Nhàn Thê Đương Gia

Chương 156: Phiên ngoại 4 Ta cùng ‘băng sơn’ có một ước hẹn (chuyện Tiểu Cố) 2

Edit: Funny Beta: Tiểu Ngọc Nhi

Ta từ trên giường ngồi dậy, vỗ vỗ cái trán, ta làm sao lại nằm mơ lúc hồi nhỏ rồi?

Nhìn trên tay thư tín mà Vân Lẫm truyền đến, ta cười. Vân Lẫm cuối cùng cũng làm được! Hắn rốt cục ngồi lên trên ngôi vị hoàng đế của Thiên Diễm!

Có lẽ, từ khi Vân Lẫm tám tuổi, chúng ta đã nỗ lực hơn hai mươi năm.

Lúc ta lên năm tuổi đã bái sư học nghệ, nghiên võ học văn, chỉ hi vọng có một ngày sẽ giúp được Vân Lẫm.

Thuở nhỏ, ta kế thừa phong vị của Cố Ninh Vương, cũng lấy văn võ vô song mà danh truyền thiên hạ.

Rốt cục, ở năm ta mười tám tuổi, liền bị Lam Đế chọn trúng, điều đến trong kinh, trở thành mưu sĩ của hắn.

Đương nhiên, những thứ này chẳng qua chỉ là ý tưởng. Vân Lẫm không thể tới kinh thành, ta liền chính là bóng hình ở kinh thành của hắn. Ta thay hắn trông coi tình hình của các quan thần ở kinh thành, ta lợi dụng tấm lòng đa nghi của Lam Đế, sau lưng thì khiêu khích rất nhiều mối quan hệ của các trung thần, khiến cho bọn họ cảm thấy chán nản, phân ly ra.

Ta thừa nhận ta không phải người tốt, đối với sự kiện Lam Đế đối phó với Lôi Phong Quân, ta nhưng lại giúp đỡ ba phần trong đó. Vốn ta muốn đoạt lấy đội quân kia cho Vân Lẫm, như vậy đối với Vân Lẫm là chuyện vô cùng có lợi rồi.

Chẳng qua là, ta đánh giá thấp độ trung thành của Lôi Phong Quân với triều đình, thế cho nên khiến cho đội quân kia không được sử dụng ở bên ngoài tận mười năm trời.

Ta vốn vô cùng lo lắng Vân Lẫm sẽ biến thành người thứ hai giống như Vân Lam. Vân Lam sốt ruột vì quyền lực, còn Vân Lẫm lại một lòng báo thù, cuối cùng có thể trở thành một người không có bất kỳ tình cảm nào hay không?

Hoàn hảo, trời cao phái đến một Thất Nhàn, bổ sung vào khoảng trống trong lòng của Vân Lẫm.

Năm ấy, Thất nhàn bị Vân Lam cho đòi tiến cung, lần đầu tiên Vân Lẫm trở nên mất lý trí, đội lên khuôn mặt “Dực Vương”, liền đi theo vào cung, chỉ vì bảo đảm an toàn cho Thất Nhàn, ta liền biết rằng hắn đã bị lún sâu vào đó rồi.

Mặc dù, một mặt ta muốn Vân Lẫm vui vẻ, rốt cục có người có thể làm hắn thật lòng mà đối đãi.

Nhưng đồng thời, ta cũng cảm thấy rất lo lắng, Thất Nhàn sẽ trở thành yếu điểm trí mạng của hắn. Dù sao, con đường mà Vân Lẫm phải đi khác so với người thường. Nếu không có năng lực tương xướng, thì ở bên cạnh hắn, cũng chỉ có thể trở thành nhược điểm cùng chướng ngại vật của hắn mà thôi.

Huống chi, Cơ gia kia, cũng là nơi rắc rối a!

Quả nhiên, Vân Lẫm bị Lam Đế giữ lại trong kinh thành, cũng không thể dùng thân phận đương gia Chiến Gia mà trở về Vân Thành nữa.

