Lâm Hàn nhanh chóng, không một tiếng động thu lấy khối tinh quang tức nhưỡng kia, không dừng một bước lùi lại, nhanh chóng thủy hóa rồi trôi theo dòng hải lưu rời đi.
Hắn không biết, ngay lúc hắn vừa bỏ đi, quả bong bóng trên mũi quái thú rùa chợt vỡ tan, linh khí hiếm hoi lan tỏa ra bốn phương tám hướng, được đám sinh linh xung quanh tham lam hấp thu lấy. Mi mắt của nó hơi nhúc nhích một chút, động tĩnh khiến đám sinh linh xung quanh kinh hãi gần chết.
Nhưng động thái cũng chỉ có thế, quái thú rùa một lần nữa chìm vào giấc ngủ, một quả bong bóng khác được sinh ra trên đầu mũi, cứ như vậy lớn dần, lớn dần. Đáy biển ở phần đuôi cũng hơi nhúc nhích, một khối tinh quang tức nhưỡng nhỏ khác đột ngột lòi ra, lấp vào vị trí vừa bị Lâm Hàn lấy đi.
Nếu mà Lâm Hàn biết được chuyện này, có lẽ hắn cũng phải mướt mồ hôi lạnh một phen, thầm thấy may mắn vì mình hành động còn có chừng mực, không đả động quá nhiều đến quái thú kia, vì vậy mới có chuyện dễ dàng rời đi như thế.
Lúc đến thì lâu, lúc đi thì nhanh hơn rất nhiều, qua ba giờ sau, Lâm Hàn cũng đã trồi lên được mặt nước.
Tính toán thời gian, có lẽ cũng sắp đến địa bàn của Võ Đạo Môn rồi!
Hả?
Lâm Hàn đột nhiên nhíu mày, thủy phân thân của hắn từ nửa giờ trước đã phát ra tín hiệu kêu gọi, đến bây giờ lại một lần nữa nhắc lại, khiến Lâm Hàn không khỏi có phần buồn bực.
Còn may, vẫn chưa đến địa bàn Võ Đạo Môn, mình cũng không cần quá kiêng kỵ! Hắn nhanh chóng phát động thuật phi lôi thần, dịch chuyển đến một vị trí cách đội tàu chừng một dặm nhờ vào thuật thức do phân thân bố trí. Đảm bảo không ai nhìn thấy, Lâm Hàn sau đó nhanh chóng đạp lên mặt nước, lặng lẽ tiến về phía đội tàu.
...
Trở lại nửa giờ trước.
Phân thân Lâm Hàn lúc này cũng đã có phần hơi sốt ruột. Chỉ còn khoảng hai giờ nữa là tàu sẽ cập cảng, tiến vào địa bàn của Võ Đạo Môn. Đến lúc này mà bản thể vẫn chưa xuất hiện, còn đợi đến bao giờ? Hơn nữa, cô bé Lộ Bách Linh kia có vẻ ngày càng tuyệt vọng, thần sắc không tốt chút nào. Nhìn nàng như vậy, trong lòng hắn không lo chính là giả, dù gì thì hắn cũng không ghét cô bé này, thậm chí còn có chút thích tính cách của nàng.
Đánh ra tín hiệu, phân thân không hề thấy được bất cứ phản hồi nào từ bản thể, buồn bực trong lòng, hắn không biết bản thể đến bao giờ mới về. Đầu nóng lên, hắn dứt khoát đi tìm Lộ Bách Linh, muốn giải quyết cho xong chuyện này, hoặc ít nhất là kéo dài được thời gian, tạo cơ hội chờ sau này bản thể trở lại giải quyết với nàng sau!
Đứng trên cột buồm, Đoàn Tiến Hàn (Gọi phân thân thế cho dễ tả) liếc mắt nhìn quanh, nhưng không thể tìm được bóng dáng của Lộ Bách Linh. Hơi nhíu mày, hắn đột ngột mở Byakugan ra, nheo mắt quan sát toàn bộ cảnh vật trong phạm vi ba mươi dặm quanh đội tàu.
Kia rồi!
Nàng đang ở dưới một con thuyền cứu hộ nhỏ, kéo sát theo phía đuôi thuyền, khuất bóng trong tầm mắt của Lâm Hàn nên vừa rồi hắn mới không nhìn thấy.
