Nhưng nghĩ kỹ lại, Lâm Hàn lại đột nhiên cảm thấy, nhiệm vụ cắm tháp nhẫn thuật kể ra cũng không có khó như mình nghĩ. Ít ra, Lâm Hàn có thể khẳng định, không ít người, không ít thế lực cũng đã động tâm với nhẫn thuật của mình. Đối với các thế lực lớn, nếu Lâm Hàn thuyết phục được họ, bày ra được điểm lợi của việc nhẫn thuật truyền bá, chắc chắn là họ sẽ có thể đồng ý.
Ví như học viện Cửu Long, ở đây là dễ dàng nhất, Lâm Hàn có quan hệ, năng lực và sức mạnh của hắn tới đâu thì mọi người cũng biết rõ nhất. Nếu biết hắn muốn tuyên truyền nhẫn thuật, học viện chưa chắc đã phản đối, bởi thêm một nhánh tu luyện, đồng nghĩa với chương trình giáo dục của học viện lại càng phong phú, càng lợi dụng được “tài nguyên người” vốn bị lãng phí rất nhiều vì không đủ thiên phú luyện võ đạo hay ma pháp ngoài kia.
Tương tự với Thần Tướng Chiến Quốc, nhẫn giả có năng lực ám sát rất mạnh, rất lợi cho bọn họ trên chiến trường, khả năng quỷ bí khó đoán, chắc chắn sẽ được cao tầng quốc gia này chú ý. Chỉ là, nghe nói Thần Tướng Chiến Quốc cũng là nơi tồn tại nhiều thế lực ngầm và tổ chức sát thủ nhất, qua mặt được bọn yêu ma quỷ quái này kể ra cũng không dễ như vậy!
Tà tông sao? Khó hơn hai thế lực kia, nhưng không phải là không có cách. Thế lực này là ngư long hỗn tạp nhất, gia nhập vào cũng không khó. Sau đó có thể từ từ tính cách để chiếm được uy tín hay quyền lợi, ngược lại nhẫn thuật sử dụng cũng không khiến họ kiêng kỵ cái gì, cố gắng giành được Hiệu Lệnh Ấn sau đó sẽ tính tiếp.
Rừng rậm Táng Hồn... đây hoàn toàn là thế lực để cung cấp nhẫn thú! Điểm lợi mà họ nhận được là nhẫn thú qua đào tạo sẽ mở linh trí cực sớm, thậm chí chưa hóa hình, tu vi thấp kém cũng có thể biết suy nghĩ và nói chuyện giao tiếp! Nhờ có linh trí sớm như vậy, bọn ma thú có thể sớm tu luyện công pháp truyền thừa, tu vi tăng tiến,... kể ra cũng vẫn có cửa!
Nhưng còn ba thế lực còn lại... Lâm Hàn hơi đau đầu, nhẫn thuật tuyên truyền ở ba nơi này đúng là đã khó còn khó hơn. Có lẽ... chỉ còn cách giả mạo mà thôi!
Võ đạo môn chỉ tôn sùng võ đạo, bảo họ đồng ý nhẫn thuật được truyền bá trong thế lực của mình...
Công hội ma pháp cũng thế, là thế lực tôn sùng ma pháp theo một cách cực đoan!
Còn Thiên Thần Giáo Đình sao? Mẹ kiếp tất cả đều là một lũ cuồng tín, chỉ dựa vào sùng bái thần minh đổi lấy sức mạnh, tu luyện đối với họ gần như là không cần thiết! Thế lực này mới đúng là khó nhằn, khó xơi, khó thực hiện nhất a!
...
Hơn nữa, nói đi cũng phải nói lại, nếu so với võ đạo hay ma pháp, tiến cảnh của nhẫn giả phải nói là nhanh đến cùng cực! Ở cái tuổi phát triển cao tốc, cũng là tuổi dậy thì, tiến cảnh của một Ninja phải nói là thần tốc, nếu thiên phú không phải quá kém, việc trở thành Thượng Nhẫn, thậm chí là Tinh Anh Thượng Nhẫn cũng không phải là chuyện xa vời. Thậm chí, đạt đến Ảnh Nhẫn ở cái tuổi dưới ba mươi cũng không phải là con số ít.