Kinh Đô dĩ nhiên vô cùng nguy hiểm. Lần đó Lam Đế ném hỏa dược, nếu không phải ta sớm biết được, chỉ sợ Vân Lẫm khó thoát một kiếp.

Ta khuyên Vân Lẫm, không thể vì một nữ nhân mà làm lộ thân phận của mình, chỉ vì mình nàng mà khiến cho nhiều năm ngấm ngầm chịu đựng của bọn họ trở thành hư ảo được không?

Vân Lẫm chỉ nói, muốn tiếp tục báo thù, còn nữ nhân kia, nhất định cũng phải là của hắn.

Ta lúc ấy cũng không rõ, vì sao Tiểu Thất của Cơ Gia có thể mê hoặc tâm tư của Vân Lẫm như vậy.

Cho đến khi Bắc Đường Tẫn một lần nữa bí mật đi vào Thiên Diễm, mà sau khi ta bị Lam Đế giao cho nhiệm vụ theo dõi Bắc Đường Tẫn, ta mới rốt cục hiểu rõ vì sao trong lòng Vân Lẫm lại yêu thương nữ nhân kia.

Cô gái kia căn bản không giống với tin đồn là người ôn nhu hiền lành, thậm chí còn là người tàn nhẫn quyết tuyệt.

Không nói tới nàng lấy sức lực một nữ nhân chống đỡ Chiến gia, một bằng sự dụ hoặc của nàng đối với tên Bắc Đường kia bất vi sở động, đã khiến ta khen ngợi không dứt.

Mà cả người nàng tản mát ra sự lạnh lùng kiên quyết, hơn nữa trong ánh mắtđạm mạc đến nỗi bất luận kẻ nào bên ngoài đều trở nên vô hình, mà điều này giống như Vân Lẫm lúc còn tám tuổi.

Đó là đã từng trải qua hoặc nhìn thấu đau thương. Khi đó, ta xác định, vị Tiểu Thất của Cơ gia, hiển nhiên không phải người bình thường.

Sau đó thực thế đã chứng minh, Thất Nhàn quả nhiên là người thích hợp nhất để đứng bên cạnh Vân Lẫm.

Ta nghĩ, có phải bởi vì đồng dạng hơi thở với nhau, cho nên hai người này mới có thể hấp dẫn lẫn nhau, rồi sau đó sinh tử không đổi. . . . . .

Giơ lên bức thư, ta tiếp tục đọc.

Song câu nói phía dưới kia khiến cho ta nhăn mày.

“Hai lão đầu Tiềm long cốc, Tím lão đầu là phụ thân của ta, còn Xám lão đầu là phụ thân của ngươi.”

Đây là ý gì? Cha của ta, rõ ràng đã qua đời rất sớm rồi mà!

Xám lão đầu kia? Ta cố gắng hồi tưởng lại dung mạo của hắn, một vẻ mặt như xác chết kia, nhìn qua ngược lại có bộ dáng phong tiên đạo cốt, trên thực tế lại cùng Tím lão đầu là một đôi dở hơi.

Người kia, làm sao có thể là phụ thân ta?

Cha của ta nên. . . . . .

Nhưng mà, trong đầu của ta làm sao lại không hình dung được bộ dạng của Phụ thân nữa?

Trong lúc ta nhất thời sửng sốt, đây rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?

Nhưng ta không nghi ngờ việc này được bao lâu, chỉ nói rằng Vân Lẫm lấy ta làm trò cười. Rất nhanh, ta liền đem chuyện này quên sạch sẽ.

Chuyện của Vân Lẫm đã giải quyết, hơn nữa bên cạnh hắn đã có người cùng làm bạn cả đời với hắn. Ta, cũng sắp có thêm hài tử rồi.

Nhìn thấy bên mặt của Phượng Lai đang phê duyệt tấu chương, ta nhất thời bị mê hoặc, vết bớt màu đỏ trên một bên mặt của nàng trong mắt ta cũng trở thành một đóa hoa nhỏ.