Chỉ là, đối diện nàng còn có một đoàn năng lượng khá quen thuộc, khiến Đoàn Tiến Hàn không khỏi trở nên đề phòng.
Hắn lặng lẽ rời khỏi cột buồm, dùng thuật tiềm hành từng chút từng chút tiến tới đuôi thuyền, đảm bảo để không ai thấy được, kể cả đoàn năng lượng mạnh mẽ bên dưới kia cũng không ngoại lệ. Hắn núp vào một vị trí kín đáo, lẳng lặng nghe hai người đối thoại.
- Ngươi bây giờ là gì của hắn?
- Hắn không thích ta...
Lộ Bách Linh ảm đạm đáp lại.
- Vậy thì... ngươi cũng không cần tồn tại nữa!
Người kia thờ ơ nói ra, khiến Đoàn Tiến Hàn bất giác cảm thấy kinh hãi.
Lộ Bách Linh cũng cúi đầu không phản bác, thần thái vô cùng uể oải:
- Xem ra ta đúng là không được người hoan nghênh! Hắn không thích ta, ý nghĩa tồn tại của ta cũng không còn! Ngươi làm đi...
Đoàn Tiến Hàn hít sâu một hơi, kinh dị nhìn chằm chằm vào bóng lưng yếu ớt của Lộ Bách Linh! Cô nàng này đang nói cái gì vậy? Nàng điên rồi sao? Đoàn Tiến Hàn dù rằng rất tự kỷ, tự nhận rằng mình đủ sức để làm một số không nhỏ các thiếu nữ không cưa mà tự đổ, nhưng đó hầu hết đều chỉ là thứ tình cảm kích động, là lúc mà bản chất truy tinh tộc của các thiếu nữ bộc phát mà thôi. Cơ bản là chẳng sâu đậm đến đâu cho cam!
Vậy mà bây giờ Lộ Bách Linh chỉ vì hắn từ chối lại nói ra cái câu này! Lâm Hàn không hiểu, cũng không thể hiểu nổi trong đầu nàng nghĩ cái gì? Nhưng dù cho không hiểu, sự cảm động trong lòng hắn cũng bất giác dâng trào mãnh liệt, hình như... còn có cả cảm giác hạnh phúc!
Nhìn thấy người đối diện kia từng chút từng chút vươn tay về phía Lộ Bách Linh, bàn tay trắng nõn với móng tay dài ngày càng sát tới đầu nàng, giống như Cửu Âm Bạch Cốt Trảo, muốn xuyên vào não bộ nàng năm cái lỗ lớn.
Ngay lúc năm ngón tay kia chạm vào đầu Lộ Bách Linh, luồng năng lượng băng giá bắt đầu lan tỏa, Lâm Hàn cũng không thể nhịn được nữa, nhanh chóng kết ấn thi triển nhẫn thuật:
Mộc Độn - Thụ Phược Vĩnh Táng!
Trên chiếc thuyền nhỏ bằng gỗ, quỷ dị mọc lên những thứ dây leo chắc nịch, chỉ trong tích tắc đã quấn chặt lấy thân thể người kia.
Người kia trước đó không hề có chút đề phòng nào, lại kiêu căng tự phụ rằng việc mình xuất hiện không ai có thể biết. Thực tế chứng minh, nàng tính đúng, chẳng qua nàng lại nhầm lẫn khi đánh giá sai sự quan tâm của Lâm Hàn tới Lộ Bách Linh.
- Phượng Sương Nghi! Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?
Lâm Hàn nhíu mày nhìn cô gái tuyệt sắc trước mặt, nàng chính là Băng Phượng Phượng Sương Nghi. Trong lòng hắn không khỏi dâng lên cảm giác nghi ngờ mãnh liệt.
Hắn rất tin lời của Lê Ân Tĩnh, hắn tin rằng Phượng Sương Nghi này sẽ không động đến người vô tội! Nhưng tại sao? Tất cả những gì hắn chứng kiến hôm nay lại hoàn toàn ngược lại. Nàng lại đang tâm hãm hại một cô bé vô tội như Lộ Bách Linh.
Quả nhiên, chuyện gì cũng không nên quá tin tưởng a! Sự việc trên đời, chỉ có lòng dạ là khó dò! Ngay cả Lê Ân Tĩnh cũng có lúc nhầm a!
