể không cảm thán, hắn đúng là tích lũy phúc đức bảy mươi đời mới có thể kiếm được kiều thê như vậy a!
Thiên chi kiêu nữ như nàng, vừa tài năng, mạnh mẽ, vừa xinh đẹp, xuất trần, lại vừa có thể giúp chồng đủ mọi thứ từ cá nhân đến đại cục. Thử hỏi, trên đời ngoài hắn ra còn ai có diễm phúc như vậy đây?
Tâm tình sảng khoái đắc ý, Lâm Hàn cứ như vậy ôm Tuyết Thiên Lăng chìm vào giấc mơ ngọt ngào, hoàn toàn không thèm để ý toàn Trịnh thị hiện tại như chìm trong ác mộng!
P/S: Dạo này thực sự bận quá anh em ạ @@ Mình đang cố gắng để theo đuổi ước mơ. Thời gian tuy ít nhưng vẫn sẽ cố ở cùng anh em, mọi người ủng hộ, đừng gạch đá mình nhé ^^.