So sánh đại lục Ma Võ với thế giới Naruto, vậy thì đại lục Ma Võ phải lớn hơn vô số lần, ấy vậy mà số lượng thiên tài đạt cấp Thánh khi còn trẻ cũng chỉ miễn cưỡng hơn thế giới Naruto vài lần mà thôi! Như thế đã đủ biết tiến cảnh của nhẫn giả như thế nào rồi.
Nhưng, tu luyện nhẫn thuật lại có một nhược điểm trí mạng, cũng làm giá trị của nó sụt giảm mạnh so với Võ giả, ma pháp sư!
Không thể trường thọ!
Dù là Ảnh Nhẫn như Hokage đệ tam Sarutobi Hiruzen, trẻ tuổi oai phong bát diện thế nào, chẳng phải tuổi già vẫn chỉ là một ông lão lọm khọm, sức lực suy giảm thảm thương hay sao? Nếu không phải kinh nghiệm và tu vi bản thân lão quá mạnh, có lẽ đến Ảnh Nhẫn lão cũng không đạt được đến ở tuổi già như thế.
Và cũng vì cái lý do tuổi thọ như thế mà nhiều thiên tài đạt đến Ảnh nhẫn khi còn trẻ, nhưng cả đời cũng khó mà với tới được tu vi trong truyền thuyết: Thần nhẫn! Đó cũng là lý do mà so với đại lục Ma Võ có đến sáu bảy mươi vị Thần cấp này, thế giới Naruto chỉ có vài Thần Nhẫn ít ỏi là Hashirama và Madara, Naruto và Sasuke miễn cưỡng tính vào,... còn những nhân vật đẳng cấp tiên nhân thì không nói đến, bởi họ không phải Ninja, họ là huyền thoại!
...
- Mặc kệ đi, ngược lại đó là việc của hệ thống, cũng chẳng liên quan gì đến ta! Nhược điểm này có lẽ sau năm mươi năm nữa mới phát giác, đến lúc đó một là ta đã thành công, hai là ta đã thất bại, tan thành tro bụi, việc nhẫn giả phức tạp này thì còn liên quan quái gì đến ta nữa?
Lâm Hàn rất vô lương lẩm bẩm một câu, sau đó dứt khoát ngồi dậy, mặc quần áo hoàn chỉnh. Quan sát căn phòng rộng rãi này, Lâm Hàn thầm gật nhẹ đầu, bắt đầu chầm chậm tập luyện Nhu Quyền.
Trước đây đều là tập luyện trong không gian thôi diễn, các kỹ năng và độ thuần thục đều được Lâm Hàn nắm giữ đến mức có hỏa hầu, nhưng hiện tại thân thể này có phần chưa quen thuộc lắm, cơ bắp nằm lâu ngày nên cũng có phần hơi khô héo, không thích hợp hoạt động quá mạnh. Lâm Hàn lựa chọn tập luyện nhu quyền nhẹ nhàng trước cũng là vì lý do này.
Âm thầm cảm nhận luồng chakra lưu động trong thân thể, Lâm Hàn dần dần lấy lại cảm giác khoan khoái. Theo mỗi một quyền, một chưởng đánh ra, chakra trong cơ thể lại thuận lợi thêm một chút, dần dần đã có thể khống chế chạy đến từng lỗ chân lông, theo đó phát ra ngoài, đạt đến mức chakra trải rộng toàn bộ thân thể.
- Hây!
Một tiếng quát khẽ truyền đến từ phía sau, Lâm Hàn thoáng chốc đã mở ra công năng của Byakugan, mắt hắn vẫn là một màu đen nhánh, nhưng hai bên khóe mắt đã nổi lên những đường gân guốc đầy dữ tợn. Thoáng chốc Lâm Hàn đã nhìn bao quát toàn bộ 360 độ xung quanh mình, thân hình một cô gái yểu điệu đang đâm tới, kiếm chiêu lăng lệ ác liệt, mang theo kình khí thanh thoát mà ngưng tụ, không có một chút khí thế nào ra ngoài. Kiếm khí nhìn như bình thường, có thể khiến kẻ kém cỏi khịt mũi coi khinh, nhưng lại có thể khiến cao thủ biết hàng kinh hồn táng đảm!