Phượng Sương Nghi kinh ngạc nhìn Lâm Hàn, thần sắc có vẻ hơi bối rối trong giây lát, khiến Lâm Hàn càng thêm ngờ vực. Nhưng sau đó, nàng chợt thay đổi hoàn toàn, cười lạnh nhìn Lâm Hàn, cao ngạo nói:
- Làm gì? Đương nhiên là muốn bắt cô nàng này lại, dùng để uy hiếp ngươi mà thôi! Chỉ tiếc, hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình, chậc chậc!
- Thả nàng ra đi!
Lâm Hàn không động thủ, bởi dù hắn đang trói chặt Phượng Sương Nghi, nhưng bàn tay sắc nhọn kia lại đang ấn lên đầu Lộ Bách Linh, dường như có thể kết liễu sinh mạng nàng bất cứ lúc nào, khiến hắn không dám hành động bừa:
- Nàng chỉ là một cô bé vô tội! Chẳng hề liên quan gì đến chuyện giữa chúng ta cả!
Phượng Sương Nghi nở nụ cười khó hiểu nhìn Lâm Hàn:
- Ngươi đã không yêu nàng! Còn quan tâm như vậy làm gì? Không thể dùng nàng để uy hiếp ngươi, vậy thì giá trị của nàng cũng chỉ là con số không tròn trĩnh!
- Con số không thì ngươi nên thả nàng ra, bởi nàng chẳng có giá trị gì cả! Giết nàng cũng chỉ làm tay ngươi thêm vấy bẩn mà thôi!
Lâm Hàn tiếp tục thuyết phục.
- Ta ngược lại không sợ bẩn tay! Khách khách,... nếu bẩn một chút mà có thể nhìn thấy vẻ mặt đặc sắc của ngươi... không tệ, không tệ nha! Ngươi vẫn không nhận? Vậy để ta giết nàng trước mặt ngươi, để xem ngươi sẽ có phản ứng gì?
Phượng Sương Nghi càng cười càng vui vẻ, không ngừng kích thích Lâm Hàn đến trán nổi gân xanh.
Nhìn thấy bàn tay ác độc kia chuẩn bị siết lại, Lâm Hàn chợt lo lắng hô lên:
- Chờ một chút!
- Khách khách! Chịu nhận rồi sao?
- Thả nàng ra! Ta để ngươi đi!
Lâm Hàn nghiêm mặt nói.
Phượng Sương Nghi chợt phì cười, bên trong nụ cười tràn đầy giễu cợt. Nhưng bất chợt, nàng lại thay đổi thái độ, sắc mặt trở nên nghiêm nghị nhìn Lâm Hàn.
- Nói lời phải giữ lấy lời!
Nàng vừa nói, vừa cảm nhận áp lực không ngừng tăng lên trên người mình.
- Chắc chắn!
Lâm Hàn gật đầu khẳng định.
- Nhận lấy tiểu tình nhân của ngươi đi!
Băng Phượng cười nhẹ một tiếng, thẳng thắn ném Lộ Bách Linh về phía Lâm Hàn.
Nhưng đáp trả nàng không phải là sự buông lỏng, mà là áp lực còn mạnh mẽ hơn gấp bội, như muốn siết nàng tan vỡ ra vậy, năng lực đặc thù của Mộc Độn cũng đột ngột bùng phát, không ngừng không nghỉ cắn nuốt lấy năng lượng của nàng, khiến sắc mặt nàng bất chợt hơi trắng bệch.
Nhưng Phượng Sương Nghi đâu phải là hạng tầm thường như vậy, nguyên lực vận chuyển, dây leo trên người nàng thoáng chốc đã biến thành Băng. Lả tả rơi xuống.
Lâm Hàn không chút do dự, phát động thuật thuấn thân áp sát Phượng Sương Nghi, trên tay đột ngột xuất hiện một quả cầu năng lượng xanh lam, bên trong tràn ngập những đường vân xoắn chặt lấy nhau, tốc độ di chuyển của dòng xoáy năng lượng thực tế nhanh và cuồng bạo đến tận cùng, nhưng biểu hiện ra ngoài lại chậm chạp chậm chạp, thực tế đó đều là ảo giác do sóng năng lượng để lại.
