Phi Dương sơn trang cùng Danh Kiếm sơn trang một ở phía Nam, một phía Bắc tự xưng là Song Trang trên giang hồ. Lão trang chủ là người vô cùng khiêm tốn. Vì vậy, Bắc trang mấy năm gần đây ở trên giang hồ không cực kỳ hưng thịnh như Nam trang, nhưng chỉ cần nhắc tới bốn chữ Phi Dương sơn trang, bằng hữu trong giang hồ bất kể là lão tiền bối hay những người mới gia nhập, cũng sẽ phải nhún nhường ba phần. Bởi vì vị thủy tổ sáng lập Bắc Trang từng đảm nhiệm qua chức Võ Lâm Minh Chủ. Oán cừu của Phi Dương sơn trang cùng Côn Luân phái cũng vào thời điểm kia mà kết thành.

Phi Dương Sơn Trang tọa lạc trên đỉnh đồi, địa thế hơi cao, khí trời hơi lạnh (khí trời so trấn nhỏ hơi lạnh hơn một chút). Mộ Dung Vân Thư khoác áo choàng lông chồn trắng như tuyết, lông nhung thật dày gần như đem nàng bao trọn, chỉ lộ ra gương mặt trái xoan nhỏ nhắn, bị gió lạnh thổi tái nhợt.

Sở Trường Ca một thân áo trắng, y phục mùa hè mỏng manh, nhưng thân nhiệt vẫn ấm áp tựa như lò sưởi.

Người với người sao lại khác biệt lớn như vậy? Mộ Dung Vân Thư một mặt dùng sức hướng ngực Sở Trường Ca cọ cọ, một mặt âm thầm bất bình cho thể chất mùa đông thì lạnh mùa hè lại nóng của nàng.

“Phu nhân, còn có người ngoài ở đây”. Sở Trường Ca buồn cười ngửa đầu, thoáng ghìm chặt dây cương trong tay, cho ngựa chạy chầm chậm. Trước mặt chính là Phi Dương sơn trang rồi.

Mặt Mộ Dung Vân Thư đỏ lên, nói: “Chàng đừng nghĩ bậy! Không đứng đắn!”

Sở Trường Ca cười nói, “Nàng không nghĩ bậy, làm sao biết ta nghĩ bậy hả?”.

“Ta……” Mộ Dung Vân Thư hơi cúi đầu, mặt càng đỏ hơn, giả vờ cả giận nói: “Chỉ là ta muốn sưởi ấm mà thôi. Hiện tại nếu có lò sưởi, ta nhất định lựa chọn ôm nó”.

“Như vậy sao?” Sở Trường Ca mất hứng nhíu mày, nói: “Vậy tối nay nàng ôm lò sưởi mà ngủ”.

“Chàng ……” Mộ Dung Vân Thư thật muốn tìm động mà chui xuống, Triệu Đại vẫn còn ở bên cạnh, sao không mở miệng ngăn cản hắn!

Mộ Dung Vân Thư vốn muốn cho đề tài buổi tối ôm cái gì ngủ này dừng lại, nhưng càng nghĩ càng tức khí, qua một hồi lâu, cuối cùng không chịu được nói lớn: “Về sau, hàng ngày ta đều ôm lò sưởi ngủ, để cho chàng không được thỏa mãn!”.

Lời vừa ra khỏi miệng, Mộ Dung Vân Thư liền hối hận. Nàng phát hiện bọn họ đã đi tới cửa Phi Dương sơn trang. Lúc này, mọi người chung quanh đều dùng loại ánh mắt nhìn quái vật chăm chú nhìn nàng, không chút che giấu.

Đang lúc Mộ Dung Vân Thư cực kỳ lúng túng thì Sở Trường Ca lại vô cùng sung sướng cười ha hả. “Ha ha ha ha…. Phu nhân, lời nàng không làm cho người ta kinh ngạc đến chết thì không ngừng nha!”

Đây còn không phải là do chàng làm hại sao, trong lòng Mộ Dung Vân Thư nghiến răng nghiến lợi, nhưng nét mặt vẫn lạnh nhạt như thường, duy trì tư thế cao cao tại thượng quét mắt nhìn bốn phía.