Không biết từ lúc nào, trong lòng ta đã yêu thương nữ nhân ngoài lạnh trong nóng này.

Năm đó, trong phút chốc Phượng Lai giơ cung bắn về phia Long Hành Phong, ánh mắt của nàng xuất hiện sự thống khổ cùng giãy dụa, ta nhìn thấy rất rõ ràng. Khi đó, lòng ta, đột nhiên cảm thấy rung động.

Một khắc đó, ta mới hiểu được cho tới bây giờ điều bất thường này là do Phượng Lai đáng ghét kia đã lưu lại trong lòng ta rồi.

Nếu hiểu tâm ý của mình, ta dĩ nhiên sẽ không bỏ qua cho nữ nhân này.

Ta biết Phượng Lai bị Long Hành Phong tổn thương, đối với chuyện tình cảm tất nhiên sẽ cảm thấy đạm nhạt. Nàng, chắc chắn sẽ không dễ dàng yêu thương một lần nữa.

Có điều, không sao. Ta còn nhiều thời gian như vậy, có thể cùng Phượng Lai từ từ mà tiêu hao cũng được.

Nếu một năm nàng không buông xuống được, ta liền đợi thêm một năm.

Ta dĩ nhiên không có ưu thế là thanh mai trúc mã với Phượng Lai như Long Hành Phong, nhưng ta đối với Phượng Lai là thật lòng, chắc chắn Long Hành Phong không thể so sánh được.

Ta đột nhiên nhớ lại chuyện một năm trước, sau khi bị Phượng Lai chơi đùa, từng ăn nói bậy bạ, nếu không thể hòa nhau một lần ta liền cùng họ Phượng với nàng.

Chống đầu, ta nhếch miệng cười vui vẻ. Xem ra, quả thật là thiên ý rồi! Nhất định ta muốn ta cùng họ với Phượng Lai. Nàng là Nữ Đế Nam Vũ, ta muốn trở thành nam nhân của nàng, nhất định phải bỏ đi họ của mình.

Ta làm việc, từ trước đến giờ chỉ vì ý thích.

Trước kia, vì Vân Lẫm, ngày ngày ta phải lui tới triều đình nơi mà ta căm ghét nhất; hiện giờ, vì Phượng Lai, ta vẫn như trước cam tâm tình nguyện làm bất cứ chuyện gì, cho dù để ta gả ột nữ nhân cũng được.

Phượng Lai nghe thấy tiếng cười cổ quái của ta, ngẩng đầu, hướng về phía ta quăng qua một cái nhìn kỳ lạ: “Ngươi hôm nay lại làm sao vậy? Ngồi ở đây phát ngốc lâu như thế?”

Ta cười rạng rỡ một tiếng: “Xấu Phượng, nàng cưới ta đi!”

Chân mày Phượng Lai hạ xuống: “Ngươi xác định hôm nay không có bị sốt chứ?”

Ta thở dài: “Xấu Phượng, nhưng mà ta rất thật lòng muốn cầu hôn nha.”

Phượng Lai sửng sốt một chút, trên dưới liếc lấy ta một cái: “Có người cầu hôn bộ dạng cà lơ phất phơ như người sao?”

Ta ha hả cười một tiếng, quỳ một chân trên đất, từ trong tay áo lấy ra chiếc nhẫn vàng, đưa tới trước mặt Phượng Lai: “Ta Thiên Diễm Cố Thanh Ảnh, hôm nay hướng Nam Vũ Nữ Đế cầu hôn. Lần này là tấm lòng hoàn toàn chân thành của ta.”

Phượng Lai ngạc nhiên: “Trước kia ngươi biến mất một tháng là đi làm vật này sao? Cho nên trên tay ngươi mới bị phỏng như vậy?”

Ta cười: “Chỉ bất quá một chút vết thương nhỏ thôi. Nàng không phải đã nói, hi vọng có một nam nhân cầm lấy chiếc nhẫn cầu hôn ngươi sao?”