Rasengan!
Lâm Hàn biết! Cận chiến va chạm trực tiếp là không sáng suốt, dùng nhẫn thuật thì không được, một thuật thụ phược vĩnh táng còn không sao vì phạm vi nhỏ, nếu công kích cuồng bạo hơn thì rất dễ bại lộ. Vì vậy, Rasengan chính là một phương pháp thích hợp nhất!
Đó là kết quả mà Lâm Hàn nhờ vào hệ thống thôi diễn ra được! Cũng may, hắn đã nắm giữ hình thái biến hóa, đối với nhẫn thuật không ấn, hoàn toàn dựa vào hình thái biến hóa thi triển thế này, Lâm Hàn chẳng mấy chốc đã có thể nắm giữ.
Đương nhiên, Rasengan này vẫn chỉ là trạng thái ba, chưa phải độn thuật, tiến tới mức đó còn khó khăn và gian nan lắm!
Nhưng ưu điểm của nó so với độn thuật Rasengan cũng không tệ. Chỉ một chữ: Nhanh!
Thi triển và công kích đều nhanh, nhanh hơn Độn thuật Rasengan nhiều lắm!
Có lẽ... đây mới là lý do chân chính mà Minato không phát triển Độn thuật Rasengan được, bởi hắn không nỡ bỏ qua tốc độ để đầu tư vào uy lực. Có thể là hắn trì trệ không tu luyện, hoặc là cố gắng tìm biện pháp triết trung để đảm bảo cả tốc độ và uy lực,... Lâm Hàn không biết, nhưng hắn có thể khẳng định, với thiên phú của Minato, sáng tạo ra Độn Thuật Rasengan chắc chắn không thành vấn đề, cần gì mất nhiều thời gian như vậy?
Rít...
Tiếng chakra ma sát với không khí vang lên sắc lạnh như tiếng kim loại va chạm, Rasengan của Lâm Hàn thoáng chốc đã ấn lên ngực Phượng Sương Nghi, lực xoáy khủng khiếp cuồng bạo như muốn xoắn nát cả thân thể cùng nội tạng của nàng ra làm trăm mảnh. Nhưng Phượng Sương Nghi cũng nhanh chóng phát động băng thuẫn, kiên cường chống đỡ lấy lực xoáy của Rasengan.
Không dừng ở đó, tay trái nàng phất về phía trước, một thanh kiếm băng giá với lưỡi kiếm trong suốt như thủy tinh không biết từ đâu xuất hiện, mạnh mẽ xuyên thủng thân thể Lâm Hàn.
Không!!!!!!!!
Ở phía sau, Lộ Bách Linh hét lên một tiếng tuyệt vọng. Nước mắt giàn dụa chảy xuống, nàng nhanh chóng đưa tay với lấy thanh trủy thủ bên hông, căm thù cùng tiếc nuối nhìn Phượng Sương Nghi, rít ra một tiếng căm hận:
- Ta có thành quỷ cũng không buông tha cho ngươi! Ả tiện nhân ác độc!
Dứt lời, thanh trủy thủ nhanh chóng lướt qua cổ họng trắng ngần của nàng, thân thể cũng theo đó mềm nhũn rơi xuống mặt nước. Nhưng không một ai có thể chú ý tới, ngay cả bản thể Lâm Hàn đang tiến tới cũng chỉ lờ mờ nhận ra được, ánh mắt cuối cùng của nàng không phải nhìn Phượng Sương Nghi, mà là cái nhìn tiếc nuối liếc tới thân ảnh phía sau đang tiến tới.
Nàng... nàng nhìn thấy ta?
Nhưng vẫn làm như vậy?
Con mẹ nó, quá quỷ dị! Rõ ràng đã nhìn thấy hắn, đáng lẽ ra sẽ không làm vậy nữa! Động tác của nàng hắn nhìn rõ, chắc chắn không phải lỡ tay không thể dừng lại!
Người ngoài nhìn thấy, chắc chắn sẽ cho rằng Lộ Bách Linh vì tận mắt nhìn thấy Lâm Hàn tử nạn mà thương tâm tự vận, chính Lâm Hàn cũng cho là như vậy! Nhưng tại sao trong đầu hắn cứ mãi luẩn quẩn cái cảm giác quỷ dị là vì sao?