Cũng còn may, rất may mắn! Chính vì có Phong nhi tồn tại, nhiều phần tử bất hảo trong Võ Đạo Môn không dám công khai hạ độc thủ với nàng, sợ mang lại ám ảnh không tốt cho Phong nhi! Hiện tại là thời điểm để tiến hành tẩy não, không thể có bất cứ sơ xuất gì! Chỉ cần tách Tuyết Thiên Lăng ra khỏi Phong nhi, vậy là mọi chuyện đã đi được bước đầu!

Tuyết Thiên Lăng, bản thân mình còn có một chút nắm chắc, nhưng còn Phong nhi... Lâm Hàn thoáng chốc thấy đau đầu. Nghĩ mãi không ra, hắn dứt khoát mặc kệ, chuyện tới đâu thì hay tới đó, đối với Lâm Hàn, Tuyết Thiên Lăng mới là quan trọng nhất!

....

Sáng hôm sau.

Bến sông Trạch Thủy.

Một đoàn tàu đồ sộ bám đầy bên sông, mỗi con tàu đều được ghép từ Hồng Mộc, hơn nữa được gia cố bởi trận pháp đạo gia, cực kỳ chắc chắn. Hơn nữa còn có khả năng phòng hộ, công kích đầy đủ, có thể nói, đây chính là một pháo đài trên mặt nước, khó có thể phá.

Cả đoàn tàu chỉ có bốn con tàu, nhưng đã chiếm diện tích đến hơn một dặm, tức là một phần mười bến sông. Trên mỗi con tàu đều tràn ngập người, cười nói hoan ca, làm thơ tác đối, túy ẩm rượu ngon... Xem ra cũng có vài phần phong lưu của văn nhân mặc khách.

Nhưng Lâm Hàn nhìn thế nào cũng thấy hơi kệch cỡm đôi chút! Phong thái đạo gia và nho gia là tiêu chí của Võ Đạo Môn, đám người này thế nào cũng là người sinh sống theo phong thái của học viện Cửu Long, có mấy phần phóng khoáng và tự do, hải nạp bách xuyên nhiều nền văn hóa, bây giờ giả bộ ra vẻ phong tao lịch sự, thật sự là...

Cũng đừng hỏi tại sao Võ Đạo Môn có thể ngang nhiên tuyển người trên lãnh thổ của học viện Cửu Long! Chuyện này diễn ra quá bình thường trên đại lục Ma Võ rồi, tài nguyên nhân lực xưa nay đều dùng chung, tất cả các thế lực đều tự do khai thác. Kiếm được nhân tài là bản lĩnh của ngươi, các thế lực khác có thể dùng thủ đoạn ngăn cản, nhưng không thể công khai ngăn cấm, vì chính bọn họ cũng muốn đến các thế lực khác tuyển chọn nhân tài phù hợp với công pháp của mình.

Học viện Cửu Long đối với lần chọn rể này kể ra cũng khá đau đầu, không biết bao nhiêu thanh niên tài tuấn đã bị hút đi rồi. Mặc dù bọn họ không được Tuyết Thiên Lăng nhìn trúng, nhưng không ít kẻ có tài lại bị Võ Đạo Môn dụ dỗ đi mất. Mặc dù học viện Cửu Long tiếc nuối, nhưng cũng không thể làm được gì, chỉ có thể cảm thán trước đây mình mắt kém, không nhận ra được trong lãnh thổ này còn nhiều nhân tài ẩn dật như vậy.

Aiz... chỉ là một mỹ nhân quá hạn, đã thất tiết, vậy mà đã có thể khai thác được nhiều nhân tài như vậy! Bội phục a! Học viện Cửu Long ta cũng có mỹ nhân như mây, chỉ tiếc, đệ nhất mỹ nữ lại một lòng một dạ với tên tàn phế, hơn nữa nàng cũng không phải là hạng tùy người khác bài bố! Aiz aiz... Đám cao tầng học viện Cửu Long chỉ biết bóp cổ tay thở dài.

