Lâm Hàn vẫn từ tốn cưỡi ngựa (thực ra là độc giác thú) về nhà, trong đầu trầm tư, sắp tới nên cư xử thế nào.

Chợt, hắn nghe thấy một tiếng xé gió vun vút tập kích sau lưng mình. Khẽ cau mày, Lâm Hàn nhẹ nhàng lách mình, tránh ra khỏi chiêu thức ấy.

Nửa giây sau, vị trí của Lâm Hàn đã bị một nắm đấm chiếm giữ, dư lực không hề giảm, bay vút về phía trước thêm một mét rồi mới khựng lại. Thân hình của người kia cũng bại lộ.

Đây là một người thiếu niên mặc trường bào đen, trên tay còn cầm trường kiếm, tóc cột thành búi như cái bánh bao, nhìn qua cũng khá là có phong độ hiệp khách. Hắn có dung mạo rất tuấn tú, nhưng không kém phần nam tính, dưới cằm cũng đã lởm chởm vài cọng râu, trông hơi “bụi” một chút.

Lâm Hàn hơi cau mày, hắn thấy khuôn mặt này rất quen, mà còn không phải quen bình thường.

Nhưng nhất thời lại không nghĩ ra được, Lâm Hàn bắt đầu lùng sục trong ký ức của tên “nho sinh” ngày trước. Nhưng đối phương dường như không muốn bỏ qua như vậy, qua một thoáng kinh ngạc, hắn ngay lập tức đã nhún mình, một quyền tập kích mặt Lâm Hàn.

Lâm Hàn bất đắc dĩ dứt bỏ suy nghĩ trong lòng, tuy rằng tên kia ra tay không có sát ý, nhưng chiêu thức lại vô cùng lăng lệ, Lâm Hàn dám chắc, mình mà trúng đòn thì chắc cũng gãy vài cái xương.

Linh hoạt nhảy lui lại năm bước, phía sau đã là một bức tường đá xanh rắn chắc. Tên kia cho rằng Lâm Hàn đã hết đường lui, quyền thế lại mạnh thêm mấy phần.

Nhưng tình huống quỷ dị lại xảy ra, Lâm Hàn tiếp tục nhảy lui lại bước nữa, tránh thoát một quyền của thiếu niên, làm hắn đấm thẳng vào vách tường, tạo thành một âm thanh chát chúa. Bức tường rung lên bần bật, sau đó bị quyền đầu đục ra một cái lỗ to tướng, chứng minh quyền này mạnh đến mức nào.

Thiếu niên lại một lần nữa kinh ngạc, hắn ngẩng đầu lên, Lâm Hàn đang “ngồi xổm” trên bức tường một cách cực kỳ vô lý. Đúng! Là ngồi xổm, hắn chưa thấy ai, hay một môn khinh công nào làm được điều này. Dù là “Bích Hổ Du Tường” cũng phải bắt chước con thạch sùng, dùng tay để bám, chứ nếu vững chắc dùng lòng bàn chân bám lên tường như Lâm Hàn, hắn còn chưa thấy ai làm được.

Hai tay Lâm Hàn đang hợp lại với nhau, nhanh chóng kết một đống ấn ký quái lạ mà hắn chưa thấy bao giờ, tiếp theo, thiếu niên thấy đối thủ của mình đột nhiên há mồm, một tia nước to bằng ngón tay từ miệng đối phương bắn ra, nhằm thẳng vào ngực hắn.

Thủy Độn – Thiết Thủy Tiễn!

Đây là chiêu thức cực kỳ đơn giản mà hiệu quả do chính Lâm Hàn sáng tạo ra.

Cách tu luyện của Lâm Hàn thực ra hơi khác người một chút. Hắn đã biết khá nhiều về cách Ninja tu luyện, nhưng hắn không thích cách học từng thuật một, sau đó dần lĩnh ngộ như những Ninja bình thường khác.

Hắn lựa chọn lĩnh ngộ hình thái biến hóa và tính chất biến hóa ngay từ đầu, sau đó dung hợp vào chiêu thức của mình sáng tạo ra. Đến khi đã triệt để lĩnh ngộ, tất cả những chiêu thức kia còn khó khăn để thi triển sao? Đáp án là: không khó!

Tất nhiên, việc này cũng không dễ dàng chút nào. Dù có được kiến thức khá kỹ càng về lĩnh vực này, lại thêm đủ các loại thuật thủy độn và thổ độn để tham khảo, nhưng Lâm Hàn vẫn chỉ ngộ ra được một chút xíu, khống chế nhẫn thuật biến hình với hắn còn quá khó khăn, mới chỉ có thể áp dụng lên thủy độn, vì nước là nguyên tố dễ biến hình nhất. Hơn nữa, hắn cũng mới chỉ biến nước thành hình đơn giản như mũi tên mà thôi, hình dạng phức tạp hơn, Lâm Hàn còn chưa làm nổi.

