Cấm chú!
Thái Dương Thiên Hàng!
Cấm chú hoàn thành, quả cầu lửa kia bùng lên ánh sáng mạnh mẽ, giấu bên trong là năng lượng hủy diệt khiến cường giả cấp Thần cũng phải kiêng kỵ! Cấm chú đó chất chứa toàn bộ sức mạnh của Lê Ân Tĩnh, uy lực thậm chí không thua một Thánh giả cấp tám cấp chín tự bạo. Uy lực của cấm chú này ít nhất đủ để hủy diệt cả khu hồ phía Đông thành Cửu Long, tức là hơn một ngàn dặm!
Sức mạnh đó... có lẽ đến bom vĩ thú cũng phải ngả mũ chào thua!
Ực!
Lâm Hàn nuốt một ngụm nước miếng, nhanh lẹ chạy vòng qua khu vực của Ma tướng, chạy tới bên Lê Ân Tĩnh. Hắn biết, đó là cấm chú của nàng, chỉ có đứng bên cạnh nàng mới là an toàn nhất!
Oành!
Tròng mắt Lâm Hàn co rút lại.
Cấm chú kia... vậy mà sinh sinh bị chặn đứng lại!
Quả cầu lửa lao đến, mang theo lực xoay tròn cực kỳ khủng khiếp, dường như không có bất cứ thứ gì có thể ngăn cản bước tiến của nó! Vậy mà Ma Tướng kia, trong đám khói bụi còn sót lại từ chiêu thức của Lâm Hàn, hắn mạnh mẽ đứng dậy, thân hình hoàn toàn biến đổi, trở thành một con quái vật khổng lồ, cao tới hơn ba mươi mét!
Quái vật này có cái cổ dài, khuôn mặt dữ tợn, hai bên má còn có mang ngạnh ra giống như hai cái tai kéo màng vậy, răng lởm chởm, không hề có môi, nước dãi đầy mùi máu tanh phả ra khiến Lâm Hàn gần đó cũng cảm thấy khó ngửi, đáng chú ý nhất là trên trán có có một cái sừng cong vút, hình dạng giống hệt thanh ma đao mà ma tướng vừa cầm.
Thân hình khổng lồ của nó có phần giống với cự long phương tây, thực ra khá giống mấy loài bò sát, nhưng không hề có vảy, mà thay vào đó là những loại gai góc tua tủa như bàn chông, tứ chi chắc khỏe đầy lực lượng dũng mãnh, giống như có thê xé nát mọi thứ mà nó gặp phải vậy!
Nhưng... quan trọng nhất!
Đó là lớp ma khí đang che chắn toàn bộ thân thể quái vật!
Đó mới là điều Lâm Hàn kinh hãi nhất!
Là lớp ma khí hộ thể mang theo thái cực đạo của Lã Thiên Thanh! Trên đó tràn ngập những đồ án thái cực âm dương song ngư, chúng liên tục xoay tròn mạnh mẽ, không ngờ lại có thể mượn lực xoay của thái dương cấm chú, muốn tá nó sang chỗ phong ấn yếu ớt nhất, mượn sức mạnh đó hủy diệt phong ấn này!
Khốn kiếp!
Không ngờ lại nhanh như vậy, không những xâm chiếm được thân thể, mà ngay cả kiến thức và đạo của Lã Thiên Thanh cũng bắt đầu bị xâm chiếm! Thái cực đạo... phòng ngự gần như là vô địch! Lại thêm nguồn ma khí càng ngày càng mạnh mẽ của ma tướng, thậm chí thái cực đạo này còn mạnh mẽ hơn nhiều so với Lã Thiên Thanh sử dụng!
Không được!
Mộc Độn – Mộc Nhân Thuật!
Lúc này, cánh tay của Lâm Hàn cũng đã mọc ra hoàn thiện, hắn cuống cuồng kết ấn, triệu hồi Mộc Nhân ra!
Mộc nhân há miệng gầm lên, thân hình súc thế bật mạnh về phía quái vật, quyền đầu phát ra ánh sáng xanh lam hùng dũng. Quái lực quyền không chút do dự nện về phía ma khí hộ thể của quái vật.
Roành!