Nhưng trong mắt Lâm Hàn lại không hề có coi khinh, cũng không hề có vẻ gì là sợ hãi.
Trong mắt hắn, chỉ có một người bị nhìn xuyên thấu toàn bộ kinh mạch, đường chân khí vận chuyển toàn bộ lọt vào trong mắt hắn. Chân khí của người kia hiện tại đang vận chuyển bao bọc toàn thân, nhìn như cực kỳ hoàn mỹ, nhưng ở vị trí giữa hai huyệt xích trạch và khúc trạch trên nếp gấp khuỷu tay lại có chân khí cực kỳ mong manh, dường như chỉ là một mối liên hệ rất nhỏ bé để liên kết toàn bộ hệ thống chân khí vậy.
Đó... chính là nhược điểm sao?
Không chút do dự, Lâm Hàn vận chuyển nhu quyền, chakra bao bọc ngón trỏ và ngón giữa, cánh tay như linh xà uốn lượn, vòng qua kiếm chiêu của người kia, bất chấp việc mũi kiếm có thể xuyên thấu thân thể mình.
Người kia hơi kinh ngạc, nhưng bất giác cảm thấy cả cánh tay tê rần, chân khí dồn vào kiếm chiêu cũng hoàn toàn bị gián đoạn, thanh kiếm bén nhọn trên tay cũng rơi xuống. Nhưng cô gái này cũng không phải là tay mơ, thoáng chốc đã đánh bật chakra của Lâm Hàn, khiến chân khí hoạt động bình thường trở lại.
Một luồng kiếm khí còn bén nhọn hơn cả vừa rồi đột ngột tích tụ trên đầu ngón tay, theo cánh tay ngọc của nàng xuyên tới, chỉ trong tích tắc nữa thôi, ngón tay của nàng sẽ chạm tới mi tâm Lâm Hàn, kiếm khí cũng theo đó mà xuyên thấu não bộ của hắn.
Lâm Hàn chợt nở nụ cười nhạt, thuật thuấn thân nhanh chóng phát động, nhanh như chớp tránh ra, xuất hiện cách đó bốn năm mét, khuôn mặt cười hì hì chắp tay nói:
- Kính chào Uy Thanh Liên tiền bối! Cảm tạ tiền bối hạ thủ lưu tình, vãn bối không dám đắc tội!
Người đến chính là Uy Thanh Liên, cường giả cấp thần của Uy gia, cũng là nữ thần vĩnh hằng trong lòng lão già Lâm Chấn Sơn kia!
Uy Thanh Liên cắn răng, tức giận nhìn Lâm Hàn. Thấy hắn đã tranh trước nói mình hạ thủ lưu tình, nàng cũng không tiện lấy lớn ép nhỏ, chỉ có thể căm giận nhìn hắn, nghiến răng nghiến lợi gầm gừ:
- Nói! Ngươi tỉnh lại từ lúc nào? Ngươi đã làm gì đại tiểu thư rồi? Hả?
Ách!
Lâm Hàn cứng họng!
Xấu hổ gãi gãi đầu, hắn cũng chỉ đành ngượng ngùng nói:
- Cái này... tiền bối! Chúng ta... chúng ta đã...
- Khốn nạn! Dâm tặc đáng chết! Ta ngàn đề vạn phòng cũng không ngờ lại đi lơ là vào lúc này! Đại tiểu thư a! Ta có lỗi với ngài! Chỉ có thể diệt trừ đi căn nguyên tội ác kia mới có thể...
Uy Thanh Liên chửi ầm lên, sau đó lại thở dài hối hận, khuôn mặt cũng trở nên đằng đằng sát khí, kiếm trên tay rung lên bần bật, khiến Lâm Hàn trực tiếp đổ mồ hôi lạnh, chân lùi về phía sau, liên tục xua tay định giải thích!
- Thanh Liên! Đủ rồi!
Đúng lúc này, Lê Ân Tĩnh cũng mang theo một chiếc cập lồng quay lại, gấp gáp nói với Uy Thanh Liên! Người đàn bà này vừa nghe thấy giọng nàng, ngay lập tức như quả bóng xì hơi, bất đắc dĩ hành lễ:
- Đại tiểu thư!