Thiếu niên hơi giật mình, vội vã né tránh thủy tiễn, trên trán hơi bốc lên một giọt mồ hôi lạnh. Hắn không dám tin vào điều mà mình đang trải qua, đây có phải Lâm Hàn không? Một năm trước, hắn mới chỉ là một tên thư sinh yếu đuối không có lực hoàn thủ mà thôi!

Mà… thủ đoạn của hắn cũng quá lạ thường,…

Không cho thiếu niên thời gian suy nghĩ, một nắm đấm đã tiếp cận với trán hắn, lực lượng mạnh mẽ truyền đến, làm thiếu niên cảm thấy đầu óc choáng váng.

Thiếu niên lần này quá khinh địch rồi, vốn nghĩ Lâm Hàn không có lực hoàn thủ, nào ngờ chỉ qua một giây, hắn lại bị thủ đoạn của Lâm Hàn trấn trụ, chỉ lơ là trong tích tắc, Lâm Hàn đã có cơ hội cho hắn nếm quả đắng.

Lui lại, tranh thủ thời gian ngừng đà lui để kết ấn, thi triển nhẫn thuật xong nhanh chóng áp sát, ngay khi đối thủ né tránh, cũng là lúc hắn dùng thể thuật lấy được chiến thắng.

Lâm Hàn đã dùng chiến thuật này cả trăm lần, dùng đến vô cùng nhuần nhuyễn, và cũng có đến hàng trăm con ma thú nuốt hận dưới kunai của hắn vì chiến thuật này.

Và thiếu niên cũng không ngoại lệ, hắn không thể ngờ được Lâm Hàn lại có thể phản công, chẳng phải hắn là thư sinh hay sao?

Thiếu niên gào lên thảm thiết, bay ngược lại bốn mét rồi mới rơi bịch xuống đất. Lâm Hàn không định bỏ qua như vậy, vừa về nhà đã bị tấn công, hắn cũng thấy căm tức trong lòng. Nếu mình đúng là tên thư sinh trước kia, không khéo đã bị nện cho nhừ tử rồi.

Thiếu niên vừa lăn lộn kêu gào, vừa hô hào Lâm Hàn dừng tay:

- Đừng! Đừng! Đại ca! Ta biết sai rồi! Đừng đánh! Cha mẹ còn đang đợi…

Lâm Hàn sững lại.

Đại ca?

Người gọi mình như vậy tuyệt đối là số ít!

Cảm giác quen thuộc ban đầu chợt dâng lên mãnh liệt, cuối cùng Lâm Hàn cũng nhớ ra cục thịt rách dưới chân mình là ai.

Lâm Ôn! Mười hai tuổi! Em trai ruột của Lâm Hàn hắn!

Con trai thứ hai, cũng là đứa con trai thiên tài của thành chủ Lâm Tuyệt. Từ năm chín tuổi đã được học viện Cửu Long chiêu mộ, tiến hành đào tạo đặc biệt. Chính viện trưởng của học viện Cửu Long đã từng than thở: “Chỉ tiếc thu hắn muộn mấy năm, nếu không Lâm Ôn đã sớm trở thành cường giả số một số hai học viện rồi!”

Trải qua ba năm tu luyện, Lâm Ôn đã là Võ Tông cấp bốn! Tuy rằng ở học viện Cửu Long không thiếu người đạt được tu vi như hắn, thậm chí Võ Tông mười một tuổi cũng có, nhưng đều đã tu luyện năm sáu năm trở lên. Còn tu luyện ba năm trở thành Võ Tông như Lâm Ôn thì tuyệt đối là thiên tài.

Lâm Ôn vốn vẫn còn an tâm tu luyện ở học viện Cửu Long, nhưng một năm trước, Lâm Tuyệt truyền tin Lâm Hàn bị mất tích, mẹ hắn, Dương Đan Hòa bị sốc nặng, lâm bệnh không dậy nổi. Lâm Ôn nghe tin, không thể chờ được khăn gói chạy về.

Một năm qua, hắn vẫn luôn bên cạnh an ủi mẹ, trong lòng thầm oán giận ông anh vô dụng của mình.