Mộc nhân lảo đảo suýt nữa thì ngã, Lâm Hàn cảm thụ cũng sâu sắc không kém, hắn có thể thấy được, một quyền của Mộc nhân giống như nện lên bị bông, dù dùng sức mạnh đến mấy cũng không gây tổn thương được cho đối thủ. Hơn nữa, cũng vì thế mà quái lực quyền của mộc nhân bị lỡ đà, chakra bộc phát tiêu hao hết, khiến một quyền này đến sau cùng gần như chẳng còn mấy sức lực!
Đứng trên đầu Mộc Nhân, Lâm Hàn điên cuồng vận chuyển chakra, thông qua ấn Tỵ trên tay phát động.
Mộc Độn – Thụ giới vĩnh táng!
Cây rừng vốn đã bị phá tan hoang trong phút chốc bùng nổ, từng gốc gây thô to lúc này nhanh chóng như dây leo, mọc bám lên ma khí của quái vật, sinh cơ bùng phát, chúng tham lam hút lấy năng lượng của ma khí, làm suy yếu lớp màng kia. Mộc nhân cũng không chịu thua kém, liên tục đấm lên lớp ma khí kia, hắn dứt khoát bỏ qua quái lực quyền, chỉ sử dụng lực lượng thuần túy vốn dĩ đã cực kỳ khủng bố của mộc nhân.
Roạc!
Trong ánh mắt mừng rỡ của Lâm Hàn! Lớp ma khí hộ thể gần như vô địch của quái vật dần dần suy yếu, qua từng quyền từng quyền của mộc nhân, không ngờ cuối cùng lại có thể xé rách được lớp ma khí đó, dù chỉ là một vết rất nhỏ mà thôi!
- Khốn kiếp!
Quái vật đột nhiên gầm lên giận dữ, đôi mắt đỏ ngầu tràn ngập sát khí nhìn về phía Lâm Hàn. Hắn đột nhiên từ bỏ việc điều chỉnh thái dương để phá phong ấn, chỉ tùy tiện hất một cái, toàn bộ cấm chú kinh khủng của Lê Ân Tĩnh đã bị hất bay lên trời. Qua hai giây, một tiếng nổ kinh thiên động địa phát ra, khiến phong ấn rung lên bần bật, như muốn toái phá! Khu vực một một trăm dặm quanh Long Châu Đài cũng rung lên bần bật như động đất cấp mười lăm, khu vực một ngàn dặm chim bay thú tán, hoảng sợ như tận thế đang tới gần!
Oành!
Quái vật hung dữ, thân thể to lớn tưởng như chậm chạp, không ngờ lại nhanh đến kinh khủng, thân hình xoay một vòng, cái đuôi to như cột đình súc toàn bộ lực lượng quất mạnh vào đầu mộc nhân, nói cho chính xác thì là Lâm Hàn đứng trên đó! Rất may, Lâm Hàn đã kịp thời nhảy lên né tránh, chỉ tội mộc nhân, dù nó rất mạnh và bền chắc, đầu không bị phá, nhưng thân hình cục mịch kia cũng bị nện bay ra xa hai ba dặm!
Thân hình khổng lồ của quái vật trong tích tắc đã biến mất, ma tướng một lần nữa xuất hiện, thân hình nhanh như tia chớp lao về phía Lê Ân Tĩnh, miệng cười điên cuồng:
- Ha ha ha... chịu chết đi! Một chiêu cấm chú kia đã rút toàn bộ sức mạnh của ngươi, ta xem ngươi còn chống trả bằng cách nào?
- Không!
Lâm Hàn đột nhiên gào lên điên cuồng. Một lần nữa, hắn không thể ngờ được hành động của ma tướng! Cứ nghĩ hắn sẽ tiếp tục công kích kẻ đang hết chỗ mượn lực như mình, nhưng không ngờ, người mà hắn nhằm vào lại là Lê Ân Tĩnh đang trong lúc suy yếu nhất!
Nhưng nghĩ lại, có lẽ cũng là hợp lý, Lê Ân Tĩnh có sức công phá khủng bố như vậy, ma tướng không lợi dụng lúc này tiêu diệt nàng, chẳng lẽ còn đợi nàng hồi phục rồi tiếp tục dùng cấm chú sao?