Chiếc nhẫn vàng này là do Thất Nhàn đề cập đến, nàng nói có quốc gia, lúc thành thân tân nương sẽ đeo chiếc nhẫn này, chứng tỏ tình cảm có thể so sánh với sự cứng cỏi của vàng.

Lúc ấy, Phượng Lai trừng to hai mắt. Ta nhìn thấy khát vọng trong mắt nàng. Ta biết, nàng nhưng thật ra rất hâm mộ loại tình cảm cứng cỏi có thể so sánh với vàng đó.

Phượng Lai không nói thêm gì nữa, chỉ nhìn chiếc nhẫn một chút, lại nhìn ta, ánh mắt chứa đựng sự phức tạp.

Ta cười nhìn nàng: “Ta cũng không phải muốn nàng ngay bây giờ cho ta câu trả lời chắc chắn, nhưng ta sẽ đợi. Chờ nàng hoàn toàn quên đi người kia, chờ nàng nguyện ý tiếp nhận ta. Bất quá, ta vẫn muốn dự tính với nàng trước, ta muốn dùng vật nhỏ này nhốt nàng lại!” Dù sao một lần ba năm cũng đã qua, ta không quan tâm chờ thêm mấy lần ba năm nữa.

Giơ tay trái của Phượng Lai lên, ta đem chiếc nhẫn vàng đeo lên ngón giữa của nàng, không lớn không nhỏ, vừa vặn. Chiếc nhẫn này đích thân ta chế luyện, làm sao lại không thích hợp chứ?

Ta thỏa mãn mà nhìn chiếc nhẫn kia tôn lên làn da trắng tuyết của Phượng Lai, ở trên có khắc hai chữ Ảnh, Phượng nổi lên trong suốt sáng bóng.

Ngẩng đầu, đối diện đôi mắt không rõ ý của Phượng Lai: “Ta sẽ không cưới ngươi!”

Tâm, nhất thời trầm xuống. Ba năm qua, Phượng Lai chưa từng rõ ràng cự tuyệt ta như thế. Thái độ của nàng, thậm chí có lúc khiến cho ta cảm thấy nàng thật ra có chút yêu thương ta. Mà bây giờ một câu này, lại khiến ta cảm giác giống như một loại tử hình.

Ta trong nhất thời không có phản ứng, chỉ kinh ngạc nhìn chăm chú vào nàng, chẳng lẽ ta bất kể làm như thế nào, cũng không thể so sánh với vị trí Long Hành Phong trong lòng nàng sao?

Đột nhiên ta nhìn thấy mắt Phượng Lai trở nên nhu hòa, sờ sờ chiếc nhẫn trên ngón giữa, mang theo chút kiên định: “Ta muốn gả cho chàng!”

Đột nhiên xuất hiện lời này khiến cho ta cảm thấy như đang trong mộng.

Tâm, từ cực đáy địa ngục băng hàn bắt đầu không ổn định, một mạch mà đi lên giữa không trung, cũng không dám tin tưởng đây là sự thật.

Chân mày Phượng Lai buông xuống, đôi môi cong lên: “Ta vẫn chờ chàng cầu hôn, chỉ cần chàng nói, ta liền gả cho chàng. Mà người kia, đã sớm không còn là tâm ma vây quanh ta nữa.”

Ta bỗng nhiên nhớ lại, đây đúng là lần đầu tiên ta cầu hôn nàng. Trước kia, ta chỉ nói cho Phượng Lai một ít thời gian để quên, ta chỉ muốn đi theo bên người nàng là tốt rồi.

Ta nhất thời muốn đánh chết mình, vậy mà phạm phải lỗi lầm uổng phí thời gian mấy năm qua rồi!