Lê Ân Tĩnh thở phào một hơi, sau đó nhẹ nhàng nói với Uy Thanh Liên:
- Ta biết! Trước đó... “ta” trước kia đã dặn dò ngươi, nếu hắn không vượt qua ta thì không thể làm càn. Nếu hắn dùng bất cứ thủ đoạn gì đạt tới, ngươi cũng phải xử lý hắn, đúng không?
Lê Ân Tĩnh cũng biết lời dặn dò của Altar với Uy Thanh Liên, lời dặn dò này cũng khiến nàng khá là bất đắc dĩ, cô nàng này... sắp tan biến còn cố mà chơi khăm Lâm Hàn một lần.
- Đại tiểu thư! Vậy tại sao ngài còn...
Uy Thanh Liên rất là tiếc hận nói! Sống lâu như vậy, nàng làm sao mà không biết đại tiểu thư đã nếm mùi hồng trần rồi đây? Hơn nữa vừa rồi còn như hồn vía lên mây, đến cả việc Uy Thanh Liên ở gần đó thấy nàng cũng không chú ý! Hơn nữa, thần thái của đại tiểu thư tuy mang theo chút giận, nhưng hoàn toàn là giận dỗi, nhiều hơn là vui thích hoan hỉ, cũng chẳng có gì tiêu cực! Uy Thanh Liên tự nhận rất hiểu đại tiểu thư, mấy năm nay nàng vẫn một lòng một dạ vì Lâm Hàn, không tiếp xúc với bất cứ đàn ông nào khả nghi, hiện giờ lại như vậy... chỉ có thể là tên khốn kia đã tỉnh lại!
- Thứ nhất! Đó là ta tự nguyện!
Lê Ân Tĩnh nghiêm túc nói:
- Thứ hai! Trước đó hắn đã từng vượt qua ta! Hắn đã đánh bại được ma tướng mà vẫn còn sống, trong khi ta có khi mất mạng cũng không làm gì được! Điều kiện trước đó đã vượt qua, có gì mà không thể?
- Nhưng... Đại tiểu thư! Với tu vi hiện giờ của tiểu thư, có thể dễ dàng đánh bại ma tướng lúc trước! Hắn là cái thá gì? Hắn không xứng với...
- Đủ rồi!
Lê Ân Tĩnh nghiêm giọng quát:
- Ta nói được là được! Còn tới Uy Thanh Liên ngươi ý kiến sao? Điều kiện là ta đưa ra, ta thậm chí có thể hủy bỏ bất cứ lúc nào! Đừng nói đến việc ta thừa nhận hắn đã làm được! Bao nhiêu lâu nay ngươi quan tâm chăm sóc ta, ta rất cảm kích, nhưng việc chung thân của ta vẫn phải do ta quyết định! Dù là ai muốn can thiệp cũng không được, dù là ngươi Uy gia, hay kể cả Altar William cũng không được!
Nghe Lê Ân Tĩnh không chút khách khí nói như vậy, Uy Thanh Liên cũng chỉ đành thở dài một hơi. Cúi đầu trầm mặc không nói! Nàng cuối cùng cũng hiểu, đại tiểu thư giờ đây đã thực sự trưởng thành rồi, thực sự đủ mạnh rồi, nàng... cũng không còn nghĩa vụ phải suy nghĩ và giám hộ cho đại tiểu thư nữa! Nghĩ lại, Uy Thanh Liên cũng có cảm giác thất lạc và đả kích không nhẹ, đại tiểu thư không cần ta nữa rồi a...
Mấy ngàn năm trước, Uy Thanh Liên vẫn chỉ là con nha đầu hiếu động không hiểu chuyện, chính đại tiểu thư đã nhìn trúng nàng, cho nàng hầu cận, truyền thụ cho nàng tất cả bí tịch cao cấp nhất, chỉ dạy và huấn luyện nàng.
