Nhàn Thê Tà Phu

Quyển 1 - Chương 85: Hạnh phúc

Sau khi trải qua sự kiện tình địch kia, Yêu Nguyệt tiên tử an phận rất nhiều, liên tiếp vài ngày đều không ở trước mặt Mộ Dung Vân Thư lắc lư, điều này làm cho Mộ Dung Vân Thư cảm thấy có chút không quen.

"Tự tìm phiền não." Mộ Dung Vân Thư lắc đầu thì thầm một tiếng, nở nụ cười tự giễu. Không biết từ lúc nào, từ luôn luôn yên tĩnh, nàng lại bắt đầu có thói quen thích náo nhiệt.

Lục Nhi cùng người thợ đồng hương nào đấy bên ngoài phủ đi dạo phố; Phượng Thành cùng Tích Nguyệt cũng không biết đi nơi nào; mấy vị di nương...... Tám phần vội vàng mua vải vóc, may bộ đồ mới; Nhiếp Thanh hồi lâu không có xuất hiện, nghe Tiền tổng quán nói là đi vùng khác kiểm toán rồi, mà Phượng Linh một tấc cũng không rời theo sát Nhiếp Thanh, cũng rời khỏi Kim Lăng; về phần Sở Trường Ca...... Còn đang ngủ.

Mộ Dung Vân Thư giương mắt xem một chút sắc trời bên ngoài, mặt trời cũng lên cao rồi, hắn thế nào còn đang ngủ?

Không biết vì sao, gần đây càng ngày càng không có thói quen một mình, thậm chí có điểm sợ một mình. Sáng sớm sau khi thức dậy nếu không thấy được hắn, không nghe được tin tức của hắn, trong lòng liền trống không, thật giống như một dạng hắn không có ở bên cạnh.

Mộ Dung Vân Thư đang nghĩ đến mất hồn, đột nhiên, ngoài cửa truyền tới một thanh âm nàng cho là ảo giác, ngẩn ra mới phản ứng được.

"Nghe nói nàng tìm ta?" Sở Trường Ca cười từ từ đi vào cửa, trong đôi mắt lười biếng xinh đẹp còn mang theo vài tia tỉnh táo, khoa trương nói xong, thật là phong tình vạn chủng.

Nghe thấy thanh âm, Mộ Dung Vân Thư cảm thấy trời âm u lập tức ánh nắng tươi sáng, mây đen bao phủ trong lòng không hiểu sao tan thành mây khói, an lòng, giương mắt hướng về phía hắn cười, nhẹ giọng nói: "Chàng đã tỉnh."

"Hồi quang phản chiếu mà thôi." Sở Trường Ca cười nói, dáng vẻ rất không nghiêm chỉnh.

"Nói càn." Mộ Dung Vân Thư tức giận trừng mắt nhìn hắn.

Sở Trường Ca vẫn còn cười, đi tới phía bên phải nàng, tựa vào trước bàn bên cạnh người nàng, hai cái chân thon dài bắt chéo trên đất, đôi tay ôm ngực, gương mặt phóng đãng không kềm chế được."Không nhìn thấy ta, hoảng hốt chứ gì?" Hắn cười chậm rãi nói, nghiêng đầu, mắt nhìn xuống Mộ Dung Vân Thư.

Tâm sự bị nói trúng, lòng Mộ Dung Vân Thư hơi quẫn một chút, sau đó mới lên tiếng: "Tối hôm qua chàng đi làm trộm hả?"

"Tối hôm qua ta ở bên ngoài phòng nàng cả đêm, nàng không thể không biết?" Sở Trường Ca làm như có thật nói.

"......" Mộ Dung Vân Thư im lặng mà nhìn hắn một cái, nói: "Ta nói nghiêm chỉnh."

Sở Trường Ca nghe vậy nụ cười ở khóe miệng càng đậm, "Nàng thật muốn biết?"

Mộ Dung Vân Thư ngẩn ra, chợt do dự. Cái nụ cười tươi tắn kia, thật sự rất không nghiêm chỉnh......

"Muốn biết tối nay liền dẫn nàng cùng đi." Sở Trường Ca nói.

*

Cuối cùng, Mộ Dung Vân Thư đi theo Sở Trường Ca làm trộm một lần, hơn nữa còn là rình trộm.