“Ta, không phải là Nam Vũ Nữ Đế. Ta chỉ là một nữ nhân bình thường, ta chỉ muốn gả cho chàng, ta chỉ muốn làm thê tử của Cố Thanh Ảnh chàng.” Phượng Lai nhìn về phía ta, nói ra như vậy.

Ta lập tức liền hiểu ý nghĩa một câu “Gả” của nàng.

Phu quân của Phượng Lai chỉ có thể là hạ thần của nàng, từ cấp bậc đi lên mà nói, chính là so với nàng sẽ thấp hơn một bậc.

Cho dù lòng ta cam tâm tình nguyện, nàng cũng không nguyện ý đối với ta như vậy. Nàng chỉ nguyện làm thê tử của ta, nàng chỉ cần ta làm phu quân cùng ngang hàng với nàng thôi.

Làm một đế vương, nhưng có bao nhiêu người có thể quyết đoán nói được lời như vậy?

Giờ phút này, ta cuối cùng đã xác định, tâm ý của Phượng Lai cũng giống ta, thậm chí so với ta lại càng quyết tuyệt hơn.

Ta nên hiểu, tính cách của Phượng Lai, giống hệt Vân Lẫm —— Nếu như muốn đối xử tốt với một người, vậy liền không thể cho người này chịu ủy khuất dù là một chút.

Mà ta, vẫn bị người như vậy hấp dẫn.

Thừa dịp thời cơ lúc Vân Lẫm lên ngôi, ta cùng Phượng Lai đi tới Cố phủ ở Phong Thành Thiên Diễm.

Phượng Lai, muốn gả cho ta, nên đương nhiên sẽ cử hành hôn lễ ở Cố Phủ.

Mà cảnh tượng hôn lễ, không phải là Nữ Đế cưới phu quân, đương nhiên sẽ không cần sự tham gia của triều thần. Chỉ cần mấy người bạn chí cốt đến dự lễ là được.

Có mặt ở đây, cũng chỉ có một số người quen biết như hai phu thê Vân Lẫm cùng hài tử đại ác ma của bọn họ, Nhị Tuyệt cùng Nhược Thủy, Lâm Doãn Chi cùng Hải Đường, muội muội Khuynh Thành của ta cùng trượng phu của nàng Quân Nghị.

Nha đầu Khuynh Thành kia vốn là đối với Miêu Y chiến thần Quân Nghị vừa thấy đã yêu, cố gắng mấy năm nay, thật đúng là làm khổ cho tướng công của nàng nha.

Ngày đó, ta nhìn thấy Phượng Lai mặc một bộ giá y đỏ rực được Thất Nhàn dắt vào đại môn, trong lòng của ta, cảm thấy kích động không thôi.

Không giống như nhiều năm trước, ta thay thế cho Vân Lẫm, lúc đó cùng với sự tham dự của các vị quan thần trong một buổi hôn lễ vô cùng lạnh lẽo. Lần thành thân này, mặc dù không hoa lệ như khi đó, nhưng lại là một hôn lễ chân chính, một hôn lễ ấm áp đến tận trái tim.

Ta dắt tay của Phượng Lai, nhìn Phượng Lai phía dưới hồng sa như ẩn như hiện trước mặt, dung mạo tràn đầy nụ cười, từ nay, Phượng Lai chính là thê tử của ta!

Đúng lúc ta bái thiên địa cùng với Phượng Lai, bên ngoài truyền đến âm thanh tranh cãi quen thuộc.

“Ngươi Xám lão đầu này, nhi tử ngươi cưới thê tử, vậy mà chẳng lo lắng gì cả, nếu chậm thêm nữa, thì trà của tân nương tử ngươi không uống được đâu.” Ý tứ chế giễu mười phần.

“Ngươi gấp cái gì?” Giọng nói lạnh nhạt không gợn sóng.

Ta quay đầu lại, kia là hai lão đầu Xám, Tím đang bước vào.

“Cha!” Khuynh Thành một trận kinh hô.

Ta ngạc nhiên, con mắt trừng to nhìn Khuynh Thành xông tới phía Xám lão đầu.