Lâm Hàn tiến tới bàn đăng ký, đặt ra mười viên tinh thạch thượng phẩm, tiêu sái đăng ký:

- Đoàn Tiến Hàn, hai hai tuổi, con trai thứ hai của đội trưởng Đoàn Hòa Quân!

Tên trung niên râu dài nhanh chóng ghi chép lại, sau đó đột nhiên ngừng tay, trừng mắt nhìn Lâm Hàn:

- Ngươi là Đoàn ác bá?

Sau đó lại cười lạnh một tiếng:

- Cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga! Hạng giá áo túi cơm, bại hoại vô liêm sỉ như ngươi mà cũng vác mặt đi tuyển rể! Không sợ mất mặt xấu hổ hay sao?

Ách!

Lâm Hàn hơi nghẹn lời! Danh tiếng của Đoàn Tiến Hàn này thối như vậy sao? Cũng đúng, cả cái thành Trạch Thủy này ai mà không biết chứ? Tên trung niên này chắc hẳn là nằm vùng, nắm rất rõ tình hình thanh niên tài tuấn trong thành, vì vậy mới thoáng cái nói toạc ra tiền án tiền sự của Đoàn Tiến Hàn như vậy.

Nhưng thoáng chốc, hắn đã bình tĩnh trở lại, cười nhạt phất phất cây quạt giấy trong tay, cười tà nói:

- Cóc ghẻ thì làm sao? Năm nay điều kiện tham gia cũng chỉ là thân thế rõ ràng minh bạch! Ta là con trai thứ hai của đội trưởng Đoàn Hòa Quân, danh tiếng cả thành đều biết! Khà khà, còn chưa đủ minh bạch sao?

- Ngươi?

Trung niên thoáng chốc nghẹn lời! Với loại người vô liêm sỉ, lấy tật xấu làm quang vinh như Đoàn Tiến Hàn trước mắt, hắn đúng là chưa kịp ứng phó.

Lâm Hàn ngược lại nói rất đúng, hắn đã thỏa mãn điều kiện, mình còn không cho hắn lên thuyền, vậy thì cũng không dễ ăn nói với cấp trên đang đứng bên cạnh nhìn chằm chằm này!

Đúng lúc trung niên đang nghĩ kế đuổi Lâm Hàn đi, một người thanh niên mặc cẩm bào tím, tay cầm bảo kiếm bạch ngân từ trên thuyền đi ra, ra vẻ ngạc nhiên thốt lên:

- Ồ! Đây chẳng phải là Đoàn nhị công tử hay sao? Nghe nói mấy ngày trước Đoàn nhị công tử lại lập được chiến công hiển hách, được Đoàn đội trưởng trao cho đất phong ngoài ngoại ô! Đoàn nhị công tử làm Thổ Hoàng Đế không tốt hay sao? Hà cớ gì phải đến đây chơi trò văn sĩ với bọn tại hạ! Nói chứ Đoàn công tử không biết, trên thuyền này đều là thành phần giống như tại hạ, chỉ sợ lây nhiễm khí cổ hủ cho Đoàn công tử, làm tổn hại đến thổ khí của ngài, vậy thì không tốt, không tốt nha!

Ý mỉa mai trong lời của hắn, đến trẻ con cũng có thể hiểu được.

Lâm Hàn không chút động dung, đây là đang mỉa mai tên bại hoại kia, không phải mỉa mai hắn! Lâm Hàn vẫn cười nhạt nhìn gã trước mắt, tự tại nói như chuyện không đáng kể:

- Chó ngoan không cản đường! Ta muốn làm gì là việc của ta! Bản công tử đi câu dẫn mỹ nhân còn cần ngươi chõ mõm vào ý kiến hay sao?

Tên kia thoáng chốc giận tím mặt, nhưng sau đó lại nhanh chóng trở lại bình thường, khiến Lâm Hàn thầm hô: “Lợi hại”. Hắn làm như không có chuyện gì, búng một quả pháo nhỏ lên trời, dửng dưng nói với trung niên kia:

- Văn thư tiên sinh! Hiện tại vệ đội thành Trạch Thủy sắp tới, chờ họ kiểm tra hoàn tất là chúng ta có thể khởi hành rồi! Nhanh chóng đăng ký nốt cho những công tử kia thôi!

