Sáng hôm sau.

Ánh nắng chói chang len lỏi qua cửa sổ, chiếu thẳng vào gương mặt còn ngái ngủ của Lâm Hàn. Hắn từ từ mở mắt, lắc lắc đầu lấy lại tỉnh táo, sau đó bước ra khỏi nhà, tiến hành vệ sinh buổi sáng.

Rửa ráy xong xuôi, tinh thần sảng khoái, Lâm Hàn bước vào phòng, nhặt hai cuốn sách trên giường lên, chăm chú đọc lướt lại một lần, ghi nhớ tất cả vào đầu, kiếm Hàn Tuyết lẳng lặng treo bên hông, đẹp đẽ như một món đồ trang sức quý giá.

Hai quyển sách này, một quyển là Trường sinh bí điển, một quyển là kiếm thuật đại cương do Kiếm si đưa tặng.

Đừng thắc mắc tại sao Lâm Hàn nghiên cứu kiếm thuật mà lại lấy Trường sinh bí điển ra, đơn giản là vì trong Trường sinh bí điển cũng có chiến kỹ, hơn nữa còn liên quan mật thiết đến quá trình tu luyện. Cũng vì chiến kỹ này mà Lâm Hàn mới lựa chọn rèn Katana, thay vì một thanh trường kiếm bình thường.

Chiến kỹ này là một loại đao thuật.

Nhưng đao thuật này cũng chỉ có “mấy đường cơ bản”, giống như quyển kiếm thuật đại cương kia mà thôi. Bao gồm cách xuất đao, cách chém ngang lưng, trảm thủ, phòng ngự… các tư thế đứng, cách xuất lực đều rất chi tiết, nhưng lại không có chiêu thức gì cao thâm.

Chỉ là, đao thuật này lại là chìa khóa để tu luyện tầng hai của Trường sinh bí điển: Sinh Cơ Nhập Tạng.

Nói ra thì cũng buồn cười, cách tu luyện này thực ra có phần tự ngược hơi thái quá. Nguyên lý chính là dẫn lực của đối thủ vào đả kích đến nội tạng bản thân, sau đó sinh cơ trong cơ thể sẽ thừa cơ tràn vào nội tạng, vừa là chữa thương, vừa là thâm nhập nội tạng, cường hóa nội tạng từng bước một.

Có thể nói không ngoa, đây chính là phương pháp phá rồi lại lập.

Trong Trường Sinh bí điển cũng đã giải thích khá kỹ, rằng người sáng tạo ra Trường sinh bí điển từng có ý định tự mình đả thương mình để tu luyện, (na ná Thất Thương Quyền), nhưng do Trường Sinh bí điển về bản chất là Ngoại Công, nếu đả thương được đến nội tạng, có khi xương cốt đã gãy sạch từ trước đó mất rồi, quá là không ổn. Trải qua đúc kết kinh nghiệm hàng trăm năm, người kia mới sáng tạo ra loại đao pháp dẫn lực của đối phương đả thương nội tạng mình thế này.

Đao pháp nói dễ thì rất dễ, đơn giản chỉ là hóa giải một phần lực lượng của đối phương, phần còn lại thì để nó “tự nhiên” mà tàn phá nội tạng mình. Nhưng nó khó là khó ở chỗ làm thế nào có thể làm nội tạng mình tổn thương ở mức vừa phải, hơn nữa còn cần đánh bại đối thủ nữa. Không phải cứ để mặc đối thủ tàn phá nội tạng mình là được, có khi chưa luyện được thần công, ngũ tạng của ngươi đã nát thành bột phấn rồi.

Phần thần kỳ nhất của đao pháp chính là ở chỗ này.

Nó có một chút gì đó khá giống với Càn Khôn Đại Na Di, có thể dịch chuyển lực lượng của địch thủ sang chỗ khác, tránh làm tổn thương bản thân.

Nhưng về bản chất thì công pháp này lại khác, lực lượng của đối phương khi tác động lên bản thân mình sẽ trực tiếp được dẫn vào thân thể. Tưởng tượng thân thể mình như một đường ống, lực vào từ đầu này sẽ trực tiếp tuôn ra từ đầu kia, nhưng không làm tổn thương đến thân thể. Đến lúc lực lượng của đối phương tản đi gần hết, chỉ cần ngắt quá trình này, phần lực lượng nhỏ còn tồn lưu sẽ được dẫn vào nội tạng, gây nên tổn thương ở mức nhỏ, vừa đủ để tu luyện, lại không ảnh hưởng đến sức chiến đấu.

Có thể nói, đây chẳng những là một phương pháp tu luyện, mà biến tướng đi, đó còn là một môn tá lực đả lực độc nhất vô nhị trong thiên hạ.