Thật tiếc nuối. Nếu không phải ở đây có người ngoài, nàng nhất định đã sớm thẹn quá hóa giận rồi. Sở Trường Ca hy vọng nhìn thấy bộ dạng thẹn quá hóa giận của nàng, như vậy nàng mới là chân thực nhất, tùy tâm sở dục, không cần che giấu tâm tình.

Mặt Triệu Đại đen lại, tiểu thư khuê tú cũng quá phóng khoáng như vậy, còn gì là bộ dáng tiểu nữ tử… Cũng may, Tiểu Như là nữ tử giang hồ.

Lúc này, một nam tử áo xanh ở trước cửa ngăn bọn họ lại hỏi: “Người tới là ai? Xin lấy ra thư mời”.

Sợ Sở Trường Ca nói ra “đại danh”, Mộ Dung Vân Thư giành nói trước: “Chúng tôi đến xem náo nhiệt”.

Thấy thế, trong lòng Sở Trường Ca biết nàng không muốn quá phô trương, liền không nói gì, ôm nàng xuống ngựa. Triệu Đại cũng xuống ngựa, đi theo phía sau.

Ngăn cản bọn họ chính là đệ tử mới nhập môn của Phi Dương Sơn Trang, thấy bọn họ một người diện mạo hiên ngang, một người dáng vẻ cao sang quý phái, người hầu đi sau cũng rất có phong thái đại hiệp, không nắm được chủ ý, vì vậy trầm giọng nói với người bên cạnh: “Đi gọi đại sư huynh”. Sau đó cười tủm tỉm nói với Sở Trường Ca: “Hôm nay tiểu sư muội của chúng ta tỷ võ chiêu thân, không khỏi có người xấu đến sinh sự, cho nên trang chủ có dặn dò, không có thư mời, không được vào trang. Mong hai vị tha thứ”. Người trong giang hồ bình thường chỉ coi trọng chủ nhân, về phần người hầu đi bên cạnh, tự động không để mắt.

Triệu Đại tuy rằng rất bất mãn với việc mình bị xem nhẹ, nhưng đối mặt với kết quả như thế hắn cũng không thể nói gì hơn. Có vẻ, hai người đằng trước kia, vô luận là vẻ ngoài hay thực lực đều hơn hắn rất nhiều. Hắn nghĩ, cho dù là hoàng đế mặc long bào đứng bên cạnh bọn họ, đoán chừng cũng cũng sẽ ảo não bị cho là đào hát. (anh này rất thức thời, xứng là người ma giáo ^^)

Chỉ chốc lát sau, Lý Tam vội vã bước tới.

“Đại sư huynh”. Chúng đệ tử vây ở cửa Phi Dương sơn trang rối rít tản ra hai bên, nhường đường cho Lý Tam.

Đến khi Lý Tam nhìn thấy rõ người mới tới thì sắc mặt trắng bệch một chút: “Sở… Sở… Sở giáo chủ”. Lý Tam phải mấy phen mở miệng ổn định cảm xúc, mới không mất thể diện ở trước mặt chúng sư đệ. “Sở giáo chủ đại giá quang lâm, thực là….. thực là …….”. Lý Tam “thực là” nửa ngày, không tìm được từ thích hợp tiếp theo, đành đưa tay ra làm dấu mời: “Mời vào”.

Mọi người nghe Lý Tam nhắc đến “Sở giáo chủ”, ba chữ này khiến tay chân mọi người mềm nhũn. Trong thiên hạ, ngoại trừ giáo chủ ma giáo Sở Trường Ca, còn có ai gánh nổi ba chữ “Sở giáo chủ” chứ. Gặp lúc Lý Tam muốn mời vào, đương nhiên không dám có bất kỳ dị nghị nào. Mọi người xúm lại ở sau lưng Lý Tam, yên lặng lui sang hai bên.

Sở Trường Ca nói: “Vốn chỉ là đi ngang qua đây, nếu Lý đại hiệp thịnh tình tiếp đãi, Sở mỗ liền cung kính không bằng tuân mệnh, làm phiền rồi”.

Lý Tam vừa nghe nói thế, thật hận không thể xé nát chính mồm mình.