Nàng thế nào cũng không ngờ đến, Sở Trường Ca lại dẫn nàng vào thanh lâu, hơn nữa là nàng bị buộc ‘ở lâu dài’ trên một vài phòng. Điều này đều không coi là gì, hoang đường nhất chính là, bọn họ bây giờ lại ở trên xà nhà, mà phía dưới —— đang trình diễn Hoạt Sắc Sinh Hương: Đông cung tuồng!(chuyện đó đó ^^) Mặc dù có tấm màn đỏ che, nhưng, vẫn còn nửa kín nửa hở, càng mê hoặc tâm thần.

Chỉ là, làm Mộ Dung Vân Thư cảm thấy lúng túng không phải bởi Đông cung đùa giỡn bên dưới, mà là, tường thịt sau lưng càng ngày càng nóng. Không cần suy nghĩ cũng biết, hơi nóng ở cổ là vì cái gì.

Không biết là bị Sở Trường Ca lây bệnh, hay là nguyên nhân gì khác, Mộ Dung Vân Thư cũng cảm thấy cả người nóng rang.

Không thể nhìn nữa rồi......

Mộ Dung Vân Thư nghiêng đầu muốn hướng Sở Trường Ca đề nghị đi trở về phủ, không ngờ vừa mới động, thân thể liền bị hắn ấn chặt.

"Đừng động." Sở Trường Ca thấp giọng nói.

Không nói lời nào còn may, vừa nói, cơ trên mặt Mộ Dung Vân Thư nhảy lên, lo sợ bất an. Bởi vì thanh âm của hắn trầm thấp, rất rõ ràng là đè nén tâm tình nào đó......

Mộ Dung Vân Thư cũng không dám động nữa, thân thể bởi vì khẩn trương mà cứng đờ, cả hô hấp cũng đều cẩn thận, chỉ sợ, không cẩn thận liền ‘chọc giận’ người sau lưng.

"Vân Thư." Hơi thở vội vàng nong nóng ở bên tai nàng, cằm Sở Trường Ca chống đỡ ở trên vai nàng, hết sức khắc chế dục vọng trong cơ thể chồm lên, nói giọng khàn khàn: "Ta...... Không muốn nhịn." Ôm trong ngực, không phải là ai khác, mà là người hắn quyết định dùng tánh mạng bảo vệ, hắn tội gì ‘tự tàn’? (^^)

Nghe được lời nói của Sở Trường Ca, trong nháy mắt Mộ Dung Vân Thư giống như là bị sét đánh, trong đầu trống không mấy giây, mới khôi phục năng lực suy tư bình thường, tiếp theo, tâm cuồng loạn không ngừng.

Ý tứ của hắn là..... Ở chỗ này......

Mộ Dung Vân Thư đã mắc cỡ hận không đem được khối vải kia tới che mặt, nàng cắn thật chặt môi, không biết nên trả lời như thế nào.

Thật lâu không nghe được câu trả lời của nàng, Sở Trường Ca cho là nàng không muốn, đang định mang nàng rời đi, chợt nghe nàng dùng thanh âm thật nhỏ thì thầm nói: "Ở chỗ này, có phải hay không rất không thoải mái......"

Sở Trường Ca ngẩn người một chút, sau đó cười lên ha hả. Nàng thật biết dùng từ.

Mộ Dung Vân Thư vừa thẹn thùng vừa lúng túng, áo não cắn môi không nói lời nào.

Phía dưới đôi nam nữ kia nghe được tiếng cười của Sở Trường Ca, bỗng nhiên dừng lại. Nữ tử hốt hoảng kéo chăn che kín toàn bộ thân thể lõa lồ, nam tử từ từ đứng dậy mặc quần, một mặt mặc một mặt nói: "Người nào cả gan dám quấy rầy nhã hứng của Bản công tử? Mau cút ra đây cho ta!"

Trong nháy mắt nam tử kia đứng dậy, Sở Trường Ca che ánh mắt của Mộ Dung Vân Thư, sau đó nói: "Ngươi chỉ cần biết, Sở mỗ hôm nay có tới." Nói xong, ôm lấy Mộ Dung Vân Thư, bay lên, theo tường mà ra.

Nam tử kia mới vừa cầm tới quần, vừa nghe hai chữ ‘Sở mỗ’, nhất thời sợ tới mức tay khẽ run rẩy, quần lại rớt xuống.

"A ——" nữ tử sợ hãi che mắt kêu.

Nam tử liếc nàng một cái, "Thời điểm vừa rồi ở bên dưới Bản công tử sao không thấy ngươi xấu hổ?"