Còn nhớ đó là lần chuyển kiếp đầu tiên của đại tiểu thư, hoàn toàn mang theo đầy đủ ký ức và nhân cách của mình. Nàng trực tiếp chứng kiến mối tình si của đại tiểu thư với lão tổ, trực tiếp chứng kiến vẻ đau khổ tuyệt vọng ẩn sâu sau lớp vỏ bọc mạnh mẽ của đại tiểu thư. Cũng vì vậy, nàng cũng dần trở nên ác cảm với đàn ông, nhất là những kẻ đã có vợ mà vẫn còn lén lút quyến rũ người khác, điển hình chính là lão già Lâm Chấn Sơn, đó là lý do mà mấy ngàn năm trôi qua, nàng vẫn không thể chấp nhận lão.
Sau này, đại tiểu thư vì vứt bỏ nhân cách cũ, vứt bỏ tình cảm và ký ức đau khổ kia mà lựa chọn chuyển kiếp luân hồi. Nhờ nàng chăm sóc đại tiểu thư sau mỗi lần chuyển kiếp! Uy Thanh Liên không chút do dự đồng ý!
Hàng trăm kiếp tái thế, đại tiểu thư vẫn bộp chộp, đa tình, dám yêu dám hận như vậy, nhưng chính vì cái đầu nóng ít suy nghĩ thấu đáo của nàng mà đại tiểu thư rất dễ rơi vào bể tình, và lần nào cũng bị lừa gạt thảm hại. Nếu không phải có Uy Thanh Liên bảo hộ, đại tiểu thư đã bị làm bẩn không biết bao nhiêu lần rồi.
Đến kiếp này, đại tiểu thư mới chính thức trở lại, là đại tiểu thư hoàn chỉnh mà nàng đã chờ đợi mấy ngàn năm. Nhưng vẫn như lúc trước, nàng lại dễ dàng rơi vào bể tình, hơn nữa lại là một kẻ đã có người khác, còn một mực nói rằng chung thủy với người cũ! Nhớ đến lão tổ Uy Tứ Hải, nhớ đến Lâm Chấn Sơn, trong lòng nàng cực kỳ bất mãn. Nhưng lại ngại đại tiểu thư nên không dám nói nhiều, chỉ chờ đợi ngày hắn lòi đuôi cáo, nàng sẽ cho hắn chờ đợi đả kích nặng nề nhất!
Nhưng... còn chưa đợi đến ngày đó, đại tiểu thư đã bị người ta nhanh tay hái mất, bảo nàng làm sao không kích động, không tức giận đây?
Đột nhiên, Uy Thanh Liên cảm thấy lòng bàn tay ấm áp, ngẩng đầu lên, Lê Ân Tĩnh hơi áy náy nhìn nàng, nhẹ nhàng nói:
- Xin lỗi!
Trong lòng Uy Thanh Liên run lên, mặc dù lời nói xin lỗi rất chân thành, nhưng trong mắt đại tiểu thư lại tràn ngập kiên định và vô hối. Uy Thanh Liên biết, đại tiểu thư đã quyết rồi. Ván cũng đã đóng thuyền, nàng còn có thể làm gì đây?
Hung tợn quay lại nhìn Lâm Hàn, Uy Thanh Liên nặng nề uy hiếp:
- Tiểu tử, đại tiểu thư đã nguyện ý, ta cũng không tiện nói gì thêm! Nhưng nếu để cho ta biết ngươi phụ lòng đại tiểu thư, cẩn thận ta tháo ngươi ra làm tám mảnh, vứt cho chó ăn!
- Dạ dạ! Tiền bối dạy bảo phải! Vãn bối nguyện ý lĩnh giáo! Lâm Hàn gật đầu lia lịa, không ngừng đảm bảo!
Uy Thanh Liên gật đầu, khuôn mặt vẫn tràn ngập không cam lòng, Lê Ân Tĩnh lúc này bồi thêm một câu:
- Nhớ! Việc Lâm Hàn tỉnh lại không được truyền ra bên ngoài! Việc này chỉ có ba người chúng ta biết thôi!
- Nhưng...
Uy Thanh Liên kinh ngạc, chần chừ nói.
- Còn nhưng cái gì?
Lê Ân Tĩnh nhíu mày khó hiểu.
- Nhưng nàng đã nói cho ta rồi!
Giọng nói trầm thấp vang lên, một thân hình cao gầy tiến vào, hai mắt tỏa sáng nhìn Lâm Hàn, không che giấu chút nào sự tán thưởng và đắc ý!