Mộ Dung Vân Thư lại cười, mặt cúi xuống, cười đến mức không thể ngừng được. Người này thật là, không đắc tội người khác thì không thoải mái mà.

Khóe miệng Triệu Đại khẽ run, hắn đúng thật là khách khí mà …

Lúc Sở Trường Ca cùng Mộ Dung Vân Thư đi qua, Lý Tam mới đột nhiên phát hiện Triệu Đại cũng ở đây, sắc mặt lập tức trầm xuống, nói: “Phi Dương sơn trang không hoan nghênh ngươi đến, mời về”.

Không đợi Triệu Đại mở miệng, Sở Trường Ca đang đi phía trước chợt dừng bước, quay lại hỏi: “Quý trang không cho mang theo tùy tùng sao?”

“Dĩ nhiên có thể, Sở giáo chủ muốn mang bao nhiêu tùy tùng đều được”. Lý Tam ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng lại cực kỳ lo sợ. Một Sở Trường Ca đã khiến người nghe sợ mất mật, nếu thêm người nữa, nói không chừng Phi Dương sơn trang sẽ rơi vào tay ma giao mất.

“Không nhiều lắm, chỉ một người”. Sở Trường ca nhẹ nhàng bâng quơ nói, xong liền nắm tay Mộ Dung Vân Thư đi vào bên trong trang.

Lý Tam ngó trái ngó phải, nhưng chẳng thấy ai, không khỏi cảm thấy kỳ quái. Sở Trường Ca rõ ràng nói dẫn theo một tên tùy tùng, sao lại không thấy người nào…

Triệu Đại nhìn vẻ mặt hoang mang của Lý Tam, biết là hắn không nghĩ tới, liền trực tiếp vạch trần: “Người mà Sở Trường Ca nói là ta”.

Lý Tam nghe vậy sửng sốt, tiếp theo cười lên ha hả, "Không nghĩ tới, thật sự không nghĩ tới, có một ngày, ngươi lại làm tay sai cho ma giáo!"

Triệu Đại nghe xong liền nổi giận, không nói hai lời liền một quyền đánh vào mặt Lý Tam, nói: “Nếu ngươi không phải đại sư huynh của Tiểu Như, hiện tại ta liền chém ngươi một đao!” Dứt lời, ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào cửa lớn của sơn trang, trong chớp mắt lại bị chúng đệ tử Phi Dương sơn trang ngăn lại.

“Bại hoại của Côn Luân phái, cũng dám ở Phi Dương sơn trang làm càn!” Có người lên tiếng.

Triệu Đạo muốn rút đao ra, lại nghe thanh âm cực kỳ lười biếng nhưng khí thế bức người từ phía trước truyền đến ——

“Đánh chó phải ngó mặt chủ. Nếu ngươi biết hắn là thuộc hạ của ma giáo, nên tôn trọng một chút”.

Sở Trường Ca có tiếng là bao che, cho dù là một con chó của ma giáo, cũng không cho phép người ngoài khi dễ.

Sở Trường Ca vừa mở miệng, tất cả chúng đệ tử Phi Dương sơn trang đều thối lui, nhường đường cho Triệu Đại.

Không biết có phải do bị Lý Tam cùng Sở Trường Ca mở miệng một chữ “chó” ảnh hưởng, Triệu Đại nhìn mọi người giận mà không dám nói, căm tức nhìn hắn đi vào thì trong lòng lại có loại khoái cảm “chó cậy gần nhà”.

.....

*

Lôi đài tỷ võ chiêu thân dựng ở trường luyện võ của Phi dương sơn trang vừa cao vừa lớn, thập phần khí khái. Trên đài binh khí chạm nhau, dưới đài tiếng người huyên náo. Dĩ nhiên, trong những người này, đại đa số giống Mộ Dung Vân Thư và Sở Trường Ca, là tới xem náo nhiệt, chỉ có một số ít giống như Triệu Đại, là vì giai nhân mà đến.

