Nhàn Thê Đương Gia

Chương 165: Phiên Ngoại 13 Thiên cổ đệ nhất ngủ Đế (ba)

Edit: Trang tỷ Beta: Tiểu Ngọc Nhi

“Bệ hạ. . . . . . Xin bảo Hoàng hậu nương nương đừng nhổ râu mép lão thần nữa. . . . . .” Lão thái phó đau đến khóe mắt muốn nhảy, cũng không dám đưa tay đẩy bàn tay Phượng Vũ đang túm râu mép hắn. Phượng thể của hoàng hậu, ai dám mạo phạm? Chỉ đành phải hướng ta cầu tình.

Ta khẽ giương mắt, nhìn vẻ mặt Phượng Vũ tức giận, đang muốn lên tiếng ngăn lại. Lại nghe Tiểu Phượng Vũ la một câu: “Đáng ghét, dám đánh Tiểu Cơ!”

Ta ngây người, bỗng nhiên hiểu vì sao Phượng Vũ đột nhiên tức giận. Nàng đây là đau lòng ta.

Mới vừa rồi ta ở trên học đường ngủ gật, bị thầy đồ lấy thước khẻ đánh một cái, kết quả, Tiểu đồ chơi liền nổi giận sao.

Chợt thấy, trong lòng giống như được rót mật. Ở chỗ hoàng cung lạnh như băng này, có cảm giác được đau lòng thật là tốt.

Ta giơ lên tay: “Tiểu Phượng Nhi.”

Tiểu tử thật cao hứng nhảy tới: “Tiểu Cơ, cùng ta đi chơi.”

Ta chạm nhẹ đầu Tiểu đồ chơi: “Vũ nhi ngoan, đợi thêm một lát.” Hành động này làm cho ta nhớ tới cảnh phụ thân cùng hài tử. Mặc dù phụ thân của ta kia chẳng bao giờ hữu hảo với mấy người chúng ta như vậy.

Tiểu tử không cam lòng ngồi trở lại một bên trên giường thấp, bộ dáng ủy khuất vô cùng.

Ta tự nhiên biết, bởi vì ta mỗi ngày đều phải học rất nhiều thứ, không thể lúc nào cũng cùng Tiểu đồ chơi chơi đùa, Tiểu đồ chơi tất nhiên cực kỳ tịch mịch. Nhưng, đây cũng là chuyện không có cách nào khác.

Nhìn chân nhỏ của tiểu tử không ngừng đá động, rồi khuôn mặt nhỏ nhắn ẩn nhẫn, trong lòng ta rối rắm một trận.

“Bệ hạ, Lễ bộ Thượng Thư Trang đại nhân cầu kiến.” Lúc này, Tiểu đậu Tử vào bẩm báo.

Ta gật đầu.

Tiểu Đậu Tử tuân lệnh truyền người.

Lễ bộ Thượng thư nắm tay một cô bé xinh đẹp đi vào: “Vi thần tham kiến bệ hạ, tham kiến nương nương.”

Lão Thượng Thư hành lễ, cô bé xinh đẹp kia cũng bắt chước bái theo.

Tiểu Đậu Tử thay ta hỏi: “Trang đại nhân có chuyện gì?”

Lão Thượng Thư lôi kéo tiểu cô nương kia khom người nói: “Đây là cháu gái cựu thần, gọi là Trang Nhã, năm nay bốn tuổi. Cựu thần nghĩ, Hoàng hậu nương nương ở trong cung không có hài tử cùng lứa làm bạn, không khỏi cô độc một chút. Nên đặc biệt đem tiểu Nhã đưa vào cung, hy vọng có thể phân ưu cùng bệ hạ.”

Lão thái phó vuốt râu mép, liền tán thưởng: “Bệ hạ, nương nương luôn đi theo ngài, cũng không phải là biện pháp. Để trong cung có thật nhiều hài tử, cũng có lợi cho nương nương trưởng thành.”

Trong lòng ta có chút không vui, dĩ nhiên không ủng hộ lý luận có lợi cho sự phát triển hài tử của lão thái phó kia. Muốn nhiều người xuất hiện bên cạnh Tiểu đồ chơi của ta làm chi? Cùng ta tranh đoạt sao?

Huống chi “Hảo tâm” lần này của lão Thượng Thư thật đúng là chuyện tình còn phải chờ thương thảo đấy! Ta cũng không cho rằng những lão già năm đó thượng triều ép phụ thân mở rộng hậu cung này có tâm tư tốt.