Lúc này, tường bên trái giường chợt mở ra cánh cửa, tiếp theo, đi vào một hoa y nam tử(nam tử quần áo sang trọng), một nữ tử hung thần ác sát theo ở đằng sau.

Hoa y nam tử kia không ai khác, chính là đương kim Võ Lâm Minh Chủ —— Phương Hồng Phi. Hắn bởi vì luyện Hấp Tinh Đại Pháp, âm khí công tâm, sắc mặt tái nhợt giống như người chết. Mà nữ tử đi theo phía sau hắn, chính là Ngân Yến Tử chưa già đã yếu.

Nam tử lõa thể vừa thấy Phương Hồng Phi xuất hiện, lập tức tay chân luống cuống cầm quần áo mặc, cung kính mà cúi người hành lễ, "Minh Chủ."

"Sở Trường Ca đã đi?" Phương Hồng Phi mặt lạnh hỏi.

Nam tử kia ngẩn người một chút, hỏi ngược lại: "Ngài đã sớm biết hắn ở trong phòng này?"

Phương Hồng Phi nói: "Ta hỏi ngươi mới vừa rồi người đi có phải là hắn không." Nói xong, giương mắt nhìn về phía nóc nhà, trong bụng kinh hãi —— nóc nhà thế nhưng hoàn hảo không tổn hao gì! Võ công của Sở Trường Ca, đã cao thâm đến trình độ theo tường trốn ra không lưu dấu vết......

Nam tử kia cũng không biết suy nghĩ trong nội tâm Phương Hồng Phi, thấy hắn sắc mặt càng ngày càng âm trầm, liền vội vàng gật đầu nói: "Đúng, đúng, mới vừa rồi ta nghe hắn tự xưng ‘Sở mỗ’."

"Rất tốt." Phương Hồng Phi xoay người, cất cao thanh âm nói: "Vương huynh, làm phiền rồi."

Tiếng nói vừa ngừng chốc lát, cánh cửa kia lần nữa mở ra, đi vào là hai nam tử, một lạnh một nóng, vô cùng đối lập.

Cùng lúc đó, Sở Trường Ca ôm Mộ Dung Vân Thư vừa rời đi thanh lâu, liền chạy thẳng tới Mộ Dung phủ.

Sở Trường Ca dám khẳng định, vào giờ phút này, khinh công của hắn đã phát huy đến trình độ đạp gió mà đi. Trước kia cho dù là chạy trối chết, cũng chưa từng nhanh như vậy.

Dục vọng nguyên thủy nhất, quả nhiên cực kỳ có lực bộc phát.

Nhưng dù gấp trở về, bước chân hắn, thân hình cùng với vẻ mặt, vẫn ưu nhã như cũ khiến người ghen tỵ, trên mặt không có nửa thái độ gấp gáp, ngược lại giống như là hóng gió.

Dọc theo đường đi, đầu óc Mộ Dung Vân Thư cũng đần độn, trạng thái bình tĩnh, cho đến khi thân thể bị Sở Trường Ca nhẹ nhàng thả vào trên giường, nàng mới phục hồi tinh thần lại, lẳng lặng theo dõi hắn.

Sở Trường Ca vội vàng khắc chế dục vọng, thả chậm động tác, chậm rãi cúi người, nhẹ nhàng vén tóc lòa xòa trên mặt nàng, dịu dàng hôn lên lỗ tai của nàng, cần cổ, xương quai xanh......

Mộ Dung Vân Thư chỉ cảm thấy cả người từng trận co rút, thân thể bắt đầu không thể khống chế. Thuận theo Sở Trường Ca hôn càng ngày càng gấp rút, nóng rực, tùy ý, Mộ Dung Vân Thư cảm giác thân thể càng ngày càng nóng, trong cơ thể thật giống như có một cỗ lửa nóng vô danh, dấy lên nhiệt tình cuồng nhiệt nhất nơi đáy lòng nàng. Cúi đầu khẽ rên một tiếng, lý trí —— sụp đổ.

Sáng sớm hôm sau, tận tụy với cương vị công tác, Lục Nhi như ngày thường, tới phục vụ chủ nhân rời giường, khi nàng đẩy cửa ra, lướt qua bình phong, thấy y phục đầy đất thì ngẩn người, lại thấy trong những y phục kia có y phục của nam nhân thì hồi hồn. Sau đó, yên lặng thối lui khỏi gian phòng, thuận tay đóng cửa phòng. Giương mắt nhìn một chút mặt trời đỏ tươi trên bầu trời, mặt không có vẻ gì sải bước ra khỏi viện. Quẹo qua khúc quanh, đi tới chỗ không người, nàng mới che mặt của mình điên cuồng la lên: "Tự nhiên nhìn thấy tiểu thư cùng cô gia...... A a a a...... Muốn ‘dài lỗ kim’ (‘mắt bị hỏng’ ^^) rồi!"