Người trung niên đảo đảo tròng mắt, thoáng chốc đã hiểu được thanh niên đang nghĩ gì. Chẳng phải là kéo dài thời gian, chờ vệ đội của thành chủ tới, xách cổ Lâm Hàn đi hay sao? Nên nhớ Lâm Hàn đã bị trục xuất khỏi thành Trạch Thủy, không cần biết hắn lẻn vào bằng cách nào, nhưng chỉ chờ vệ đội đến, mọi việc sẽ ngay lập tức được giải quyết trong êm thấm!

Cứ như vậy, thanh niên cười tà đứng chắn nơi đó, không cho Lâm Hàn tiến lên một bước. Lâm Hàn cũng buồn bực. Mặc dù hắn không sợ đám người này, ngay cả vệ đội kia cũng chẳng ăn thua. Nhưng nháo sự bây giờ là rất không sáng suốt, làm không khéo còn bị tên văn thư kia kiếm cớ hủy tư cách, vậy chẳng phải là hỏng bét hay sao?

- Tránh ra! Đừng để ta phải động thủ với ngươi!

Lâm Hàn nhàn nhạt nói! Lần tuyển chọn này ngược lại cũng có luật loại bỏ tự nhiên. Có nghĩa, nếu ngươi ngứa mắt tên nào đó, có thể trực tiếp ném hắn ra khỏi thuyền, tương đương bị hủy tư cách. Đây cũng là một cách sàng lọc tu vi do Võ Đạo Môn đưa ra.

- Ngươi đánh a! Đánh thử xem? Chưa nói ngươi chỉ là con rệp chân mềm! Cho dù ngươi có đánh bại ta, ngươi nghĩ rằng ngươi có thể sống yên ổn trên con tàu này hay sao?

Thanh niên kia không lùi một bước, chỉ cười lạnh nhìn Lâm Hàn. Hắn không tin con rệp chân mềm này có thể làm gì được mình.

Lâm Hàn cũng nhíu mày lại. Hắn vừa nói ra câu kia, trên tàu đã có hơn mười luồng khí tức rục rịch, có thể còn nhiều hơn nữa. Mỗi tên đều rất mạnh, kẻ mạnh nhất đã là Võ Đế cấp năm. Lâm Hàn không sợ bọn hắn, nhưng nháo sự ngay trước giờ xuất phát cũng không phải việc sáng suốt. Trong thành này còn có người nhà của Đoàn Tiến Hàn đích thực đây, nháo lên để bại lộ việc giả mạo thì...

Ngay lúc giương cung bạt kiếm, chiến đấu có thể bùng nổ bất cứ lúc nào, một giọng nói thanh thúy như bách linh vang lên, xóa tan toàn bộ không khí căng thẳng này:

- Thôi nào! Mọi người cũng không cần căng thẳng mà! Nếu mọi người không hòa hợp được với nhau, vậy thì một người sang thuyền nhỏ của cha con ta đi! Đúng lúc bọn ta cũng đang thiếu một hoa tiêu định hướng! Vậy có được không?

Toàn trường thoáng chốc bị đánh động, đồng loạt quay lại nhìn chằm chằm thiếu nữ vừa lên tiếng, khiến nàng sợ hãi lui lại một bước, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi hồng lên, cái môi nhỏ bĩu ra, có vẻ cực kỳ oan ức.

Thiếu nữ thực sự rất trẻ tuổi, đúng tuổi xuân thì mười tám đôi mươi, trên người mang theo khí tức thanh xuân rực rỡ, lại có chút gì đó cổ quái tinh linh. Thần sắc nghịch ngợm được biểu lộ rõ ràng trên khuôn mặt xinh đẹp thanh tú, càng làm người ta nhìn mà trìu mến. Không ít nam tính nơi đây đã lộ ra vẻ mặt thèm thuồng, rước lấy sự khinh bỉ của mỹ nhân, nhưng cái phong tình khi bĩu môi khinh bỉ của nàng cũng khiến không ít con tim bị đốn ngã.