“Cha, người rốt cục đã về rồi!” Khuynh Thành tuy ngoài ý muốn, nhưng đối với lão đầu như người sống lại không một chút nào ngạc nhiên. Thái độ giống như đón phụ thân của mình từ phương xa trở về vậy.

Ta ngẩn ngơ, hoàn toàn không rõ chuyện gì xảy ra.

“Khuynh Thành, cha chúng ta không phải là đã qua đời sao?” Ta lúng ta lúng túng hỏi.

“Ca, huynh nói cái gì đây?” Khuynh Thành không hiểu nhìn ta một cái, “Bên ngoài tuy nói là phụ thân đã qua đời. Nhưng phụ thân chỉ là đi ra ngoài mà thôi, huynh không nhớ rõ sao?”

Ta vỗ mạnh đầu, làm sao cũng nghĩ không ra có một đoạn nào như vậy cả.

Thất Nhàn vỗ tay, nói: “Để sau rồi hãy nói đến chuyện chia lìa này. Trước bái đường đi, không được bỏ lỡ giờ lành.”

Tím lão đầu vui tươi hớn hở, lôi kéo Xám lão đầu an vị mà ngồi trên cao đường.

Ta tuy nghi ngờ, nhưng rốt cuộc vẫn như cũ tiến hành hôn lễ.

Bái đường xong, Phượng Lai được đưa vào tân phòng. Còn ta, bị các nam nhân khác lôi kéo đi uống rượu. Ta khẳng định, trong mắt của bọn họ tồn tại ý xấu đây, một tên lại một tên, chỉ muốn chuốc say ta.

Nhưng ta là ai? Làm sao lại không đoán được những suy tính trong lòng bọn người này chứ, ngày như vậy, bọn họ hẳn là muốn nhìn ta làm trò cười đây. Cho nên, ta đã sớm mua chuộc tiểu ác ma nhà Vân Lẫm, lấy hai bao tiểu hoa đường mà hắn thích nhất đi đổi lấy một chút giải dược.

Nhìn thấy cả một bàn đều say khướt, ta không có chút nào trở ngại, đắc ý tiến vào tân phòng.

Nhân sinh có hai chuyện vui lớn nhất, chính là đề danh bảng vàng cùng động phòng hoa chúc nha.

Đề danh bảng vàng, ta nhưng lại không có chút nào cảm thấy hứng thú.

Mà lúc động phòng hoa chúc này, lại là thời khắc mà ta đã mong chờ từ rất lâu. Qua tối nay, Phượng Lai chân chính sẽ trở thành thê tử của ta.

Bên trong phòng, Phượng Lai đang che khăn voan ngồi thẳng bên giường.

Ta lấy hỉ xứng, nâng khăn đỏ lên.

Đều nói tân nương là nữ nhân đẹp nhất trên đời này, lúc này Phượng Lai dưới ánh nến chiếu rọi, thật đúng là không giống như người phàm trần.

Nhưng ta là phàm phu tục tử, nữ nhân mình yêu thích ở trước mặt, lại muốn động phòng, ta dĩ nhiên phải làm một chút gì đó.

Nến đỏ chập chờn, y phục hỉ đường thì xốc xếch, triền miên hết sức, cũng là sự ao ước của đôi uyên ương.

Nhưng mà, đến thời khắc mấu chốt, ta vậy mà lại gục xuống, cái gì cũng không làm được.

“Sao vậy?” Phượng Lai hai mắt ý loạn tình mê, hỏi.

Ta khóc không ra nước mắt, ta cũng muốn biết tại sao tới thời khắc mấu chốt này huynh đệ của ta, liền tắt hỏa như vậy.

Đang lúc này, chỉ nghe ngoài cửa một tiếng cười nói vang lên: “Ninh vương gia, đã nói cho ngươi biết, trong dược giải rượu của nhi tử nhà ta, ta tự tiện tăng thêm một chút dược liệu bất lực nha.” Rất rõ ràng là giọng của Thất Nhàn.