Bên trong phòng, Mộ Dung Vân Thư mê mê hồ hồ mở mắt ra, đột nhiên thấy gương mặt tuấn tú ngủ say, ngẩn ra, sau đó cười nhạt sờ sờ gương mặt đó, nỉ non một câu, "Sao lại luôn nằm mơ thấy chàng." Nhắm mắt lại, tiếp tục ngủ.

Ba giây sau, Mộ Dung Vân Thư đột nhiên mở mắt ra, gương mặt hoảng sợ.

Không phải là mộng, đây thế nhưng không phải là mộng!

Hắn, hắn, hắn...... Hắn tại sao lại ở chỗ này? Còn cùng với nàng ngủ một giường lớn, đắp một cái chăn, gối, cùng một cái gối đầu......

Bỗng dưng, Mộ Dung Vân Thư đột nhiên nhớ lại chuyện tối ngày hôm qua, mắt quét qua mặt đất một cái, tai đỏ hồng, hóa đá.

Lúc này, Sở Trường Ca cũng mở mắt ra, bộ dạng còn buồn ngủ, cười cười, cánh tay dài đưa ra nắm ở hông của nàng, ở trên trán nàng rơi xuống một nụ hôn, lầu bầu một câu gì đó, sau đó mặt hạnh phúc lại ngủ.

Mộ Dung Vân Thư vốn cảm thấy cực kỳ xấu hổ, lúc này thấy Sở Trường Ca nửa ngủ nửa tỉnh, dáng vẻ mơ mơ màng màng, tự nhiên thấy thoải mái rất nhiều. Thì ra, cảm giác mở mắt ra là có thể thấy người yêu, kỳ diệu như vậy, hạnh phúc, thỏa mãn, chính là niềm vui vô hạn không nói nên lời.

Mộ Dung Vân Thư nhàn nhạt cười cười, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt của hắn, cực kỳ thích chính hắn như vậy lẳng lặng ngủ ở bên người nàng.

"Phu nhân." Sở Trường Ca chợt nhắm hai mắt mở miệng, "Có cái gì không thoải mái sao?"

Mộ Dung Vân Thư một dạng làm chuyện xấu bị bắt tại chỗ vội vàng thu tay lại, theo bản năng trả lời: "Không có."

"Không có là tốt rồi." Sở Trường Ca vẫn như cũ nhắm hai mắt, buồn buồn cười.

Mộ Dung Vân Thư mới đầu không hiểu hắn đang cười cái gì, cách mấy giây, đột nhiên nhớ lại tối hôm qua ở trên xà nhà thanh lâu đã hỏi về vấn đề thoải mái, nhất thời thẹn đến muốn chui xuống đất, hận không được lập tức tiêu hủy chứng cớ —— giết người diệt khẩu.

Sở Trường Ca vẫn còn buồn cười, càng cười càng khoái trá, cười một lúc lâu, mới nói: "Phu nhân không có lời gì muốn vi phu nói?"

Mộ Dung Vân Thư suy nghĩ một chút, nói: "Chàng có phải có dự mưu hay không?"

Hả? Sở Trường Ca mặt không hiểu.

"Tối hôm qua, mang ta đi thanh lâu, có phải hay không vì......"

"Dừng lại!" Sở Trường Ca vừa bực mình vừa buồn cười, "Là phu quân của nàng, ta không có biến thái như vậy."

"Từ nguyên nhân dẫn đến kết quả gây ra, chàng thật sự biến thái." Mộ Dung Vân Thư nói.

"...... Phu nhân." Sở Trường Ca xấu xa nâng môi, "Nàng thật giống như vẫn còn rất lý trí."

Thấy thế, trên mặt Mộ Dung Vân Thư lập tức lộ ra một vẻ mặt cảnh giác ‘chàng muốn làm gì’.

Sở Trường Ca cười hắc hắc, lật người ngăn chặn nàng, ở bên tai nàng than nhẹ nói: "Thời điểm ở trên giường, tâm trí sáng suốt cũng không phải là hiện tượng tốt."

Vì vậy, lần đầu tiên trong đời, Mộ Dung Vân Thư bỏ lỡ cả điểm tâm cùng cơm trưa.