----

Nhưng, mấu chốt để có thể tá lực đả lực, đó là thân thể có độ mềm dẻo cực cao, thậm chí có thể co dãn như sinh vật nhuyễn thể. Muốn được như vậy, phải sử dụng một loại dược liệu đặc thù để ngâm tắm, kết hợp với pháp môn vận chuyển sinh cơ của Trường sinh bí điển, loại dược liệu này có tên là: Nhuyễn Cơ Huyền.

Nói cho đơn giản, nhuyễn cơ huyền có dạng sợi, giống như dây đàn vậy. Nó là rễ cây của cây đa vạn tái, không phải loại rễ mọc dưới đất, mà là loại rễ con mọc trên cành, rủ xuống đất. Hơn nữa, không phải cây đa vạn tái nào cũng có Nhuyễn Cơ Huyền, trong trăm cây mới có một cây, mà một cây cũng chỉ có một sợi, nhiều nhất là hai sợi mà thôi!

Cây đa vạn tái này là đặc sản vùng Tây Nam, là biểu tượng của Thiên Thần Giáo Đình, sản lượng Nhuyễn Cơ Huyền có thể nói là rất ít, một năm cùng lắm cũng chỉ có mười sợi, không thể nói là không quý.

Mặc kệ!

Trước hết phải luyện lấy cơ bản trước, sau đó từ từ tính toán đến những bước sau. Không có căn bản, tất cả những thứ kia chỉ là phù vân mà thôi.

Xác nhận mình đã ghi nhớ kỹ tất cả đao pháp và kiếm pháp cơ bản, Lâm Hàn cẩn thận cất hai quyển sách vào không gian trữ vật, cầm lấy kiếm Hàn Tuyết bước ra bên ngoài.

Mộc Độn – Tiểu Thụ Giới Hàng Đản!

Trước mặt Lâm Hàn đột ngột mọc lên một số cây gỗ thấp bé, nhưng rất chắc chắn, hai bên lại còn vươn ra cành lá, có chút tư thế giống hình người, chúng được tạo ra vốn để làm hình nhân luyện tập mà.

Nhìn nhìn cái cây trước mắt, lại nhìn kiếm Hàn Tuyết trong tay, Lâm Hàn gãi gãi đầu một lúc, cuối cùng quyết định cất kiếm Hàn Tuyết đi, thay vào đó là một thanh kiếm gỗ. Luyện tập thôi mà, nếu dùng kiếm Hàn Tuyết, cây bị chặt đứt thì lại phải làm cây mới, vậy thì mệt chết.

----

Đầu tiên, đó là các phương thức ra đòn. Đao và kiếm là hai loại vũ khí khác nhau, cách công kích cũng khác nhau, Lâm Hàn cũng không định hoàn toàn học theo bí kíp, mà hắn cần phải dung hợp những gì cơ bản và hữu ích nhất lại, sau đó áp dụng lên bản thân mình.

Đao pháp thì mãnh liệt, từng chiêu từng thức chắc nịch, đầy uy mãnh. Kiếm pháp lại có phần phiêu dật hơn, không quá cương mãnh, nhưng tràn đầy hung hiểm, chiêu chiêu nhằm vào chỗ yếu, muốn đưa người ta vào chỗ chết.

Lâm Hàn cần một loại kiếm pháp sắc bén, có thần thái quyết liệt khi chém đao, nhưng lại phải nhanh, nhằm vào chỗ yếu như kiếm. Đó chính là thứ kiếm pháp mà hắn cần.

Trải qua một ngày, Lâm Hàn đã nắm giữ tất cả các tư thế xuất kiếm, chém kiếm, chém dọc, chém ngang, chém chéo. Tư thế cầm kiếm, tư thế xuất lực, phương pháp dồn lực… tất cả đều đã được hắn tổng hợp lại và nắm giữ hoàn toàn. Chỉ là hiện tại còn rất trúc trắc, chưa đâu vào với đâu.

Sáng hôm sau.

Lâm Hàn vẫn dậy từ rất sớm, xách thanh kiếm gỗ chạy ra sân, tiếp tục sự nghiệp luyện kiếm của mình.

Các thế kiếm đã được nắm giữ hoàn toàn, vấn đề bây giờ là phải nhanh!

Dù là tư tưởng của Lâm Hàn, hay là đao pháp Trường sinh bí điển, hoặc kiếm pháp cơ bản thì cũng đều đề cao một chữ nhanh. Đây không phải loại kiếm pháp kỳ dị như Thái Cực Kiếm của Trương Tam Phong, vì vậy một chữ “nhanh” luôn được đặt lên hàng đầu. Chỉ có nhanh, càng nhanh hơn nữa mới có thể nắm giữ thế chủ động. Kiếm pháp đơn giản, nhưng lại hóa thần kỳ, tất cả là nhờ một chữ “nhanh” mà thôi!

Một giờ đầu tiên, Lâm Hàn tập chém ngang. Hắn rất cố gắng, nhưng động tác quá trúc trắc, với tốc độ năm giây một kiếm, trong một giờ, hắn chỉ chém được bảy trăm hai mươi kiếm mà thôi.