Đối diện với tử vong đang tới gần, trong đầu Lê Ân Tĩnh chợt trở nên bình lặng một cách lạ thường. Không có tạp niệm, không có sợ hãi, cảm xúc chỉ hời hợt giống như đang đợi một chuyện rất bình thường xảy ra.
Đây là lần thứ bao nhiêu rồi nhỉ? Chắc cũng phải đến vài trăm lần đón nhận tử vong, vài trăm kiếp làm người, với Lê Ân Tĩnh, chuyện này thực ra cũng chỉ tầm thường như thế mà thôi!
Chỉ là... kiếp này vẫn còn nhiều chuyện tiếc nuối quá!
Liếc qua Lâm Hàn nơi kia, nhìn thấy khuôn mặt lo lắng gấp gáp của hắn, không hiểu sao trong lòng nàng lại có cảm giác vui mừng nhàn nhạt! “Hắn... thực sự rất quan tâm tới mình mà! Biểu hiện trước đây cũng không phải giả dối, mình sắp chết rồi, biểu hiện của hắn lúc này mới là chân thực nhất!”
Chíu!
Tròng mắt Lê Ân Tĩnh mở lớn, Lâm Hàn mà nàng đang nhìn chằm chằm lúc này chỉ còn là một tia chớp màu trắng nhỏ xíu, hắn đã hoàn toàn biến mất!
Phập!
Phụt!
Âm thanh cắt phá xương thịt văng vẳng bên tai, một dòng máu tươi gay mũi phun tới, toàn bộ phun lên mặt nàng! Nhưng Lê Ân Tĩnh không hề có bất cứ cảm giác chán ghét nào, trong lòng nàng lúc này, có chăng chỉ là cảm giác kinh hãi... thậm chí là sợ!
- Cô nàng ngốc nghếch! Sao không tránh ra?
Giọng nói thều thào gắng gượng của hắn vang lên bên tai. Tròng mắt Lê Ân Tĩnh co rút lại, tinh thần lực cùng đấu khí vốn đã khô kiệt đột nhiên bùng phát. Cánh cung bên tay đột nhiên sáng lên rực rỡ, dài ra như một lưỡi đao khổng lồ hình thành từ hỏa diễm màu trắng. Ma tướng lé mắt nhìn, đột nhiên cười lạnh lui về phía sau, tránh khỏi một đao kinh diễm hoàn toàn hình thành từ táng thiên hỏa kia!
Không ngờ... không ngờ hỏa diễm lại dung hợp thành công vào lúc này!
- Đồ ngu! Cậu làm cái gì vậy hả? Cần gì phải làm vậy chứ? Anh... anh... đồ khốn nạn! Anh có biết là từ đầu đến cuối đều là anh lao vào chỗ chết không hả? Vốn dĩ ngay từ đầu chỉ cần em đơn độc chiến đấu là đủ rồi, một mình em là đủ rồi, biết không hả?
Lê Ân Tĩnh hoảng hốt đỡ lấy thân hình của Lâm Hàn! Trên ngực hắn lúc này là một vết thương sâu hoắm xuyên từ trước ra sau, như một cái hang nhìn mà rợn người!
Vết thương ấy bám đầy ma khí, khiến sinh cơ của Lâm Hàn nhất thời bị chặn lại, không thể tiến hành khôi phục. Đây là một kích súc thế của ma tướng, ma khí trên đó khủng bố biết dường nào, Lâm Hàn nhất thời đúng là thúc thủ vô sách, chỉ đành âm thầm cảm nhận đau đớn chạy dọc thân thể!
- Em... đi tìm chết! Anh... không muốn em chết! Hoặc là không muốn thấy em ích kỷ đi... khục... tìm chết một mình! Thế thôi! Khặc khặc...
Lâm Hàn nở một nụ cười cực kỳ khó coi, lời nói cũng thều thào ngắt quãng. Nhưng từng lời từng chữ lại như thấm vào ruột gan Lê Ân Tĩnh, khiến cõi lòng của nàng chợt trở nên mềm nhũn!