Bên cạnh còn có Vân Lẫm giả bộ ho khan vài tiếng, đương nhiên người này cũng là đồng lõa. Ngoài ra còn có giọng chế giễu của mấy người khác, bọn họ cũng lười che giấu nha.

Ta hối hận muốn nện vào giường. Quả nhiên, đạo ột thước, ma ột trượng mà!

Động phòng hoa chúc, ta chỉ được ôm lấy người mình yêu thương, biết điều một chút mà đi ngủ thôi.

Trong mộng, một mảnh sương mù trắng xóa, ta rốt cuộc nhìn thấy một nam nhân mặc áo xám, nhưng như thế nào cũng không thể nhìn thấy mặt mũi của hắn.

Phía sau người kia, là một thân thể của một bé trai mập mạp, vẫn đuổi theo bóng lưng áo xám ở phía trước.

Bé trai hô: “Cha! Cha! Người đi đâu vậy?”

Người áo xám kia quay đầu lại: “Tiểu Ảnh, cha muốn đi tìm mẹ con. Hãy quên cha đi, hảo hảo mà chiếu cố muội muội của con.”

Sương mù dần dần tản đi, khuôn mặt của người áo xám lộ ra, khuôn mặt trước mặt này trùng lặp với khuôn mặt của Xám lão tử.

Ta bỗng nhiên mở mắt, rốt cục nhớ lại tại sao mình lại quên mất phụ thân nhà mình. Thì ra ta thế nhưng nghe theo ý nguyện của phụ thân, khiến cho trí nhớ của bản thân quên mất đi người.

Ta đảo mắt nhìn Phượng Lai đang ngủ say trước mặt, nụ cười kìm lòng không đậu mà giương lên.

Phụ thân có vẻ mặt quan tài bất động thanh sắc kia, còn bạn chí cốt của ta thì có khuôn mặt lãnh khốc như mặt người chết, còn thê tử của ta lại có vẻ mặt băng sơn.

Quả nhiên, đời này, ta cùng với băng sơn rất là hữu duyên nha.

Đưa mắt nhìn thấy đoàn xe hộ tống Trưởng Công Chúa đi lấy chồng ở Thiên Diễm đã đi xa, ta nắm bả vai của Phượng Lai, cười đến rất là vui vẻ.

Phượng Lai nhìn ta một cái, sẵng giọng: “Chàng một chút cũng không lo lắng sao? Tiểu Ái Cơ vẫn còn con nít, sao có thể trấn giữ được các quan đại thần đây? Lần này nữ nhi đi, sợ là cuộc sống cũng sẽ không mấy tốt đẹp!”

Ta vỗ vỗ Phượng Lai: “Vân Lẫm dám quăng xuống nơi này, vậy nhất định là ở trong triều hắn đã sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa. Tối thiểu một vài năm tới sẽ không gặp chuyện không may. Về phần sau này, phải dựa vào năng lực của Tiểu Ái Cơ. Về phần tiểu Ái Cơ, là nhi tử của Vân Lẫm với Thất Nhàn, có thể khác chỗ nào được chứ?”

Nhìn chân trời, ta vừa cười: “Ta chỉ là vui vẻ vì nữ nhi, có thể gả ột phu quân tốt.”

Phượng Lai liếc ta một cái: “Hắn mới bao nhiêu vẫn là tiểu hài tử, sao chàng có thể biết hắn sẽ là một phu quân tốt?”

Ta thừa cơ thơm lên má nàng một cái: “Ta dĩ nhiên biết!”

Đời này, ta gặp được nhiều người Băng Sơn như vậy. Phượng Lai, Vân Lẫm, cha. Từng người, đều là người chí tình nhất trên đời.

Ta tự nhiên có lý do tin tưởng, một tiểu Ái Cơ thừa kế huyết thống của Vân Lẫm, chắc chắn sẽ là người chí tình chí nghĩa.