Lúc này, lại thấy hài tử tên Trang Nhã thoải mái tiêu sái đến trước mặt Phượng Vũ, đưa tay ra, lộ khuôn mặt tươi cười: “Chúng ta đi chơi nha.”

Tiểu Phượng Vũ mở to mắt, há miệng, “Ừ” một tiếng, thật cao hứng cùng Trang Nhã tay nắm tay đi ra ngoài.

Khóe mắt ta liếc về phía lão Thượng Thư, khóe miệng cười không rõ hàm ý.

Trở mình, ta đổi tư thế thoải mái nằm, tầm mắt quay trở lại quyển sách: có lẽ, chuyện Lãnh Tiêm Vân kia còn chưa khiến cho người này học được nghe lời đây. Một kế không được, thì lại thêm một kế? Lúc này, đổi biện pháp, muốn bắt tay đánh về phía Tiểu Phượng Vũ sao? Đúng là ý kiến hay đây! Bất quá nếu có thể để Tiểu Phượng Vũ vui vẻ mà nói…, bản thân ta cũng mở một con mắt, nhắm một con mắt.

Lúc bữa tối, Tiểu Phượng Vũ mang theo Trang Nhã cùng xuất hiện, nàng kéo góc áo của ta, tha thiết thỉnh cầu: “Tiểu Cơ, huynh để tiểu Nhã lưu lại có được hay không?”

Nhìn ánh mắt nàng chờ đợi, ta như thế nào cũng không cự tuyệt được.

Quét mắt nhìn một vòng cô bé xinh đẹp cách đó không xa, lòng ta càng thêm sáng tỏ. Tiểu Phượng Vũ không thể nào biết chuyện này phải yêu cầu ta đáp ứng mới được, hẳn là có người chỉ cho nàng. Mà người chỉ giáo nàng, tự nhiên chính là cô bé nhìn cực kỳ ưu nhã kia.

Như vậy là thú vị rồi, tiểu oa nhi này muốn so tâm cơ với ta sao? Còn nhỏ tuổi, mà có loại trí khôn này, nên đáng khen hay không. Đáng tiếc, vẫn còn chưa đủ kinh nghiệm. Nàng muốn lưu lại trong cung, ta liền thỏa mãn nàng, hoặc là nói thỏa mãn tâm người sau lưng kia thì như thế nào?

Ta gật đầu, Tiểu Phượng Vũ cao hứng kiễng mũi chân lên hôn trên mặt ta một ngụm, sau đó vui vẻ cười nói cùng bằng hữu mới của nàng.

Tiểu Đậu Tử cầm lấy thìa bạc, đút cho ta một ngụm chè hạt sen trái cây, nhìn Trang Nhã ở bên cạnh bóc tôm cho Tiểu Phượng Vũ, thực hiện hết chức trách của tỷ tỷ: “Bệ hạ, tiểu thư nhà Trang gia quả nhiên là rất biết chiếu cố nương nương đây!”

Ta liếc Tiểu Đậu Tử một cái, người ta thường nói ở cùng chỗ với người thông minh, người nọ cũng sẽ thông minh lên theo, sao ta không thấy Tiểu đậu Tử này có tiến bộ gì?

Người trong bụng có tâm tư khác sẽ đem tâm nhãn của mình khắc vào ót chứ chẳng lẽ rêu rao khắp nơi sao?

Ta đang suy nghĩ xem có nên đem hột đậu phộng này đuổi về chỗ Đại cữu cậu tiếp tục bồi dưỡng mấy năm hay không.

Tiểu Đậu Tử cả người run run mấy cái: “Bệ hạ, nô tài nói sai cái gì sao? Làm sao nô tài cảm giác ánh mắt ngài bất thiện như vậy?”

Nhìn xem, hột đậu phộng này trừ trí khôn không có phát triển ra thì lá gan cũng mập không ít.

“Bệ hạ.” Thủ lĩnh ám vệ ‘Ngân Lang’ nhỏ nhất mười hai tuổi quỳ trong bóng tối.

Từ khi thủ lĩnh trước gả cho An vương, bởi vì muốn tránh tị hiềm, Nhạc nhi di di liền từ từ mặc kệ sự tình của ám vệ.

Tiểu Lâu là ta tự mình chọn lựa trong đám người mới.