Trong lòng Lâm Ôn vốn chẳng có thành kiến gì với việc Lâm Hàn không thể tu luyện, thậm chí còn rất thân thiết với Lâm Hàn. Điều này cũng nhờ Dương Đan Hòa, từ nhỏ đã giáo dục cả hai đứa con: “Võ lo đối ngoại, Văn lo đối nội. Sau này, cha mẹ già đi cũng còn nhờ Lâm Hàn chăm sóc, Lâm Ôn chăm chỉ tu luyện, dùng võ lực bảo vệ anh, bảo vệ cha mẹ, vậy là vẹn cả đôi đường.”

Cũng nhờ thấm nhuần tư tưởng của mẹ, Lâm Ôn vẫn luôn tôn trọng anh trai. Nhưng lần này, Lâm Hàn còn chưa chăm sóc cha mẹ được ngày nào, ngược lại còn khiến mẹ lo lắng đến đổ bệnh. Đối với Lâm Ôn, tội này vô cùng đáng giận, không thể tha thứ.

Hôm nay, vẫn như mọi ngày, hắn ra ngoài thành tu luyện một buổi sáng, chờ cổng thành mở thì về mua đồ ăn, hoặc xuống nhà bếp lấy đồ ăn lên bồi bạn với mẹ, tất nhiên, cha hắn, Lâm Tuyệt cũng sẽ tham gia. Đây là thói quen từ một năm nay rồi.

Nhưng thật bất ngờ, trên đường về nhà, Lâm Ôn lại thấy được Lâm Hàn.

Lâm Hàn vẫn như một năm trước, trông đơn bạc và yếu đuối như một nho sinh, dù khí chất trên người có thay đổi, dường như chững chạc hơn, trải đời hơn, nhưng Lâm Ôn cũng không để ý đến cái đó.

Hắn chỉ cần biết, đó đúng là Lâm Hàn là được!

Trong lòng mừng như điên, nhưng điều mà Lâm Ôn nghĩ đến đầu tiên lại không phải là tay bắt mặt mừng, hoặc cảm động phát khóc như phim Hàn Quốc. Hắn chỉ muốn nện cho Lâm Hàn một trận nhừ tử, cho chừa cái tội bỏ nhà ra đi, khiến cha mẹ lo lắng.

Nào ngờ, chưa đánh được người, ngược lại còn bị ăn hành một nắm. Lâm Ôn tức muốn thổ huyết, nhưng trong lòng lại thầm vui mừng cho anh trai.

Hắn tu luyện được rồi!

Sức mạnh, tốc độ, khả năng phán đoán, nắm bắt thời cơ, thủ đoạn công kích quỷ dị, mọi thứ đều cho thấy Lâm Hàn có kinh nghiệm và bản năng chiến đấu rất mạnh. Chỉ cần hai chiêu đã dễ dàng đánh bại Lâm Ôn hắn, dù cho nguyên nhân chủ yếu là vì Lâm Ôn khinh địch, nhưng nhiêu đó đã đủ chứng minh sự mạnh mẽ của Lâm Hàn.

Võ tông mười bảy tuổi thì nhiều lắm, nhưng Võ Tông tu luyện một năm, có lẽ Lâm Hàn là hàng độc mất rồi.

----

Lâm Hàn hơi sững lại, chợt chỗ hiểu chỗ không nhìn Lâm Ôn, cũng không truy hỏi vì sao Lâm Ôn làm vậy, hắn chỉ từ tốn kéo tay em trai, vỗ vỗ bụi trên người cả hai, cười hì hì nói:

- A ha! Ông em! Lâu quá không gặp, anh không nhận ra! Xin lỗi, xin lỗi! Vừa nãy cứ tưởng con chó con mèo nào không có mắt, nện cho một trận. Sớm biết là chú, anh đã sớm ngồi im cho cắn,… À nhầm, ngồi im để chú đến ôm một cái ôm thân mật nhất. Hiểu lầm, tất cả là hiểu lầm!

Lâm Ôn tối sầm cả mặt, suýt chút nữa hôn mê bất tỉnh! Ba năm không gặp rồi, anh trai hắn trở nên vô liêm sỉ như vậy từ lúc nào? Biết chửi xéo người khác từ lúc nào? Aiz… cha mẹ a,… sao hai người sinh ra một thiếu niên tài tuấn đẹp trai dễ thương lại tài năng như con, còn sinh ra cái thằng cha khốn nạn vô liêm sỉ này cơ chứ?

Lâm Ôn ngậm nước mắt hỏi ông trời, khác nào Chu Du chất vấn trời xanh: “Đã sinh Du sao còn sinh Lượng”…

Cứ như vậy, cuộc gặp gỡ phũ phàng giữa hai anh em kết thúc. Lâm Hàn cười hì hì đỡ Lâm Ôn lên ngựa, bản thân mình từ tốn dắt ngựa tiến vào cửa phủ thành chủ trong ánh mắt quái lạ của bọn hạ nhân.