Lê Ân Tĩnh thích Lâm Hàn, đó là sự thực! Nhưng đối với nàng, sau khi đã hoàn thiện bản thân, dung hợp bản ngã và ký ức của Altar William, tình cảm đối với nàng thực ra không còn quan trọng như thế nữa. Đối với nàng, phong ấn quan trọng nhất, Uy gia, gia tộc mà nàng cùng anh trai kết nghĩa dựng lên đứng thứ hai, học viện Cửu Long đứng thứ ba, rồi thứ tư mới là tình cảm con gái nhẹ nhàng khiến con tim nàng rung động sau mấy ngàn năm luân hồi kia!
Đó cũng là lý do, nàng tình nguyện mạo hiểm, dù có luân hồi thêm lần nữa cũng không tiếc, tất cả chỉ là vì giành được lợi ích và vinh dự to lớn cho Uy gia, cho học viện. Thêm một lý do nữa, đó là nàng không muốn Lâm Hàn mạo hiểm tham gia trận chung kết, nhưng đó cũng chỉ là lý do xếp sau mà thôi!
Trong tâm trí của Lê Ân Tĩnh, luân hồi có lẽ nhẹ nhàng lắm! Trước đây, vì tìm được một bản ngã phù hợp, Altar đã phải tách bản ngã của mình ra, để từng kiếp từng kiếp tự trải nghiệm nhân sinh! Nhưng Lê Ân Tĩnh thì không cần, bản ngã của nàng hiện tại, nàng đã rất hài lòng rồi, nếu luân hồi, toàn bộ ký ức và bản ngã hiện tại sẽ được mang sang hậu kiếp! Mười mấy năm sau, nếu có duyên, có lẽ ta và hắn sẽ tiếp tục câu chuyện dang dở này...
Đó là tất cả những gì mà nàng nghĩ!
Lê Ân Tĩnh thực ra cũng là một cô gái khá mơ mộng, có lẽ, nàng còn mong chờ vào một tình cảm bền chắc qua mười mấy năm, giống như câu chuyện Dương Quá và Tiểu Long Nữ tên kia từng kể cho nàng. Nhưng tất cả... cũng chỉ là tưởng tượng tự an ủi của nàng mà thôi!
....
- Anh thật đúng là một tên ngốc nghếch! Nhưng... em lại đi yêu một tên ngốc như vậy!
Nhìn thật sâu vào đôi mắt kiên định của Lâm Hàn, Lê Ân Tĩnh nhẹ nhàng nói.
Lần đầu tiên, Lê Ân Tĩnh chính miệng nói ra, nàng yêu một người!
Trước đây, cùng lắm cũng chỉ là thích mà thôi! Thích thì rất đơn giản, có lẽ chỉ vừa nhìn cũng đã có thể thích nhau! Thích tính cách, thích phong thái, thích dung mạo, thích giọng nói, giọng ca... tất cả đều là thích! Nhưng yêu, lại là một khái niệm khác.
Đối với Lê Ân Tĩnh, một khi hắn sẵn sàng hi sinh cho nàng, không cần báo đáp, đó là từ thích đã chuyển sang yêu! Lâm Hàn trước đó không hề nói dối, hắn thực sự yêu nàng! Hiện tại, nàng cũng có thể sẵn sàng hi sinh cho hắn, hi sinh tất cả cho hắn, có nghĩa, nàng đã thực sự yêu hắn mất rồi!
- Anh... hãy sống cho thật tốt! Mười lăm năm... không, năm năm sau, hãy cố mà tìm thấy em, nuôi em lớn rồi muốn làm gì thì làm. Không cần phải như bây giờ, lúc nào cũng căng thẳng chăm chăm vượt qua em làm gì!
Lê Ân Tĩnh ôn nhu vuốt ve gò má hắn, khí thế trên người càng ngày càng dâng cao. Nàng đã quyết tâm liều mạng, tự bạo tinh thần thức hải, tự bạo đấu khí chi nguyên, bùng phát thực lực trong khoảng thời gian ngắn. Ít nhất, như vậy còn có một chút cơ hội sống còn dành cho Lâm Hàn! Trong tình huống này, nếu nàng không làm vậy, có lẽ kết cục sẽ chỉ là cả hai cùng chết mà thôi!