Phi Dương sơn trang chỉ phát ra hai mươi thư mời tỷ võ chiêu thân, người được mời đều là đương kim võ lâm, tráng niên hào kiệt, vô luận là gia thế bối cảnh hay thành tựu võ học đều là loại thượng đẳng. Theo lý thuyết, có thể mời được hai mươi cao thủ ưu tú tỷ võ chiêu thân, lẽ ra nên cao hứng. Nhưng ngồi trên đài cao, Lý Tiểu Như lại mang bộ dáng thờ ơ, đối với việc tỷ thí thập phần không cảm thấy hứng thú.

Mộ Dung Vân Thư vốn muốn nhìn dáng vẻ tiểu thư Lý gia một chút, không ngờ lại thấy một người khác - Phương Hồng Phi - ngồi ở bên trái lão trang chủ.

Mộ Dung Vân Thư thầm than một tiếng, bất đắc dĩ nhỏ giọng nói thầm: "Thật là oan gia ngõ hẹp."

Sở Trường Ca lại cười, nụ cười này nhìn ở trong mắt người khác vô cùng âm tà, "Là m Hồn Bất Tán", hắn cải chính.

“Chàng thật giống như tuyệt không bất ngờ”, Mộ Dung Vân Thư nói.

Sở Trường Ca nói: “Hắn biết chúng ta muốn tới Phi Dương sơn trang, đương nhiên là có thể theo tới”.

Là như thế sao? Mộ Dung Vân Thư nhíu mày, nhưng, Phương Hồng Phi sao lại biết bọn họ sẽ đến Phi Dương sơn trang? Trước hôm nay, chính nàng còn không biết sẽ đến nơi này. Mà Sở Trường Ca, sao lại biết được Phương Hồng Phi có thể hiểu rõ nhất cử nhất động của bọn họ?

Chẳng lẽ, dọc theo con đường này, Phi Hồng Phi đã luôn giám sát bọn họ. Mà Sở Trường Ca, bọ ngựa bắt ve, cũng ở đây theo dõi Phương Hồng Phi…

Mộ Dung Vân Thư càng nghĩ càng rối rắm, không nghĩ nữa. Loại chuyện lộn xộn lung tung này, biết nhiều cũng chỉ tăng thêm phiền phức.

"Cái đó......" Triệu Đại chợt mở miệng, "Ta...... Ta...... Ta phải làm sao bây giờ?"

Mộ Dung Vân Thư khẽ nhếch mày, nhìn về phía Sở Trường Ca. Chuyện của nam nhân, do chàng giải quyết.

Sở Trường Ca không đáp hỏi ngược lại: "Ngươi nghĩ phải làm sao bây giờ?"

"Ta nghĩ...... Ta nghĩ......", Triệu Đại nhìn Lý Tiểu Như trên đài, lưỡi líu lại, nửa ngày mới nói ra một câu đầy đủ: “Ta muốn thành thân với Tiểu Như”

“Trèo cao quá!” Sở Trường Ca bày ra bộ dạng cà lơ phất phơ.

Nói cũng như không nói! Triệu Đại buồn bực thất vọng lên tiếng: “Ta không có thư mời, không thể lên đài”.

Mộ Dung Vân Thư nhìn lên trời, nam nhân trên đời quả nhiên đều thiếu não…

Sở Trường Ca chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà lắc lắc đầu, tiếp theo lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai đá ra một cước. Phút chốc, Triệu Đại đã đứng ở trên đài, bộ dáng rất ổn, hoàn toàn không giống như là bị người đá lên.

Lý Tiểu Như vừa thấy Triệu Đại lên đài, đôi mắt to đầy tuyệt vọng lập tức trở nên linh hoạt phấn khởi, bỗng nhiên giật mình, muốn chạy về phía Triệu Đại, lại bị lão trang chủ ngăn lại.

"Ngồi xuống!"

Phụ thân đã ra lệnh, Lý Tiểu Như chỉ có thể uất ức, ngoan ngoãn ngồi xuống.

Dưới đài, Mộ Dung Vân Thư đang chú ý động tĩnh trên võ đài, chợt nghe Sở Trường Ca ở bên tai thấp giọng hỏi: "Vân Thư, nếu như cha nàng phản đối chúng ta ở chung một chỗ, nàng sẽ làm như thế nào?"