Tiếp tục là chém dọc, lần này có vẻ thuận tay hơn, tốc độ đã là bảy trăm năm mươi kiếm một giờ.

Chém chéo xuống, tốc độ tiếp tục đề cao, tám trăm kiếm một giờ.

Rồi chém chéo lên, sau đó lại đổi thành chém ngang ngược chiều, chém dọc từ dưới lên…

Tốc độ càng ngày càng đề cao, nhưng sau khi đã đạt được tốc độ một ngàn kiếm, lần cuối cùng, Lâm Hàn lại chỉ chém được năm trăm kiếm, do hắn đã quá mệt mỏi, cả cánh tay đều đã mỏi nhừ, đau nhức.

Lâm Hàn mệt mỏi lết xác về nhà, ngồi minh tưởng một lúc để phục hồi tinh thần lực, sau đó chìm vào giấc ngủ.

Đến sáng hôm sau, cơ thể hắn đã hoàn toàn khôi phục bình thường, điều này cũng cần phải cảm ơn huyết thống Senju đã cho hắn sức sống mãnh liệt đến như vậy. “Mệt mỏi mà thôi, ka ngủ là hết” Lâm Hàn rất là rắm thí đánh ra một quyền cười ha hả khiến mấy chú chim non đang rỉa lông cảm thấy có chút sợ hãi.

----

Thời gian cứ thế trôi đi, đã hai tháng trôi qua, kiếm pháp của Lâm Hàn đã đạt đến có chút tiểu thành.

Do tôn thờ một chữ nhanh, chiêu thức của Lâm Hàn bây giờ trở nên khá là đơn giản, chỉ có chém, chém và chém, ngoài ra còn kết hợp một số đòn đâm từ trong kiếm pháp, nhưng như thế lại cần kết hợp với thủy độn gia trì lên mũi kiếm, bởi Katana vốn không quá thiện về đòn đâm!

Cũng vì tôn thờ một chữ nhanh như vậy, Lâm Hàn bây giờ đã nắm giữ được thứ kiếm pháp nhanh nhất Nhật Bản.

Thuật Bạt Kiếm, hay còn gọi là Thuật Rút Kiếm (Battojutsu hoặc Iaijutsu)

Một kiếm xuất ra, kinh động quỷ thần. Kiếm pháp này không những nhanh, mà còn có lực trảm phá cực mạnh, lại thêm vào sự sắc bén của kiếm Hàn Tuyết, Lâm Hàn có thể vỗ ngực tự tin nói rằng: “Ka rất dễ dàng miểu sát một tên võ tôn”.

Trải qua một tháng luyện kiếm, tốc độ xuất kiếm của Lâm Hàn bây giờ không còn tính bằng giờ, mà chỉ tính bằng giây mà thôi! Hiện tại, hắn có thể xuất ra tối đa năm kiếm trong vòng một giây, hơn nữa mỗi kiếm đều cực kỳ chắc chắn và hung hiểm.

Nhưng cũng từ khi đạt đến tốc độ này, Lâm Hàn bắt đầu cảm thấy mình mắc phải bình cảnh, dù hắn có luyện thế nào thì cũng không tiến bộ thêm được. Lâm Hàn biết, đó là do thân thể này đã trưởng thành, độ dẻo dai không đủ nữa, hắn lại không luyện kiếm từ nhỏ, vì vậy căn cơ thân thể không quá thích hợp, gặp phải bình cảnh như vậy cũng là bình thường.

Nhưng không sao.

Cũng đã đến lúc đi tìm Nhuyễn Cơ Huyền rồi!

Lâm Hàn rất lạc quan, tiến vào bộ nhiệm vụ của học viện.

Học viện Cửu Long rất lớn, dị nhân vô số, vì vậy, dị bảo cũng vô số. Bộ nhiệm vụ của học viện này không chỉ cung cấp nhiệm vụ cho học sinh, mà còn cung cấp cả tình báo nữa, Nhuyễn Cơ Huyền trong mắt Lâm Hàn là cái kim dưới đáy bể, nhưng đối với học viện thì cũng chỉ là thứ đồ dễ tìm mà thôi, không thể nói là không lợi hại.

Nghĩ đến đó, Lâm Hàn lại thầm đắc ý vì quyết định gia nhập học viện của mình. Mặc dù cái gì hắn muốn thì hắn vẫn phải tự tay giành giật, nhưng nhờ học viện, hắn đã bớt đi được quá nhiều cản trở. Ít nhất, Lâm Hàn phải thừa nhận, có nhiều việc mà một người dù mạnh đến mấy cũng cảm thấy khó khăn, nhưng một tổ chức lại có thể làm được dễ như ăn cháo.

Điển hình chính là việc thu thập tình báo như thế này.