Sau khi lên ngôi, Nhạc nhi di di nói Tân Đế cần có tình cảnh mới, vừa lúc chọn một Tân thủ lĩnh, nàng cũng có thể dỡ bỏ trách nhiệm trên vai xuống, chuyên tâm đi theo Vân Băng Vương thúc.

Ngày đó, ta liền bị nàng dẫn tới trụ sở huấn luyện Ngân Lang. Nàng cho ta xem người, được đề cử đương nhiên đều là năng lực trác tuyệt, nhưng ta cuối cùng vẫn cảm thấy những người đó thiếu hụt thứ gì.

Đột nhiên, ánh mắt của ta liền bị hấp dẫn bởi tiểu thiếu niên cực kỳ tầm thường trong đám người này.

Hắn đứng ở phía sau đội ngũ, ngũ quan không tính là xuất chúng, nhưng lại có một đôi mắt sắc bén như chim ưng.

Tất cả ám vệ cúi đầu, không dám nhìn thẳng ta, bởi vì bọn họ tiếp nhận giáo dục chính là “Chỉ cần phục tùng”.

Hết lần này tới lần khác cũng chỉ có thiếu niên này ngẩng đầu nhìn ta, không phải sợ hãi, không phải tôn kính, lại càng không phải phục tùng, nhưng trong đó thở ra khí tức, mà ta từng thấy qua trong mắt phụ thân.

Ta đưa ngón tay chỉ hắn: “Là hắn!” Một câu làm cho Nhạc nhi di di sợ hết hồn, thậm chí có chút khó xử.

Nàng nói Tiểu Lâu không phải là xuất thân từ bản bộ “Ngân Lang”, mặc dù do thủ lĩnh giỏi nhất đề cử vào, nhưng võ công mưu trí tất nhiên là không so được ám vệ bản bộ bồi dưỡng từ nhỏ đến lớn.

Ta phất phất tay: “Vậy liền tỷ thí một chút đi.”

Nhạc nhi di di triệu tập người nàng cho là thích hợp để tiếp nhận chức thủ lĩnh “Ngân Lang” nhất, tráo đổi với Tiểu Lâu, gọi hai người tiến hành tỷ thí công khai.

Nhưng kết quả lại cực kỳ ngoài ý muốn của nàng. Tiểu Lâu chỉ trong nháy mắt liền đem mũi kiếm chỉ thẳng vào trái tim người kia. Sự rét lạnh bị đè nén trong đó, tất cả mọi người có thể cảm giác được. Lúc ấy ta liền nghĩ, nếu đối thủ là địch nhân chân chính, sợ một kiếm kia đã sớm đâm thủng qua đi.

Nhạc nhi di di vẫn còn có chút do dự. Nàng nói bởi vì tiểu lâu thật sự quá đặc thù, vào đội ngũ “Ngân Lang” không lâu, nhìn không ra độ trung thành của hắn. Nàng không thể đem mạng của ta đặt trên một người không biết rõ, nếu không nàng thật có lỗi với cha mẹ ta.

Bản thân ta lại không để ý. Nàng không dám, ta dám!

Ta biết, Tân Đế hơn nữa còn là vị vua nhỏ tuổi như ta, muốn ở trong triều giữ vững gót chân, ngoại trừ phụ thân tạo cho điều kiện tốt, chính mình cũng phải mở đường cho bản thân mình mới được. Mà đầu tiên, ta phải bồi dưỡng đội ngũ tâm phúc của mình. Tiểu Đậu Tử coi là một, bình thường có lẽ có chút ngây thơ, nhưng thời khắc mấu chốt cho tới bây giờ cũng không phải xe tuột xích. Khí tức trên thân Tiểu Lâu ta thích, ta liền thu, thì như thế nào?

Nhân sinh chính là đánh bạc, cược lớn thì được lớn, hoặc là hai bàn tay trắng, hoặc là đại thu hoạch.

Ánh mắt của ta kế thừa từ mẫu thân, như thế nào lại có lúc nhìn nhầm? Ta liền đem tánh mạng của mình đánh cuộc ở trên người thiếu niên này. Mà nhiều năm sau thực tế đã chứng minh rõ ràng, ta đánh cuộc quả nhiên tuyệt hảo. Thiếu niên này cuối cùng cũng không làm ta thất vọng.