Đây là một mỹ nhân hiếm có. Mặc dù nàng chỉ mặc một chiếc quần thụng, trên người là áo sơ mi trắng và khoác thêm chiếc áo không tay bên ngoài, nhìn qua cũng có chút anh khí của nữ tử sông nước, nhưng nụ cười rạng rỡ trên môi nàng khác nào ánh dương quang, lại mang theo chút khí tức ôn nhu dịu hiền, khiến không ít kẻ đã động tâm rục rịch.

Nàng nhẹ nhàng nghiêng đầu, chiếc đuôi ngựa sau tóc hơi vung vẩy, vẻ mặt nghi hoặc đáng yêu hỏi:

- Sao? Các ngươi không đồng ý hả?

- Được! Được! Ta đồng ý!

Lâm Hàn gật đầu như gà mổ thóc đồng ý! Hiện tại hắn đang trong tình huống khó xử, cô bé này tự dưng nhảy ra giải vây, thực sự làm hắn cảm động đến rơi nước mắt. Không đồng ý bây giờ thì bao giờ.

Văn thư trung niên thoáng chốc đổ mồ hôi:

- Bách Linh! Đừng có làm rộn, tên này...

Hắn mới nói được một nửa, Lâm Hàn đã đột nhiên trừng mắt nhìn lại, một luồng sát khí khủng bố lan tới, toàn bộ áp lên người gã. Khí thế khủng bố khiến văn thư thoáng chốc đổ mồ hôi lạnh, đứng trơ ra đó không biết phải nói gì, mặc cho sát khí này chỉ thoáng qua một tích tắc rồi biến mất.

Bách Linh dường như không nhận ra điều gì lạ thường, chỉ nghiêng đầu nghi hoặc nhìn Lâm Hàn:

- Ngươi hả? Đại ca ca, nhìn ngươi gầy gò ốm yếu, hư nhược như vậy có làm được hoa tiêu không đó?

Lâm Hàn cười cười nói:

- Có được hay không chẳng phải thử sẽ biết sao? Nếu không được, muội ném ta xuống sông cũng không muộn mà, phải không?

Móa!

Thằng khốn nạn! Lời mập mờ thoáng chốc khiến cô nương nhà người ta đỏ bừng mặt rồi kìa!

Không thiếu nam tính trên chiếc thuyền to phẫn hận nhìn Lâm Hàn, trong lòng hô to cầm thú, nhưng thoáng chốc cũng không dám biểu thị cái gì. Bọn họ đến đây là vì thử thời vận với tâm ý của Thiên Tuyết tiên tử, tên nào mà cha luôn mồm nói đã ngưỡng mộ Thiên Tuyết tiên tử từ mười vạn năm nay, hiện giờ lại công khai dây dưa với cô gái khác thì đúng là chẳng ra gì. Mặc dù cô nương Bách Linh này cũng thủy nộn ngọt ngào vô cùng, nhưng... đáng tiếc a!

Lâm Hàn nhanh chóng đi theo Bách Linh, mặc kệ văn thư đứng đằng kia ngơ ngác. Lâm Hàn đi đằng sau nàng, thỉnh thoảng lại thấy cô nương này quay đầu lại liếc liếc nhìn hắn hai cái, trên môi còn nở nụ cười cổ quái tươi roi rói, khiến hắn âm thầm đổ mồ hôi ròng ròng, vô cùng tự kỷ thầm nghĩ:

- Không phải lại mắc vận đào hoa a? Không được! Ka đã thề non hẹn biển với đại tỷ tóc tím, tuyệt đối không thể vi phạm!

Âm thầm hô hoán xong, hắn lại đột nhiên bật cười tự giễu, mình cũng là tự kỷ quá mức rồi đi. Móa, móa, tỉnh lại đi người đẹp ơi!

Lâm Hàn cứ như vậy theo nàng lên một chiếc thuyền nhỏ bằng một phần mười thuyền kia, chỗ đặc biệt là ở cột buồm cao chót vót như chọc thủng mây xanh. Vừa lên thuyền, Bách Linh đã cao giọng hô hoán, thủy thủ trên thuyền nhanh chóng căng buồm bắt đầu hành trình thuận dòng ra khơi!