“Hôm nay tiểu thư nhỏ của Trang gia thừa dịp chơi đùa đem nương nương một mình nhốt tại rương gỗ một canh giờ rưỡi.” Tiểu Lâu không mang theo tình cảm hướng ta tiến hành hồi báo.

“Ừ.” Ta nghiêng người, đè nén lửa giận, ý bảo hắn nói tiếp đi.

“Thuộc hạ đem nàng nhốt tại Ám phòng, trong ba ngày ba đêm sẽ không có người mở cửa, không cho nàng đệm chăn, không cho nàng ăn uống.” Tiểu Lâu tiếp tục bẩm báo.

Ta yên tâm đem hài tử Trang Nhã kia lưu lại, chính là tín nhiệm Tiểu Lâu trước mắt này chưa bao giờ hạ thủ lưu tình. Ta chưa bao giờ cảm giác mình ngoan độc, bởi vì ám vệ này của ta tuyệt đối có thể dùng từ “Lòng dạ độc ác” để hình dung, bất kể đối thủ là lão nhân, nữ nhân hay đứa trẻ, hắn cũng có thể không nháy mắt mà cho bọn họ phán quyết tàn khốc nhất.

Nếu là dĩ vãng ta cũng sẽ cảm thấy đối đãi với một hài tử bốn tuổi như vậy có nghiêm khắc một chút, nhưng lần này, ta không có bất kỳ ý kiến gì. Bởi vì nàng đụng đến người nàng không nên đụng nhất!

Tiểu Phượng Vũ bởi vì không thấy tỷ tỷ Trang gia đột nhiên biến mất liền tới van xin ta, ta chỉ nói tỷ tỷ Trang gia kia nhớ nhà đã trở về.

Tiểu hài tử luôn cả thèm chóng chán, rất nhanh quên tiểu thư Trang gia, lại tiếp tục cuộc sống vui vẻ ngây thơ của nàng.

Thế gian này hết thảy hèn hạ đều do một mình ta gánh chịu, ta sao có thể nào để tính toán, thủ đoạn của người khác đi độc hại sự hồn nhiên của Tiểu Phượng Vũ? Tiểu Phượng Nhi của ta chỉ cần vẫn giữ vững bộ dáng này là được.

Tiểu Phượng Vũ đã quên, nhưng dĩ nhiên có người nhớ kỹ.

Trang đại nhân liên hiệp mấy vị cựu thần ngày thứ hai liền vội vã vào nội cung, hướng ta cầu tình, nói chẳng qua hài tử đang lúc chơi đùa, xử phạt như vậy không khỏi quá mức hà khắc.

Ta quét mắt nhìn người quỳ trên đất, chỉ nói một câu: “Không phải là hài tử! Nàng là hoàng hậu!”

Trang đại nhân há miệng, làm như muốn nói gì.

Ta chắp tay đứng dậy, đứng ở trên bàn, mắt nhìn xuống đất: “Mà quả nhân, là đế vương của Thiên Diễm!”

Mọi người ngây ngốc, có thể do không nghĩ tới ta đây luôn lười biếng thành tính mà cũng có khi hai chân chạm đất, hoặc là rốt cuộc hiểu rõ ý trong lời nói của ta.

Ta là đế vương, chính là ông trời của bọn hắn, là trời của Thiên Diễm!

Phượng Vũ là hoàng hậu, chính là nhân vật tôn quý nhất Thiên Diễm trừ ta ra!

Bọn họ có lý do gì, có tư cách gì tới đây quơ tay múa chân đối với ta cùng Phượng Vũ?

Ba ngày sau, ám thất tư quá của hoàng cung rốt cục mở ra, lúc Trang Nhã đi ra, sợ hãi cùng tuyệt vọng xám xịt đã sớm che mất khuốn mặt vốn đầy linh khí của nàng.

Hơn nữa, vì đói lạnh, nàng lập tức ngã bệnh, nghe nói hấp hối, thật vất vả mới nhặt về cái mạng. Từ nay về sau, cô bé xinh đẹp nổi danh nhất trong quan gia tiểu thư trung liền trở nên khúm núm, vui buồn bất thường.

Sử viết: Hi Hòa năm thứ hai, Cơ Đế nổi giận vì Vũ Hậu, nữ hài bốn tuổi từ nay về sau sa sút. Từ đó, chúng thần không còn ai dám đánh chủ ý vào hậu cung.